Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 20:34:39 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Đại Đường Song Long - Huỳnh Dị - chương 1-50 - Trang 5.1

XUỐNG CUỐI TRANG



Hồi 5: Sấm Động Giữa Trời Hoang

Khấu Trọng tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, hắn mồm miệng liền thoắng, lừa ăn lừa uống, đến cả huyện lão gia cũng phải coi hai gã là quý khách, cảm thấy đắc ý vô cùng.
Khi hắn mở mắt ra, mới phát hiện Từ Tử Lăng đã dậy từ lúc nào, đang nửa nằm nửa ngồi, đặt hai tay lên trán, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết nghĩ gì mà đến xuất thần.
Khấu Trọng đang rầu vì không có ai chia sẻ sự đắc ý với mình, cả mừng ngồi dậy nói:
– Tiểu Lăng, ngươi nhìn xem! Ở Dương Châu chúng ta là ăn mày, lưu manh, nhưng vừa rời khỏi Dương Châu, chúng ta liền trở thành đại thiếu gia, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hai huynh đệ chúng ta được ngủ trên cái giường thoải mái thế này, lại đắp chăn bông thơm nức mà nằm mộng nữa, thay áo mặc áo đều có tiểu mỹ nhân thị hầu. A! Lúc cánh tay nhỏ xinh của tiểu Quyên tỷ đó sờ lên người ta, quả thật ta đã cảm thấy như mình đã làm đến thừa tướng rồi.
Từ Tử Lăng không chút hứng thú nói:
– Nếu ngươi không nghĩ được cách thoát thân, để người ta đưa về Dương Châu thì mới hay đấy!
Khấu Trọng cười hì hì nói:
– Ngươi cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi, đợi lát nữa ăn uống no say, chúng ta về đây lấy vài thứ tinh phẩm, sau đó tùy tiện tìm một lý do nào đó, chẳng hạn như là muốn đi xem phong cảnh chẳng hạn, ra khỏi trấn rồi thì không phải dễ dàng hơn sao?
Từ Tử Lăng biết hắn ngụy kế đa đoan, đối với chuyện này hoàn toàn không hề lo lắng, nên chỉ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
– Tối qua ngươi ngủ không ngon à? Tại sao lại dậy sớm vậy?
Từ Tử Lăng càu nhàu nói:
– Chúng ta ăn xong bữa tối liền lên giường, ngủ như thế là đủ lắm rồi!
Khấu Trọng liền tiến thêm một bước:
– Vậy ngươi đang nghĩ gì thế? Hắc! Không phải đang nhớ ác bà nương kia đấy chứ?
Từ Tử Lăng bị gã nhìn ra tâm sự, không nói tiếng nào.
Khấu Trọng dịch người đến sát bên cạnh Từ Tử Lăng, vỗ vai hắn nói:
– Cả đời này chỉ có hai huynh đệ, tiểu Lăng ngươi mau nói xem có phải ngươi đã yêu bà nương kia rồi không?
Từ Tử Lăng xẵng giọng nói:
– Yêu mẹ ngươi thì có! Tuổi cô ta ít nhất cũng đủ làm một nửa mẹ ta rồi, hơn nữa ngươi không nghe cô ta nói à? Ngay cả tư cách kết bạn với cô ta chúng ta còn không có nữa. Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ quái, tên tiểu tử hư đốn như ngươi trước giờ không phải rất thích các cô em xinh đẹp hay sao, bà nương này đẹp hơn tất cả những cô nương mà chúng ta đã gặp, vậy mà tại sao ngươi cứ nghĩ cách tránh xa cô ta thế nhỉ? Bề ngoài thì cô ta có vẻ hung dữ, nhưng đối với chúng ta cũng không đến nỗi tồi, bằng không cũng không đưa chúng ta đến tiểu trấn này.
Khấu Trọng thở dài nói:
– Ta chỉ là nghĩ cho tiền đồ của chúng ta mà thôi, chính vì ác bà nương đó đẹp quá, chúng ta lại đã từng va chạm tiếp xúc thân thể với cô ta, chính vì vậy mới phải đặc biệt đề phòng. Đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, đặc biệt là chúng ta công danh chưa thành, nên càng phải tránh xa mỹ sắc, bằng không để tráng chí tiêu tan ... Hắc! Ta giống như là ... cái gì ... ha ha ...
Hai người cười nói một hồi thì trời đã tảng sáng, bên ngoài âm ỉ truyền lại tiếng nữ tỳ, gia nhân quét dọn sân vườn.
Khấu Trọng duỗi duỗi cặp chân vẫn còn mỏi nhừ nói:
– Đợi lát nữa ta lừa tên quan họ Trầm đó lấy ngựa đi chơi, chạy trốn cũng nhanh hơn một chút, lại không mệt đến chân quý của thừa tướng và đại tướng quân này.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
– Ngươi biết cưỡi ngựa à?
Khấu Trọng ngạo mạn nói:
– Có gì khó đâu, chỉ cần trèo lên yên cương, điều khiển đầu ngựa, vỗ vào mông nó hai cái là được chứ gì?
Từ Tử Lăng đang định nói hắn thì ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc cốc.
Khấu Trọng ngỡ rằng đó là nữ tỳ tiểu Quyên nhan sắc bất tục liền đằng hắng một tiếng nói:
– Vào đi!
Cửa phòng bật mở, lão huyện thừa họ Trầm vừa béo vừa lùn, lướt vào như một cơn gió đến trước giường của hai gã, tay chân luống cuống, hành lễ:
– Hai vị đại thiếu gia tỉnh lại rồi thì thật tốt quá, đêm qua hạ quan nghe được tin tức, thì ra quý thúc Vũ Văn đại nhân đang huy động nhân thủ đi khắp nơi tìm hai vị đại thiếu gia. Hạ quan đã phái người đi thông báo, lệnh thúc bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây. Khi hai vị thiếu gia gặp lại lệnh thúc, mong hai vị có thể nói tốt cho hạ quan vài lời.
Khấu Trọng và Từ Tử lăng như bị rơi từ tiên cảnh xuống mười tám tầng địa ngục, tay chân lạnh toát, hồn phi phách tán.
Trầm huyện thừa tưởng rằng hai gã vui mừng quá đỗi đến ngẩn cả người, liền cúi đầu thi lễ nói:
– Hạ quan đã phân phó hạ nhân thị hầu hai vị công tử mục dục canh y, hạ quan sẽ ở đại sảnh đợi hai vị cùng dùng bữa sáng. Bây giờ xin được cáo lui.
Trầm huyện thừa vừa ra khỏi, thì bốn tỳ nữ xinh đẹp, trong đó có cả tiểu Quyên tiến vào, cẩn thận thị hầu hai gã tắm rửa thay đồ, so với hôm qua còn long trọng chu đáo hơn nhiều.
Điểm trí mạng là Châu Bình và Trần Vọng cũng đến, niềm nở đứng hầu một bên, khiến hai gã không thể nào thoát thân được.
Đến lúc cùng dùng cơm với Trầm huyện thừa, khí thế còn càng thêm long trọng, hơn mười tên sai dịch đứng hai bên thị hầu, khiến cho hai gã tâm kinh đảm khiếp, khổ không nói được nên lời.
Khấu Trọng đá nhẹ vào chân Từ Tử Lăng một cái, cười ha hả nói:
– Không biết gần huyện thành này có danh thắng cổ tích gì không, nhân lúc gia thúc phụ còn chưa đến, huynh đệ chúng tôi đi du lãm ngoạn cảnh một chuyến cũng rất hay.
Ngũ quan Trầm huyện thừa co lại một chỗ, để lộ ra một nụ cười hết sức khó coi:
– Gầy đây thổ phỉ cướp bóc nổi lên khắp nơi, hai vị đại thiếu gia tốt nhất không nên ra khỏi trấn, bằng không nếu xảy ra chuyện, bản huyện làm sao gánh vác nổi.
Khấu Trọng chỉ hận không thể nhảy lên bóp chết lão, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ nói:
– Huyện đại nhân nghĩ thật chu đáo! Hắc! Điểm tốt của huyện đại nhân, hai huynh đệ chúng tôi nhất định sẽ nói lại với thúc phụ, để người luận công ban thưởng.
Bất quá, huynh đệ chúng tôi đây sợ nhất là buồn bực trong phòng. Hay là thế này đi, trong huyện có thanh lâu kỹ viện hay chỗ tầm lạc gì không, ai da ... từ khi rời khỏi Đại Đô, thì chưa được ... Hắc! Huyện đại nhân cũng biết không đựơc cái gì rồi, chúng tôi vốn định đến Dương Châu khoái hoạt một phen, bây giờ ngủ đến tinh thần sảng khoái rồi, thế nào cũng phải đi ... ha ... chuyện nhỏ này, tự nhiên không làm khó nổi huyện đại nhân rồi.
Châu Bình đứng phía sau nói:
– Nhưng giờ này các cô nương còn chưa ngủ dậy.
Trầm huyện thừa quát lớn:
– Chưa ngủ dậy cũng bắt chúng phải dậy.
Đoạn quay mặt lại nở một nụ cười với hai gã:
– Chỉ là một chuyện nhỏ, hạ quan sẽ lập tức an bài.
Lão lại quay sang phía Châu Bình gắt:
– Còn không đi sắp xếp.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, thầm nhủ nếu như không thể lợi dụng lúc ở thanh lâu trốn thoát, vậy thì tiền đồ vĩ đại và sinh mạng bảo bối của cả hai coi như chấm dứt từ đây.
Hai gã ngồi trong xe ngựa, do đích thân Trầm huyện thừa dẫn đường, hướng về phía thanh lâu lớn nhất trong huyện thành.
Bắc Pha huyện là một huyện thuộc loại lớn nhất ở vùng phụ cận Dương Châu, so với Dương Châu thì cũng không kém nhiệt náo là bao, bởi vì trực thuộc Giang Đô quận nên có đường lớn dẫn thẳng ra ngoài, thủ công nghiệp đặc biệt hưng vượng.
Đáng tiếc cả hai đang lo lắng cho tiểu mệnh, cho dù Trầm huyện thừa có mồm năm miệng mười khoe khoang công đức của mình đối với nhân dân trong huyện, dọc đường cứ chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, hai gã cũng chỉ tùy tiện ậm ừ mấy câu mà thôi.
Đặc biệt là hơn mười tên sai dịch đi theo bảo vệ trước sau, cảm giác so với bị nhốt trong tù xa giải về Dương Châu thật chẳng khác là bao.
Kỳ thực Khấu Trọng đã nghĩ rất kỹ, định sau khi cùng các cô nương ở thanh lâu vào trong phòng, tránh khỏi thị tuyến của người khác, thì mới từ từ chạy trốn. Nhưng có thể chạy thoát thành công hay không vẫn còn là chuyện chưa biết, vì vậy nên trong lòng cứ thầm sốt ruột.
Uy hiếp lớn nhất là Vũ Văn Hóa Cập bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây, bóc trần nguyên hình của hai gã, chẳng những bị mất mặt lại còn mất cả mạng, cảm giác bất lực ấy không cần nói cũng biết rồi.
Mỗi lần Trầm huyện thừa quay mặt ra ngoài, hai gã lại thầm ra dấu tay, dùng phương thức quen thuộc thương lượng đại kế thoát thân.
Xe ngựa oai phong tiến vào trong kỹ viện.
Khi hai gã cùng với Trầm huyện thừa xuống xe, chỉ có vài ả kỹ nữ nhan sắc tầm thường, mắt nhắm mắt mở đi theo một mụ tú bà ra hành lễ với hai vị thiếu gia giả mạo.
Hai gã đang nhìn nhau cười khổ, thì từ phía đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập truyền lại.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng lập tức biết chuyện chẳng lành, đang định liều mạng trốn chạy thì kình phong cuồng khởi, từ trên ép thẳng xuống.
Trầm huyện thừa và đám nha dịch còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống như rạ, trong hỗn loạn cơ hồ như thấy một đạo bạch ảnh từ trên không giáng hạ.
Đến lúc chúng bò dậy thì Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã không cánh mà bay, chỉ có bụi đất bị gió lốc cuốn bay mù mịt.
Bạch y nữ chộp lấy eo lưng hai gã, vượt qua mái nhà, trong nháy mắt đã rời khỏi Bắc Pha huyện, lướt đi trên đường núi mà như chẳng tốn mảy may sức lực.
Hai gã tuyệt cảnh phùng sinh, chút nữa thì nhịn không được hét lên sung sướng, nhưng lại sợ chọc giận bạch y nữ nên đành phải dồn nén lại.
Chưa đến nửa khắc, hai gã đã đến bờ sông, chỉ thấy chỗ bến sông có vài chiếc ngư thuyền nhỏ đang đậu, hai bên bờ có vài ngư phu đang sửa sang lưới và dây câu.
Bạch y nữ không hề nghĩ ngợi, tung mình nhảy lên một chiếc thuyền, ném bịch hai gã vào bên trong, vung kiếm chặt đứt dây buộc thuyền, nắm lấy mái chèo, vận kình chèo mạnh. Hoa nước bắn tung toé, chiếc thuyền như một mũi tên lướt ngược dòng mà đi, để lại lão ngư phu tức giận hò hét ở đằng sau.
Hai gã tiểu tử bị nàng ném đến toàn thân đau nhức, lẩm bẩm ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau, thấy mặt bạch y nữ như phủ một lớp sương lạnh, không dám lên tiếng, không khí nặng nề vô cùng.
Chiếc ngư thuyền nhỏ đi được ít nhất hai ba chục dặm thủy lộ, bạch y nữ mới hừ lạnh một tiếng, chầm chậm giảm tốc độ.
Khấu Trọng lấy hết dũng khí, lên tiếng rụt rè hỏi:
– Đại sĩ có phải luôn theo dõi chúng tôi hay không, bằng không tại sao lại xảo hợp như vậy?
Bạch y nữ không thèm nhìn hai gã, khẽ động nộ nói:
– Ai thèm đi theo hai tên tiểu quỷ trộm gà bắt chó như các ngươi chứ, chỉ là ta thấy Vũ Văn Hóa Cập phái người đi lục soát các huyện thành gần đây nên mới quay lại tìm các ngươi mà thôi.
Từ Tử Lăng cung kính nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của đại sĩ, sau này có cơ hội huynh đệ chúng tôi nhất định báo đáp!
Bạch y nữ lạnh lùng nói:
– Ta không hề muốn làm chuyện tốt, chỉ là bất kỳ chuyện gì làm Vũ Văn Hóa Cập không vui thì ta đều phải làm, vì thế các ngươi không cần cảm kích ta. Khi nào đến Đơn Dương, thì ai đi đường nấy, sau này không cho phép các ngươi nhắc đến ta nữa, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi đấy!
Khấu Trọng cười ha hả nói:
– Ai đi đường nấy thì ai đi đường nấy, sau này nếu chúng tôi học thành thần công cái thế, xem có dám gọi ta là chó này chó kia nữa không?
Bạch y nữ song mục lộ ánh hàn quang, nhưng lập tức thu lại, nhạt giọng nói:


» Trang 5.1: [1] 2

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 48 >>
Trang 1-48:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
Duck hunt