Có ai đó đã bảo rằng: Mỗi người sống trên đời phải yêu ba lần thì mới đến bến bờ hạnh phúc, vậy mà với tôi chỉ một lần biết đến cảm giác ấy đã không thể nào dứt ra được.
Tôi và anh là đôi bạn thanh mai trúc mã, chúng tôi học chung trường chung lớp từ thời cấp I, cấp II nên khá hiểu nhau và thân với nhau.. Tôi sinh ra trong một gia đình không được khá giả nên từ nhỏ là phải phụ giúp bố mẹ việc nhà. Còn anh, khác tôi rất nhiều, là con trai một của gia đình khá giả, chỉ cần học thật giỏi chứ không bận tâm gì cả.
Khi lớn lên một chút, biết thế nào là nhớ nhung một ai đó, chúng tôi đã dành tình cảm trong sáng đầu đời cho nhau. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, da ngăm đen, nhỏ nhắn , chỉ có mái tóc dài ngang lưng đen mượt mà bao giờ anh cũng bảo mái tóc đẹp nhất lớp, một đôi mắt to tròn, đượm buồn. Hai chúng tôi không bày tỏ, không hẹn hò, chỉ nhẹ nhàng quan tâm đến nhau, an ủi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, trong học tập, một ánh mắt trìu mến anh trao khi gặp khó khăn cũng làm tôi ấm lòng. Chỉ vậy thôi mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua những ngày tháng dài với nhiều mơ mộng của tuổi học trò.
[Tải Ảnh]
Nhưng khi lên cấp III, chúng tôi không còn học chung lớp nữa, tôi vào lớp chuyên còn anh học lớp khá, có lẽ điều đó làm anh buồn nhiều và mặc cảm với tôi, và đó cũng là bức tường ngăn đầu tiên của tôi và anh. Chúng tôi ít gặp và ít nói chuyện với nhau hơn, hai đứa tình cờ gặp nhau lại thấy ngại ngùng chẳng nói được gì cả. Nhiều lúc thấy anh ngồi một mình mà tôi cũng buồn lây. Rồi mỗi đứa cũng quen dần và cuốn theo bài vở, không còn để ý nhiều đến điều đó nữa.
Khi bước vào lớp 11, tôi ngỡ ngàng khi hay tin anh chuyển trường vào Sài Gòn học. Tôi biết anh chọn con đường ấy là vì sự nghiệp sau này, bởi ở vùng quê nhỏ của tôi một năm chẳng có bao nhiêu người đậu đại học cả nhưng tôi buồn vì anh đi mà chẳng nói với tôi một lời từ biệt, tôi nghe qua bạn bè mới biết tin này. Chẳng lẽ, với anh tôi không bằng một người bạn bình thường sao?
Sau đó, tôi nghe các bạn nói, học nội trú trong Sài Gòn rất vất vả, học cả ngày không có thời gian rỗi, không được ra ngoài, tôi chợt nghĩ và thương anh, từ nhỏ, sống sung túc bên gia đình, tự do thoải mái, vậy mà giờ phải sống gò bó và phải tự lo mọi thứ cho mình. Và cũng từ đó, tôi không còn giận anh nữa mà hiểu và khâm phục anh hơn, nếu là tôi có lẽ tôi sẽ không dám chọn con đường ấy. Tôi cũng hiểu mình phải làm gì, ở lứa tuổi ấy không nên nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm, tôi tự nghĩ chúng tôi chỉ là bạn và tôi mong anh vượt qua những khó khăn để đạt được ước mơ của mình. Còn bản thân tôi, tôi cũng phấn đấu thật nhiều để có một kết quả học tập thật tốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thế là kết thúc kì thi đại học, tôi vui mừng khi mình đạt được điểm số tương đối cao. Nhưng cũng lúc đó tôi nghe anh về, lòng chợt dân trào cảm xúc khó tả. Bao lâu nay, tôi miệt mài với sách vở nhiều lúc vẫn nghĩ đến anh, nghĩ đến giờ này anh đang làm gì? Có khỏe không? Học có tốt không? Nhưng tôi nghĩ đó chỉ vì tôi vẫn xem anh là bạn thôi. Nhưng đến hôm nay thì tôi mới hiểu, đó chỉ là cái cớ để tôi có lý do nghĩ về anh nhiều hơn. Nghe mọi người nói, anh thi đỗ cả 3 trường, tôi mừng thầm cho anh, cho những vất vả của anh đã được đền đáp xứng đáng.
Rồi điều gì đến cũng đến, chúng tôi gặp lại nhau, hai năm không có gì là dài để quên đi những kỉ niệm êm đềm nhưng hai năm lại là khoảng cách khá lớn giữa chúng tôi. Trước mặt tôi vẫn là anh của hai năm trước vậy mà tôi chỉ nhìn anh rồi quay lưng đi để lại cho anh sự ngỡ ngàng. Và đêm đó tôi đã khóc, khóc cho hành động vô lý của mình, đó chẳng phải là điều tôi muốn sao?
Tôi muốn gặp anh, muốn biết anh thi trường nào? Kết quả ra sao? Và đặc biệt là để thỏa mãn nỗi nhớ của tôi trong hai năm qua. Vậy mà tôi đã không làm được gì khi đối diện với anh. Đây cũng là lần đầu tiên tôi khóc vì anh trong hai năm qua, bởi thời gian qua, tôi cứ nghĩ rất nhẹ nhàng rằng đó chỉ là chút tình của thời thơ dại, rồi năm tháng sẽ quên nhanh thôi nhưng có ngờ đâu tôi vẫn nhớ anh, nhớ tất cả những gì anh nói với tôi rằng: “Trong trái tim T chỉ có một người thôi”, “Nếu mười năm sau hai đứa vẫn còn học chung thì T sẽ mang trầu cau đến nhà N”.
Rồi tôi càng ngỡ ngàng hơn khi hay tin chúng tôi cùng thi đỗ vào một trường đại học. Sao cuộc đời lại trêu đùa chúng tôi thế nhỉ. Ở cái nơi miền núi ấy một năm có bao nhiêu người đậu đại học đâu và trong số hàng trăm trường, tôi và anh lại chọn cùng một trường. Lần này thì tôi hoang mang thật sự, tôi sợ mỗi ngày phải đối mặt với anh, sợ phải nhìn thấy ánh mắt của ngày xưa, sợ lại nao lòng và …sợ không thể quên anh.
Tôi vào đại học, mang theo niềm tự hào của bản thân, của gia đình và mang theo cả nỗi niềm về anh. Nhưng tôi đã không gặp anh trong giảng đường đại học, có lẽ do khác chuyên ngành nên không học cùng cơ sở, nhưng tôi nghe đứa bạn thân nói anh đang học cùng lớp với nó. Nó còn nói thêm, nhìn anh bây giờ đúng nghĩa là một công tử thực thụ.
Tôi chợt nghĩ, chỉ hai năm sống trong thành phố mà anh thay đổi nhiều thế sao? Còn tôi, bao lâu nay vẫn thế thôi, vẫn nhỏ nhắn, vẫn đôi mắt đượm buồn và vẫn mái tóc đen dài của ngày xưa. Tôi lại càng thấy khoảng cách giữa chúng tôi càng xa hơn nữa, vậy mà chẳng hiểu sao trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh của anh , tôi miên man nghĩ không biết khi anh ấy biết tôi cũng học trường này thì anh sẽ nghĩ gì? Rồi anh có muốn biết tôi đang ở đâu? Học lớp nào không?
Thời gian cũng trôi qua dù không mấy dễ dàng với tôi, tôi vẫn biết tin về anh qua bạn bè, tôi vui khi biết anh vẫn sống tốt và buồn khi hay tin anh đạt kết quả không như ý trong học tập. Vậy đó, tôi đã trải qua những tháng ngày sinh viên như thế, chỉ học rồi quanh quẩn ở phòng trọ, càng ngày tôi càng khép kín. Tôi không còn là cô bé vui tươi, hòa đồng với mọi người như trước mà lại khó gần và lạnh lùng hơn. Cũng lạ nhỉ, học chung trường mà suốt bốn năm đại học, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần vào dịp toàn trường tổ chức cắm trại, chúng tôi cũng chỉ nói chuyện với nhau vài ba câu. Khi gặp anh, tôi chỉ nói chuyện theo phản xạ chứ có nói được gì nhiều đâu, cũng chẳng xin địa chỉ hay số diện thoại để liên lạc chỉ vì lòng tự ái của bản thân.
Ngày tôi hay tin anh có bạn gái, nước mắt tôi lại nhẹ nhàng rơi, dù biết sớm hay muộn ngày ấy cũng đến, vậy mà sao tôi thấy khó thở quá. Bao lâu nay tôi vẫn nhớ thương, đợi chờ với hy vọng rằng anh sẽ nhớ những ngày tháng đẹp đẽ trước đây, dù tôi biết điều đó quá mong manh và cũng đã cả ngàn lần tôi bắt mình phải quên anh, quên đi những ngày tháng êm đềm kia để đón chào một cuộc sống mới, mái tóc dài ngày xưa tôi cũng đã cắt rồi, vậy mà mỗi lần cắt tóc tôi lại nghĩ đến anh, tôi lại nhớ anh hơn và lại tiếp tục hy vọng để rồi hôm nay, tôi càng đau hơn khi hay anh có bạn gái.
Anh đã biến tất cả thành mây khói hay chỉ vì tôi quá dại khờ khi nghĩ rằng anh cũng nhớ những ngày xưa như tôi? Có người đã từng bảo: “ai được mày yêu thì thật là hạnh phúc, vì mày rất chung thủy!” , tôi chỉ cười buồn rồi nghĩ thầm, chung thủy thì chỉ mình tôi khổ thôi, lúc anh vui vẻ bên người khác thì có biết đến tình cảm sâu sắc của tôi dành cho anh đâu? “Nếu mười năm sau hai đứa vẫn còn học chung thì T sẽ mang trầu cau đến nhà N”, cũng đã mười năm rồi còn gì, tôi cũng sắp ra trường, chỉ còn mình tôi nhớ đến câu nói vu vơ ấy của anh trong khi anh đang vui vẻ bên tình mới.
Bạn tôi bảo rằng: hai chúng tôi không thể đến với nhau, giống như hai đường thẳng song song vậy. Phải rồi, chúng tôi giống hai đường thẳng song song, dù đã có lúc rất gần nhau nhưng không bao giờ chậm vào nhau được.
Minh Nguyệt