XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 05:43:19 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Đại Đường Song Long - Huỳnh Dị - chương 1-50 - Trang 14.2

XUỐNG CUỐI TRANG


Đỗ Phục Uy lại gia tăng tốc độ, chạy song song với cỗ xe, ngưng tụ nội lực vào song mục, nhìn xuyên qua tấm vải mỏng che cửa sổ xe.
Y không thấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong xe, liền tung mình lộn nhào một cái, hạ thân xuống nóc một căn nhà bên đường, phóng mắt nhìn khắp nơi lần nữa, trong lòng thẩm nhủ: “Có lẽ bọn chúng đã chạy xa rồi!”.
Hai gã vừa mới trấn định lại được tinh thần thì chiếc xe cũng đi qua cánh cổng lớn của thị trấn, chạy vào quan đạo.
Xe ngựa dừng lại.
Thanh Thanh chui ra ngoài, ngồi bên cạnh Hoàng công tử, tiếp đó là tiếng hôn nhau.
Hai gã nằm dưới gầm xe cực kỳ hâm hộ.
Hai người âu yếm một hồi, Hoàng công tử liền nói:
- Có mang đồ theo không?
Thanh Thanh đắc ý nói:
- Đương nhiên là có rồi. Những thứ châu bảo ngân lượng này do muội kiếm về, tự nhiên phải do muội mang đi mới đúng!
Khấu Trọng ở bên dưới nghe vậy liền ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói:
- Thì ra là một tên dâm đãng lừa tài lừa sắc, chúng ta có nên thuận tay dắt dê không?
Từ Tử Lăng kiên quyết lắc đầu nói:
- Thứ tiền dơ bẩn này lấy làm gì, đừng quên kỳ vọng của mẹ đối với chúng ta!
Thanh Thanh có vẻ kinh hoảng nói:
- Có nên chạy nhanh một chút không, bọn thủ hạ của Tạ lão đại có lẽ sắp đuổi tới nơi rồi.
Xe ngựa đột nhiên rời khỏi quan đạo, rẽ vào vùng đồng ruộng bên đường.
Khấu Trọng với Từ Tử Lăng hoàn toàn dựa vào chân tay bám chặt càng xe, xe ngựa chạy vào vùng đồng ruộng mấp mô, xóc lên xóc xuống, khiến hai gã cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Huynh định đi đâu thế?
Hoàng công tử đáp:
- Không hiểu sao xe ngựa hôm nay chạy chậm quá, chi bằng chúng ta vào khu rừng phía trước ẩn trốn, đợi truy binh qua rồi thì mới đi tiếp.
Thanh Thanh không hiểu hỏi:
- Không phải chúng ta đã chuẩn bị thuyền rồi, phải lập tức ngồi thuyền đi Phàn Dương sao? Làm sao có thể tuỳ tiện thay đổi kế hoạch như thế?
Lúc này xe ngựa đã chầm chậm tiến vào một rừng, Hoàng công tử bảo Thanh Thanh đốt lên hai ngọn đèn nhỏ, đi thêm một đoạn nữa rồi dừng xe lại.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không chịu nổi, thả người rơi phịch xuống thảm cỏ.
Hoàng công tử cất tiếng cười dâm đãng nói:
- Nào! Dù sao thì cũng không có việc gì làm, chúng ta vào trong xe ân ái đi!
Thanh Thanh ra vẻ giận dỗi nói:
- Người ta còn chưa hết sợ, đâu còn tâm tình làm chuyện đó nữa, huống hồ còn có Hỉ Nhi ở đây nữa.
Hoàng công tử nói:
- Sợ gì chứ! Hỉ Nhi không phải là người của chúng ta hay sao?
Đợi cho hai người chui vào trong xe, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng mới bò ra, đang định bỏ đi thì chợt nghe trong xe truyền ra tiếng người giẫy giụa. Cùng với đó là tiếng hét sợ hãi của Hỉ Nhi:
- Mau buông tiểu thư ra!
Hai gã cả kinh, thật không ngờ tên Hoàng công tử này chẳng những lừa sắc lừa tài mà còn muốn hại mạng người ta nữa. Cả hai liền tung mình tới, mở bật cửa xe ra.
Chỉ thấy Hoàng công tử đang bóp chặt cổ họng Thanh Thanh, còn Hỉ Nhi thì bị đẩy vào một góc xe.
Khấu Trọng nhảy vào trong xe, vung quyền đánh mạnh vào bối tâm gã họ Hoàng.
Hoàng công tử kêu hự lên một tiếng đau đớn, buông tay khỏi cổ Thanh Thanh.
Từ Tử Lăng tức giận nắm lấy tóc hắn, không biết lấy thần lực từ đâu, vung tay ném mạnh ra bên ngoài.
Người này đương nhiên không biết võ công, bị hai gã tay đấm chân đạp một hồi đã không bò dậy nổi, run run giọng cầu xin:
- Hảo hán tha mạng!
Thanh Thanh ôm cổ họng, không ngừng khò khè, thét lên:
- Đừng đánh nữa!
Hai gã ngạc nhiên vô cùng.
Khấu Trọng quay đầu lại hỏi - Lẽ nào cô nương không biết hắn muốn giết cô nương vì số ngân lượng châu báu đó?
Thanh Thanh gật đầu, bước tới đá vào khuôn mặt anh tuấn của Hoàng công tử mấy cước, sau đó ngồi phịch xuống đất, phẫn nộ quát:
- Cút!
Hoàng công tử máu me đầy mặt, nghe nàng nói mà như được hoàng ân đại xá, vội vàng bò dậy chạy thẳng vào trong rừng sâu.
Tỳ nữ Hỉ Nhi chạy tới đỡ Thanh Thanh dậy, bốn người đứng nhìn nhau, không biết nói gì.
Hai gò bồng đảo của Thanh Thanh không ngừng nhấp nhô, có lẽ vẫn còn chưa hết sợ. Không hiểu sao, lại trợn mắt nhìn hai gã nói:
- Lại là các ngươi!
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Cô nương đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?
Thanh Thanh dậm chân nói:
- Dù ta bị người ta giết chết cũng không liên quan đến hai tên tiểu quỷ các ngươi.
Hỉ Nhi cũng thấy tiểu thư của mình hơi quá, liền nắm tay nàng nói:
- Tiểu thư! Bọn họ là người tốt mà!
Thanh Thanh nước mắt dàn giụa, tức giận nói:
- Ta mặc kệ! Mau cút đi cho ta!
Hai gã cảm thấy mất hứng vô cùng, nhưng Từ Tử Lăng vẫn tận tình nói:
- Nếu hai người biết cưỡi ngựa thì hãy bỏ xe ở lại, như vậy chạy sẽ nhanh hơn.
Nói đoạn vỗ vai Khấu Trọng, quay người bỏ đi.
Thanh Thanh giận dỗi ngồi phịch xuống đất, vừa khóc lóc vừa nói:
- Ta không cần hai tên tiểu quỷ các ngươi quan tâm! Ta hận các ngươi!
Hỉ Nhi nhìn theo hướng hai gã đi. Trong lòng thầm nhủ: “Thì ra hai người này tắm rửa sạch sẽ còn anh tuấn hơn cả Hoàng công tử, chẳng trách mà tiểu thư không muốn họ nhìn thấy tình cảnh bây giờ”.



» Trang 14.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 12 13 14 15 16 ... 48 >>
Trang 1-48:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android