“lạy chúa, có ai đó tống con bé đó ra khỏi xe đi” Harry cố dỡ tay cô bé ra, chiếc xe loạng choạng cua quẹo như xay xỉn. Đột ngột, John điên tiết dùng sức đấm mạnh vào sau ót cô bé nghe cái cốp. Đợi khi cô ta hơi hạ nhiệt đi, John nắm lấy cổ áo sơ mi của cô ta lôi ngược lại phía sau. Cánh tay quá thô bạo của John làm lưng áo của cô ta bị xé toạt, lộ ra những vết cắt sâu rướm máu hoen ướt đỏ au. Anna rú lên nhào người ra phía sau lắp bắp. Harry xô John đang hết hồn ra rồi nắm lấy người cô bé, hỏi: “tại sao, tại sao lưng em lại bị như thế ?” Cô bé lủi thủi lắc đầu khóc lóc như điên như khùng, miệng vẫn lẩm bẩm những từ ngữ cũ. Lập tức, Harry thấy trong eo có cái gì loang loáng và lạnh ngắt. Tiếng phụp nhẹ xuyên qua tai của Duy. Trước sự chứng kiến đầy kinh hoảng của đám bạn, cô bé kia vừa rút một con dao bầu từ ngực áo của mình ra và đâm mạnh vào bụng Harry. Anh ta há hốc mồm không nói được một tiếng rồi ngã ra, miệng lép nhép. John lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, không cô động lắm nhưng cũng đủ cho anh chàng dùng chân đạp mạnh vào bụng cô bé, tống cô ta ra khỏi người Harry. “lạy chúa, lạy chúa, làm ơn vứt con nhỏ bệnh hoạn đó ra khỏi xe đi, làm ơn đi” Anna nức nở cào cấu vào người John. Lập tức chiếc xe được Chris thắng lại, cửa sau xe mở ra nhanh chóng, cô bé kia bị John túm ngược tay và xô ra đường, lăn mấy vòng, bất tỉnh.
Cánh cửa đóng mạnh lại đánh rầm rồi phóng vội đi tiếp. Harry đang ôm cái eo đầy máu của mình nằm bẹp xuống đáy xe. Anna khóc thê thảm, cô hoàn toàn mất bình tĩnh. John và Duy cố hết sức cùng nhau đỡ Harry ngồi dậy. Duy lúng túng rút con dao ra, một vũng máu bắn mạnh phụt một vũng lên áo Duy. Anh ta vứt con dao xuống, nó kêu lanh canh lạnh ngắt. Duy xé một mảnh áo sạch rồi buộc nó lên eo của Harry để cầm máu, mặt anh này bắt đầu tái đi nhanh chóng. Duy nâng người đỡ Harry nằm xuống, tựa đầu lên gối của Anna, vẫn đang khóc sướt mướt. Chris nói hấp tấp: “cố lên, chúng ta sắp đến căn nhà kia rồi, nó có đèn, chúng ta sẽ vào sơ cứu nhanh thôi” Chiếc xe cuối cùng cũng quẹo lên chiếc dốc con khó chịu. Đúng trăng bắt đầu tỏ, căn nhà mở đèn sáng hửng cả một vùng. Chris cua xe vài vòng rồi băng qua một gốc sân, bên cạnh một thửa ruộng xấu xí, bập bùng ánh trăng. Đây là một nông trại, Chris đậu xe bên cạnh sân nhà rồi cùng Duy mở cửa xe, đỡ Harry vào căn nhà kia. Đường đất thật khó chịu. Harry liên tục rên rĩ vì đau, vết thương không cho phép anh chàng cử động mạnh được, anh ta cứ lê lết những bước chân thật chậm chạp. Bóng tối chạng vạng chỗ có chỗ không khiến không khí cực kỳ khó chịu và bệnh hoạn. John nhảy lên phía trước căn nhà, đạp lên những bục gỗ hơi mục và thô lỗ đập cửa rầm rầm. “có ai đó không, làm ơn mở cửa ?”
I
Bóng đêm như chỉ chực đổ ập xuống đầu cả bọn. Ngoại trừ tiếng rên rỉ thê thảm của Harry thì tuyệt, chẳng có một một tiếng động nào hoặc bóng người nào nhá lên cả. Sốt ruột vì máu đỏ dần loang khắp mảnh vải buộc ngang eo Harry, Chris điên tiết xông tới dộng rầm rầm vào cửa chính. Chỉ nghe vài tiếng cót két lãnh đạm của chiếc cửa kiểu gỗ, trong nhà không ai chịu lên tiếng mặc dù đèn vẫn tỏa khắp một vùng. “xông đại vô đi” John đề nghị “không được” Duy phản đối “nhỡ đâu có chuyện gì” “đồ nhát chết” John quát, anh chàng co một chân lên chuẩn bị đạp mạnh cánh cửa “John” Anna kêu lên, chạy tới níu áo anh chàng “đừng làm thế” Không màng đến sự khó chịu của Duy và nằn nì của Ann, anh chàng lực lưỡng hít một hơi dài rồi đá mạnh chân trái vào cửa. Cánh cửa bung rầm dội mạnh ra sau, bay tưng luôn cái bản lề, nằm thê thảm dưới đất. John hất đầu ra hiệu cho Chris đỡ Harry vào. Không đồng tình trước sự lỗ mãng của bạn nhưng chẳng còn cách nào khác, Duy đành phụ cô bạn gái khiên Harry tội nghiệp tiến vào trong ngôi nhà. Trong phòng bày biện rất quái và thô sơ. Chiếc sàn gỗ có vẻ hơi mục, những bước chân của đám trẻ cứ vang lên thành tiếng mỗi khi có đứa nào di chuyển mạnh. Nội thất khá rộng và có phần hơi nóng, xung quanh hơi âm u và ngột. Chỉ có một cái bóng tròn treo lủng lẳng trên trần, phát ra những tia vàng đục và chói. Đồ đạc thì không nhiều, chỉ có một cái tràng kỷ bằng gỗ khá cũ đặt sát gốc tường, Harry được đặt nằm trên đó. Chris khẽ hỏi: “đau lắm không ?” Harry nhắm mắt vừa lắc đầu ra chiều mệt mỏi. Trong lúc đó thì John từ cửa hành lang bên trái lục đục bước ra, cáu gắt: “chó thật, chẳng có ai cả” “tao nghĩ mày nên đi tìm một viên thuốc hay cái gì đại loại như thế” Chris thở hắt ra, nói “không có, tao coi rồi” John tiếp tục kêu ca, anh chàng thả mình cái uỵch bệt xuống sàn, ngồi chồm hổm và hít thở “cái ổ này tởm thật, toàn rác, tao nghĩ mình nên đi khỏi đây phứt cho rồi, tìm một nhà hàng hay khách sạn gì đó” “không được” Duy phản đối “Harry đang bị thương, không thể di chuyển được, vả lại trời quá tối rồi, tao nghĩ từ đây đến khoảng 30 dặm nữa chẳng có gì ngoài lùm bụi đâu” Lụp cụp Một tiếng gì đó rợn lên khiến cả bọn giật thót. Nó vang vang và nghe rất khó chịu, hệt như tiếng kèn trôm pét bị bịt hơi. “cái gì thế ?” Chris hỏi Không ai trả lời, ngay cả John cũng nín khe. Ngoài cửa tối om như mực, ánh sáng phát ra từ căn nhà chỉ thoảng đi có mỗi một đoạn ngắt, từ đó trở đi thì tầm mắt không thể nhìn thêm được. Nhưng tiếng động lạ đó cũng ngưng bặt từ sau phát đầu tiên, đám bạn cũng không nói gì thêm nữa. Anna lặng lẽ ra khỏi nhà, cô ta nhanh chóng đạp lên chiếc cửa gãy rời rồi vòng qua lề gỗ trước căn nhà. Anna mò tới cái xe mui trần và moi từ đằng sau cốp xe vài túi thức ăn. Vừa lôi hết ra thì John cũng lật đật chạy tới bê hộ vài bao nặng. Hai người cùng đem thức ăn vào nhà rồi trải ra. “ăn thôi, tao nghĩ nhà này cũng chẳng có gì để bỏ bụng đâu, tao không hy vọng nhiều vào đám rau cải trên ruộng” Mọi người bày đại ra trên sàn phòng khách, họ chẳng mất công đi kiếm nhà bếp làm gì nữa. Mỗi người chia nhau những thực phẩm khô và bánh mì đóng gói, riêng Harry chỉ uống vài hộp sữa nhỏ, anh chàng chẳng muốn nuốt thêm thứ gì. “làm sao đây, không thể để Harry như thế được” Anna hỏi “chứ làm sao ?” John lại bùng lên “tao đã bảo chở nó đi khỏi chốn này thì không chịu” “mày coi” đến lượt Chris quát “chở nó đi trong khi trời tối mịt mà không biết dừng lại ở đâu trong vòng 4 tiếng đồng hồ tới, đủ rồi, tao nghĩ tối nay chúng ta sẽ ở lại đây” Cười gằn trước câu nói của Chris, John bực dọc đá bay một mẩu bánh mì vụn rồi thủng thẳng bước ra khỏi nhà. “mày đi đâu đó ?” Chris hỏi “dạo” John đáp cộc lốc rồi vút khỏi tầm mắt của Christine. Anna hơi lo nhưng cũng chẳng hơi đâu mở miệng ngăn cản John, cô nàng cũng mệt lắm rồi. Duy thì đang lo lắng cho vết thương trên eo của Harry, giờ thì nó đã hết chảy máu, Duy vừa tìm ra ở sau nhà một hồ nước sạch, anh chàng vệ sinh cho vết thương của bạn xong thì băng nó lại thật kỹ. Ai cũng ngáp dài ngái ngủ. Thế là mặc cho John cứ tự tiện hóng mát, phần ai nấy tìm chỗ để dựa mình một chút. Duy ga lăng cố kiếm ra mấy cái đệm dơ hầy đưa cho Christine và Anna, sau đó anh chàng cũng lăn vào một gốc phòng thiu thiu ngủ. Gần mấy tiếng sau, Duy chìm vào cơn mê khá khó chịu. Đầu nó hơi mụ mị không biết vì sao, bỗng nhiên, có tiếng thét lớn xé bật tai mọi người. Duy là người đứng bật dậy đầu tiên, theo bản năng, anh chạy thẳng ra cửa sổ xem xét, nhưng tất cả chỉ cũng toàn là những hình ảnh tối hù đáng sợ. Christine đề nghị: “anh ra kiểm tra xem, John vẫn chưa về”
Duy đồng ý, anh mở đồng hồ đeo tay lên, đã 2h sáng rồi! Duy mò ra khỏi cửa và bắt đầu gọi lớn tên John. Anh vòng ra hành lang và xem xét các khoảng ruộng còn sáng, tự hỏi ai là chủ của trang trại này. Chắc chắn hắn chẳng phải là một nông gia lành nghề vì rau trên ruộng đã khô quắt queo cả, và từ từ, Duy tập trung và phát hiện có tiếng gì đó đằng xa. Duy bật chiếc đèn pin mini gắn trên điện thoại soi tỏ gốc đường, hướng phát ra tiếng động. Anh chàng thận trọng cất bước, vừa đưa tay sờ soạng cho chắc ăn. Được chừng hơn một đoạn ruộng, Duy thấy hình như phía trước có gì…đột ngột, một tiếng hét rợn tay lại vang lên nữa, ở đằng sau, ngay sau khu nhà. Duy vứt ngay cái ý định khám phá mục tiêu cũ, tiếng hét làm anh nảy điếng người và linh cảm có chuyện chẳng lành. Duy rít chân thật nhanh và chạy thẳng ra sau hông căn nhà. BỐP, một cú ngáng chân của ai đó làm Duy ngã uỳnh ra, té lăn cù, dập mặt xuống mớ đất đen ngòm. Duy vừa hoảng hốt vừa điên tiết đứng bật dậy tìm nguyên nhân, ngay lập tức anh phát hiện ra kẻ khốn kiếp luôn bày trò chọc phá mình, John. Cậu chàng đứng hí hửng tréo một chân cười cợt. “coi nào, anh bạn” hắn ta châm chọc “không đến nỗi sợ vậy chứ, tao không nghĩ mày lại chạy ra, tao cứ mong là Chris hay ít nhất là Anna cơ” “Chris là của tao” Duy gằn giọng, nửa vì ghen, nửa vì ấm ức cái vụ gạt chân “bỏ đi” John nhún vai “lại đây, tao chỉ cho mày coi cái này hay lắm” “cái gì ?” Duy sẵn giọng, nhưng hơi ngạc nhiên vì hiếm khi John ngừng chuyện gây hấn lại đột ngột, bình thường thì thể nào hắn cũng chọc cho Duy ức chết lên mới thôi. John hất đầu rồi biến vụt ra phía sau, Duy tò mò chạy đuổi theo. Con đường càng lúc càng tối, đằng sau khu nhà không mở đèn nên mọi thứ đều chỉ vụt lên bởi ánh đèn pin xíu xiu của cái điện thoại. Ở đây ráo hoẵng và chẳng có gì đặc biệt, hầu như toàn là cây, và có cả một thửa bắp, một giàn từng hàng cái cây bắp sắp song song với nhau. Nhìn cây bắp cũng héo chẳng thua gì đám rau ngoài kia, nhưng sao có người lại rảnh rỗi trồng nhiều như vậy nhỉ? Thật sự là rất nhiều, nhiều và rất rộng, đến mức Duy nghĩ là cần cả tiếng đồng hồ để cuốc bộ ra khỏi ruộng bắp này. Và anh chàng chợt nhác thấy bóng John, đang vẫy tay ở một gốc bắp. Duy dợm bước tới hỏi: “cái gì thế ?” “mày coi, tao kiếm được mớ này, tuyệt chứ hả ?” Duy cuối cùng cũng chiêm ngưỡng được cái thành tích của John nãy giờ, tuy nhiên anh cũng không kìm nỗi cái há hốc mồm ngạc nhiên. Ở cái gốc này có cả đống điện thoại, còn có cả vòng tay, lắc, khuyên tai, nhẫn, dây chuyền… đủ cả. Chúng không bị chôn kín như kiểu giấu kho báu mà lồm lộm lên như thể mời gọi người ta tới lấy. Nhưng Duy hơi nghi đây là tác phẩm của John “mày mới đào lên à ?” “không, tao cũng vừa mới thấy” “vậy tiếng thét lúc nãy, hai lần, là do mày hét vì tìm thấy đống của nải này há ?” “đồ ngu, làm quái gì tao phải ré lên như đàn bà hả, mày biết không, tao cũng nghe thấy y như thế, vì vậy tao định chạy về báo cho tụi bây biết. Đứng từ xa thì thấy mày lật đật chạy tới, tao ngứa chân muốn ngáng giò mày chơi vậy mà” “vậy tiếng thét đó là của ai ?” Duy trố mắt, hơi thấy lạnh sóng lưng “chả biết, mà cóc quan tâm” John hất hàm “tao còn thấy chỗ này hay lắm, đi không ?”
Duy đồng ý, anh chàng nghĩ chắc là có cái gì còn thú vị hơn mới giữ chân được thằng lực điền này lâu thế. Cả hai đứa tất tả chạy vụt đi trong đêm tối, vừa đuổi theo bước chân nhanh nhẩu như động cơ máy của John, Duy vừa hỏi với theo: “ê, mày không có đèn pin, sao di chuyển nhanh nhẩu thế ?” “ai bảo không ? Mày đang chiếu đèn đó thôi, thằng ngu”