Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 11:35:02 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Đại Đường Song Long - Huỳnh Dị - chương 1-50 - Trang 21.2

XUỐNG CUỐI TRANG


Vân Chi dẫn hai gã chạy lên đầu thuyền, chỗ ấy tập trung chừng hai chục người, có cả Vân Ngọc Chân và phó bang chủ Bốc Thiên Trí từ lâu đã không xuất hiện.
Còn có bảy tám nữ tử xinh đẹp như hoa, như ngọc, khiến cho hai gã nhìn đến trố cả mắt.
Trên thuyền lúc này tuy không đèn không đuốc, nhưng chẳng thể làm khó được cặp mắt của hai gã.
Bên cạnh Vân Ngọc Chân là một nam tử cao khoảng như Khấu Trọng, ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí độ phi phàm, thân vận kình trang võ sĩ, đứng bên cạnh Vân Ngọc Chân vô cùng xứng đôi. Chỉ là nét mặt của y còn gầy hơn cả Từ Tử Lăng, còn mang theo chút xanh xao yếu đuối của kẻ tửu sắc quá độ. Y không được tự nhiên tiêu sái như Từ Tử Lăng, song lại có mấy phần thành thục kinh lịch mà họ Từ không có.
Giả dụ y chính là Độc Cô Sách thì luận thân phận địa vị hay võ công, hai gã đều kém xa.
Vân Ngọc Chân bước lên nói: “Thế địch rất mạnh, chúng ta phải lập tức lên bờ!”.
Bốc Thiên Trí và nam nhân có lẽ là Độc Cô Sách kia bước lên bên cạnh Vân Ngọc Chân đưa mắt dò xét hai gã.
Khấu Trọng cố làm ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn Độc Cô Sách.
Vân Ngọc Chân ho khan một tiếng, đoạn giới thiệu: “Đây là hộ pháp cao thủ của bản bang chủ, đợi lát nữa y và Bốc phó bang chủ sẽ hộ tống hai người”.
Độc Cô Sách mỉm cười nói: “Hai vị tiểu huynh đệ không cần sợ hãi, rời thuyền chỉ là vấn đề về sách lược, tuyệt đối không phải là chúng ta hãi sợ đối phương”.
Y vừa khai khẩu, hai gã đã lập tức nhận ra y chính là Độc Cô Sách.
Từ Tử Lăng hỏi: “Kẻ nào đến vậy?”.
Vân Ngọc Chân nói: “Đỗ Phục Uy vừa chiếm được hai toà thành ven sông ởp hía trước, khóa chặt đường đến Chung Dương, vì vậy bọn ta mới phải đổi hướng”.
Khấu Trọng nhìn Vân Chi đang đứng nép vào một bên, cười cười nói: “Xem kìa! Bang chủ còn khách khí với chúng ta hơn là cô nương rất nhiều”.
Vân Chi trừng mắt nhìn gã, cúi đầu không dám nói gì.
Vân Ngọc Chân lừ mắt nhìn Vân Chi, lúc này chợt có người báo lên: “Bang chủ! Sắp đến Lôi Công Hiệp rồi!”.
Hai gã đưa mắt nhìn ra phía trước, chỉ thấy thuỷ đạo hẹp lại, hai bờ là vách đá cao ngút, địa thể hiểm ác phi thường.
Vân Ngọc Chân hạ lệnh xuống: “Chuẩn bị rời thuyền!”.
Hơn hai mươi người liền dịch về phía mạn trái.
Bốc Thiên Chí và Độc Cô Sách chia nhau đỡ Từ Tử Lăng và Khấu Trọng, dẫn hai gã đến bên mạn thuyền.
Khoảng cách với thuyền địch lúc này chỉ còn chưa đến một dặm.
Chiến thuyền của Cự Kình Bang dịch dần vào tả ngạn, đến khi còn cách bờ chừng ba trượng thì hơn hai mươi người đằng không lao vút lên, băng qua dòng sông cuộn chảy bay về vách núi cao ngất.
Bốc Thiên Chí và Độc Cô Sách nắm lấy eo hai gã, tung người vọt lên, rồi hạ thân xuống cạnh bờ nước.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tự hỏi nếu phát lực trên mặt đất, tung người vọt lên bay ra ngoài xa ba trượng thì đã là chuyện không dễ làm rồi, nhưng những người ở đây, bao gồm cả Vân Chi, kẻ nào kẻ nầy đều dễ dàng làm được, chỉ cần điểm này là võ công của những người này đều cao hơn hai gã một bậc, chi ít là trên phương diện khinh công.
Bốc Thiên Chí và Độc Cô Sách mỗi người phải kẹp một người vậy mà vẫn dễ dàng như không, tự nhiên là càng không thể so bì với hai gã.
Vì vậy, nếu ở trong hoàn cảnh bình thường, hai gã căn bản không có hi vọng đào tẩu.
Vừa đặt chân lên mặt đất, bọn Vân Ngọc Chân đã nhanh chóng lao lên phía trên núi.
Đi được khoảng một tuần hương, đột nhiên Độc Cô Sách lên tiếng: “Dừng lại!”.
Chúng nhân đều ngạc nhiên nhìn gã.
Chỉ nghe phía trước vang lên tiếng chim chóc đập cánh tán loạn, hiển nhiên là địch nhân đang từ phía đó tiến đến đây nên mới làm chim chóc kinh hãi mà bay lên như vậy.
Vân Ngọc Chân kinh hãi nói: “Chạy bên này!”.
Nói đoạn dẫn đầu chạy về phía hữu.
Chạy qua một dốc núi là dựng đứng, đoàn người Cự Kình Bang đến được một ngọn núi lớn, chúng nhân thi triển thân pháp, vượt núi mà đi.
Lúc này, trời đã sáng dần, bốn bề đều là hoang sơn dã lãnh, không dấu chân người.
Sau khi vượt qua rừng rậm, phía trước bất ngờ sáng rực lên, thì ra đã đến một vực thẳm, phía xa xa chỉ có núi với núi, khiến người ta nhìn mà kinh tâm.
Độc Cô Sách kẹp ngang hông Khấu Trọng, đến bên vách núi, thò đầu xuống quan sát rồi nói: “Đây là tuyệt lộ!”.
Khấu Trọng cũng thử đưa mắt nhìn, chỉ thấy vách núi này cao tới cả trăm trượng, có điều trên vách núi mọc rất nhiều cây bụi, khiến cảm giác nguy hiểm giảm đi rất nhiều, bên dưới là một cánh rừng lớn, trải dài đến tận mấy rặng núi ở xa xa.
Vân Ngọc Chân đang định tìm đường xuống núi thì chợt nghe một tràng cười dài vang lên từ phía sau: “Hồng phấn bang chủ dừng bước, Giang Hoài Đỗ Phục Uy xin được thỉnh an!”.
Chúng nhân biết được khó mà tránh khỏi ác chiến, liền dừng cả lại, lần lượt rút vũ khí ra.
Bốc Thiên Chí và Độc Cô Sách bỏ hai gã xuống, bước lên chắn trước mặt.
Để đối phó cường địch, những người bên phe Vân Ngọc Chân đứng thành trân thế hình bán nguyệt bảo hộ hai gã, phía sau là vực thẳm sâu vạn trượng, ai sẩy chân rơi xuống thì khó mà tránh khỏi cảnh thịt nát xương tan.
Khấu Trọng nắm chặt tay Từ Tử Lăng, nhân lúc bọn Vân Ngọc Chân đang toàn thần ứng phó địch nhân, không để ý đến bọn gã, thấp giọng nói: “Chúng ta tìm cơ hội thích đáng rồi cùng nhảy xuống vực. Vách núi có rất nhiều bụi cây, có thể giảm bớt lực đạo của chúng ta khi rơi xuống, thêm vào đó bên dưới lại là rừng cây rất rậm rạp, đảm bảo có ngã cũng không chết đâu”.
Từ Tử Lăng nghiến răng, khẽ gật đầu.
Lúc này thân hình cao gầy của Đỗ Phục Uy đã hiện ra trước mặt, y dừng lại cách bọn Vân Ngọc Chân chừng hơn trượng, xung quanh có khoảng hơn ba bốn chục người đứng sẵn, hình thành thế bao vây.
Đỗ Phục Uy đầu đội mũ cao, thần thái tự nhiên, mục quang sắc bén nhìn chằm chằm vào hai gã, trên khuôn mặt cá chết lộ ra một nụ cười hết sức khó coi, đoạn nhẹ giọng nói: “Hài tử gặp vi phụ, còn không mau thỉnh an nhận lỗi đi?”.
Khấu Trọng cười hì hì nói: “Lão nhân gia người vẫn khoẻ chứ? Hài nhi giờ đã bội phản gia môn, quan hệ phụ tử cũng nhất đao lưỡng đoạn từ đây, tốt nhất là cha nên về nhà hưởng phúc đi, đừng vì hài tử mà phải chạy lao lực như vậy nữa”.
Vân Ngọc Chân thấy Khấu Trọng chẳng hề sợ hãi kẻ tàn ác thành danh như
Đỗ Phục Uy, trong lòng không khỏi kinh ngạc không thôi.
Ngay cả đến như nàng, cũng vì sợ hãi danh khí của Đỗ Phục Uy mà không dám đắc tội với y.
Nào ngờ Đỗ Phục Uy sớm đã quen với kiểu nói cợt nhả của Khấu Trọng, còn cảm thấy thân thiết vô cùng, chỉ mỉm cười nói: “Đây là do phụ tử chúng ta giao lưu tình cảm quá ít nên mới như vậy, đợi cha đánh cho cuồng đồ lừa gạt này một trận, rồi cha con chúng ta sẽ ngồi xuống từ từ tâm sự nhé!”.
Độc Cô Sách và Vân Ngọc Chân cùng lúc hừ nhẹ một tiếng.
Đỗ Phục Uy chẳng thèm đưa mắt nhìn hai người lấy một cái, mục quang lướt trên người đám mỹ nữ bên cạnh Vân Ngọc Chân, mỉm cười nói tiếp: “Thường nghe Cự Kình Bang quen dùng nữ sắc mê hoặc người khác, chuyện này quả nhiên không giả. Chuyến này Đỗ Phục Uy ta đã có chuẩn bị từ trước, nếu như động thủ, chỉ sợ những người ở đây có chạy lên trời cũng khó thoát. Nam thì tự nhiên sẽ chết ngay ở đây, nữ thì khó mà tránh khỏi cảnh bị làm nhục, Vân bang chủ vẫn muốn kiên trì hay sao?”.
Độc Cô Sách hừ lạnh nói: “Người ta nói Đỗ Phục Uy mục hạ vô nhân quả nhiên không sai. Ai manh ai yếu phải khi động thủ mới biết được, ngươi nói nhiều lời thừa như vậy làm gì?”.
Đỗ Phục Uy liếc mắt nhìn Độc Cô Sách, song mục phát xạ hàn quang, lạnh lùng nói: “Không biết cao tính đại danh của vị bằng hữu này là gì? Dường như khẩu khí còn lớn hơn cả Vân bang chủ nữa?”.
Vân Ngọc Chân bật cười nói: “Đỗ tổng quản đã nghe Ngọc Chân nói câu nào chưa? Làm sao ngài biết được khẩu khí ai lớn khẩu khí ai nhỏ?”.
Đỗ Phục Uy lắc đầu nói: “Chỉ cần dựa vào chuyện trước tình hình như vậy mà y vẫn có thể cướp lời đối đáp với ta, là ta biết y không phải thuộc hạ của cô nương, Vân Bang chủ đâu cần phải che giấu cho y làm gì?”.
Vân Ngọc Chân á khẩu không nói được gì.
Đỗ Phục Uy nhạt giọng nói: “Ta và Cự Kình Bang trước giờ vô oán vô cừu, chỉ là muốn bắt về hai đứa con trai hư hỏng này mà thôi, động thủ tất sẽ tổn thương hòa khí, nhưng không động thủ lại khó mà khiến các người tâm phục được!
Như vậy đi! Bản nhân có một đề nghị, không biết các vị có muốn nghe hay không?”.
Vân Ngọc Chân lạnh lùng nói: “Bản bang chủ xin được rửa tai lắng nghe”.
Lúc này thì ngay cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng cảm nhận được Đỗ
Phục Uy đã nằm quyền chủ động, còn phía Vân Ngọc Chân thì liên tiếp đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc trước, Độc Cô Sách vốn chẳng coi Đỗ Phục Uy vào đâu, nhưng khi chân chính gặp phải y, lập tức từ anh hùng liền biến thành cẩu hung, chẳng ra thể thống gì hết.
Đỗ Phục Uy chỉ tay vào Độc Cô Sách nói: “Để vị bằng hữu thần bí này đấu mười chiêu với Đỗ mỗ, nếu bản nhân không thắng, sẽ lập tức bỏ đi, coi như là không có hai đứa con hư đốn này. Nếu Đỗ mỗ may mắn thắng được, vậy mong Vân bang chủ giao chúng cho ta dẫn về nhà, từ từ dạy dỗ lại, không biết Vân bang chủ có ý kiến gì không?”.
Tiếp đó lại lạnh giọng nói: “Nếu bang chủ không đồng ý, phía bản nhân sẽ toàn lực xuất thủ, lúc đó thì chớ trách Đỗ mỗ tâm tang thủ lạt, không để ý gì đến đạo nghĩ giang hồ gì hết”.
Vân Ngọc Chân sợ hãi khôn cùng, biết được Đỗ Phục Uy nhãn lực cao minh, đã nhìn ra Độc Cô Sách là người có võ công cao nhất bên phía mình mà vẫn còn dám đặt hạn định mười chiêu, có thể thấy y nắm chắc phần thắng thế nào.
Trong chớp mắt, nàng biết mình đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.



» Trang 21.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 19 20 21 22 23 ... 48 >>
Trang 1-48:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
Old school Easter eggs.