XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 17:34:09 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Đại Đường Song Long - Huỳnh Dị - chương 1-50 - Trang 5.2

XUỐNG CUỐI TRANG


– Cho dù ngươi có bái làm môn hạ của Võ Tôn Đột Quyết tộc Tất Huyền đi nữa cũng chẳng thể học được được bản lĩnh gì cả, vì thế theo ta thì tốt nhất hãy bỏ ý định đó đi, tìm một nghề gì đó có thể kiếm tiền mà học, lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời an an lạc lạc mới là bình thường.
Hai gã nghe vậy thì cảm thấy bị xúc phạm rất lớn, trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng Từ Tử Lăng nhịn không được liền lên tiếng hỏi:
– Lẽ nào tư chất của chúng tôi lại tệ đến thế?
Bạch y nữ thở dài, nhìn hai người một hồi lâu, đột nhiên cất giọng ôn hòa nói:
– Các ngươi nên biết các ngươi không đủ tư cách để ta phải nói dối các ngươi. Tư chất của các ngươi đích thực tốt hơn bất cứ người nào mà ta đã từng gặp trước đây, bị dày vò như vậy mà cũng không hề sinh bệnh, đích thực là hiếm gặp trên đời, chỉ là các ngươi thiếu một phần duyên số.
Hai gã được nàng tán thưởng, một chút tự tin và tự tôn được hồi phục trở lại, đồng thanh nói:
– Duyên số gì?
Bạch y nữ lắc đầu nói:
– Duyên số luyện võ, phàm là những người muốn trở thành cao thủ xuất quần bạt tụy đều phải luyện tập từ khi còn nhỏ. Theo sư phụ ta nói, một người muốn học bất kỳ thứ gì đến mức đắc tâm ứng thủ thì đoạn thời gian quan trọng nhất chính là từ lúc năm đến mười tuổi. Cũng giống như là học nói vậy, qua khỏi đoạn thời gian này mới học thì học ra sao ngữ âm cũng không chuẩn, võ công cũng như vậy. Nếu như bây giờ các ngươi mới bắt đầu học, vô luận là cần cù chịu khó thế nào, cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Nếu như chỉ làm một tên tiểu tốt thì sớm muộn cũng bị người ta giết đi mà thôi, như vậy chi bằng không học thì hơn. Đã hiểu chưa?
Hai gã ngây người, cảm thấy chân tay lạnh cóng, cuộc sống như mất đi ý nghĩa và mục tiêu.
Khấu Trọng tâm tính quật cường, đưa tay sờ vào cuốn bảo thư sau lưng, gào lớn:
– Lỡ chúng tôi là ngoại lệ thì sao? Hơn nữa chúng tôi còn có bảo thư trong tay, tại sao không có điểm khác mọi người chứ?
Bạch y nữ lộ ra vẻ thương hại, lắc đầu nói:
– Lời thực thường khiến người ta khó chịu, ta đã xem qua cuốn sách của các ngươi rồi, nó tên là Trường Sinh Quyết, là bảo điển của đạo gia, nhưng không hề có một chút liên quan gì đến võ học. Tốt nhất các ngươi nên tìm một chỗ nào đó mà ném nó đi, bằng không nói không chừng sẽ vì nó mà mang họa vào thân đó ... Theo ta thì đó chỉ là trò lừa bịp mà thôi, con người làm sao mà trường sinh bất tử chứ?
Gương mặt hai gã lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc, nói không nên lời.
Không khí trầm mặc bao trùm cả con thuyền.
Đơn Dương thành là thành thị lớn nhất ở thượng du Dương Châu thành, là nơi buộc phải đi qua nếu muốn từ trong lục địa đến Dương Châu thành để ra biển, tính quan trọng về mặt kinh tế, chính trị chỉ kém sau Dương Châu mà thôi.
Cảnh sắc trong thành hết sức thú vị, thành thị được xây dựng bên Đại Vận Hà, với hơn trăm chiếc cầu lớn nhỏ làm đường, nhà xây sát nước, những căn nhà san sát nối tiếp nhau không ngớt. Phố trên mặt nước, đường trên mặt nước, chợ trên mặt nước, nước, đường, cầu hợp thành một thể, tạo nên một vẻ nhu tình tự thủy, xúc động lòng người.Sáng sớm ngày hôm sau, khi thành môn mở cửa, bạch y nữ và Khấu, Từ ba người trà trộn với những người nông dân vào thành.
Hai tên tiểu tử vì giấc mộng không thành mà con tim tan nát, thất tha thất thểu lê bước theo bạch y nữ vào trong thành.
Sau khi nhập thành, ba người dọc theo con phố chính tiến sâu vào thành nội, hai bên đường đều là cửa hàng cửa tiệm, bày bán đủ thứ hàng hóa thủ công, sanh ý vô cùng hưng vượng, khách khứa ra vào cũng không ít.
Bạch y nữ đến đâu thì nam nam nữ nữ ở đó đều trố mắt ra nhìn, nhưng nàng không hề để ý, tựa như không lấy gì làm lạ, coi như nhìn mà không thấy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã nửa ngày không ăn uống gì. Tâm tình xấu cũng không thể thắng được cảm giác cái bụng trống không. Nhưng bạch y nữ dường như không hề nhìn thấy các phạn điếm tửu quán, mà cứ đi thẳng một mạch, Khấu Trọng nhịn không nổi, đằng hắng một tiếng nói:
– Chúng ta có phải nên dừng lại ăn chút gì đó không?
Bạch y nữ dừng lại trước một ngôi nhà lớn tường đỏ, ngói xanh, lạnh lùng nói:
– Ngươi có tiền à?
Từ Tử Lăng đứng bên cạnh liền cười cầu tài nói:
– Chúng tôi đương nhiên không có tiền, bất quá nếu đại sĩ có tiền thì không phải cũng vậy sao?
Bạch y nữ cười lạnh nói:
– Ta có tiền thì cũng như ngươi có tiền à? Thật không biết xấu hổ. Hơn nữa tiền của ta sớm đã bị hai tên tiểu tử các ngươi cúng hết cho hà bá lúc lật thuyền rồi. Ngày hôm qua các ngươi còn được người ta cung phụng ăn uống, cơm no áo ấm, còn ta đây đến nửa cái bánh bao cũng không có mà ăn, bây giờ lại còn đòi ta dẫn đi ăn đi uống nữa hả?
Khấu Trọng phẫn nộ nói:
– Đại sĩ chỉ biết mắng người hay sao? Nếu không phải chúng ta chìm thuyền thì sớm đã bị Vũ Văn Hóa Cốt đuổi kịp rồi, chúng tôi thì bị hắn hóa cốt, còn đại sĩ hoa nhường nguỵêt thẹn thế kia, ắt hẳn sẽ bị hắn lấy làm tiểu thiếp đấy.
Bạch y nữ đột nhiên sững người lại.
Hai gã ngỡ rằng nàng sắp phát tác, lập tức phân làm hai hướng bỏ chạy. Bạch y nữ thoáng cảm thấy ngạc nhiên, thấy biểu tình lo lắng của hai gã, nhịn không nổi hé nở một nụ cười, khiến hai gã nhìn đến ngẩn ngơ.
– Hai tên tiểu quỷ các ngươi ở đây đợi ta đi kiếm một ít ngân lượng về, mời các ngươi ăn uống một bữa rồi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên can gì đến nhau nữa.
Nói đến đây nàng lại tủm tỉm cười rồi chuyển hướng bước vào một căn tiệm ở phía bên trái.
Khấu Trọng thấy đó là một tiệm cầm đồ, liền bước lên chặn nàng lại, nghiêm mặt nói:
– Cầm đồ hả? Chuyện này tôi là rành nhất đấy!
Bạch y nữ lạnh lùng nói:
– Ta làm sao biết ngươi không tư lợi chứ?
Khấu Trọng bị nàng nói trúng tim đen, thở dài một tiếng, lủi thủi lùi lại đứng bên cạnh Từ Tử Lăng.
Hai gã dùng ánh mắt tiễn nàng vào tiệm cầm đồ, Từ Tử Lăng thở dài than:
– Giấc mộng làm thiên hạ đệ nhất cao thủ của chúng ta đã vỡ rồi, xem ra đành phải chuyên tâm đọc sách thôi, ta làm tả thừa tướng, ngươi làm hữu thừa tướng vậy.
Khấu Trọng cười khẩy nói:
– Trong thời loạn thế này thì thư sinh là đồ vô tích sự nhất, bất quá ta vẫn không tin là Trường Sinh Quyết khỉ gió này hoàn toàn không liên quan gì đến võ công, tuy không có đạo sĩ nào trường sinh bất tử, nhưng đạo sĩ võ công cao thì nhiều không kể xiết, từ đây có thể suy ra luyện không thành trường sinh bất tử cũng có thể luyện thành võ công tuyệt thế.
Từ Tử Lăng thoáng hưng phấn, nhưng sau lại lập tức thở dài nói:
– Thế nhưng bà nương đó không phải đã nói chúng ta đã mất đi thời gian luyện công quý giá nhất rồi hay sao?
Khấu Trọng nói:
– Có thể bà nương đó thấy căn cốt của chúng ta tốt hơn mình, sợ chúng ta sau này sẽ vượt qua cô ta, nên mới cố ý nói những lời đó khiến chúng ta nản lòng, lãnh ý ... ôi ...
Hiển nhiên gã cũng cảm thấy cách nghĩ này chỉ là tự mình an ủi mình, nên không nói tiếp nữa.
Bạch y nữ thần sắc phấn khởi bước ra khỏi tiệm cầm đồ, hai gã vội vàng chạy đến cạnh nàng.
Bạch y nữ thấp giọng nói:
– Hai tên tiểu quỷ ngươi nghe đây, nếu để ta nghe các ngươi ở sau lưng ta nói bà nương này, bà nương nọ lần nữa thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác đấy!
Hai gã cảm thấy ngượng ngùng vô kể, vội vã vâng vâng dạ dạ rối rít.
Ba người lên lầu hai của một gian tửu lầu lớn, ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ, gọi thức ăn lên.
Mười chiếc bàn đã kín khách quá nửa, trong đó một bàn có một vị y phục hoa lệ, xem ra có vẻ là một công tử thế gia có thân phận địa vị, cứ không ngừng nhìn về phía bạch y nữ, dường như đã bị nhan sắc của nàng nhiếp hồn đoạt phách.
Từ Tử Lăng đằng hắng một tiếng nói:
– Dám hỏi đại sĩ cao danh quý tánh, để sau này chúng tôi tiện bề xưng hô.
Bạch y nữ tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn, làm vẻ ngạc nhiên nói:
– Hai tên tiểu quỷ các ngươi bất quá chỉ là hai tên lưu manh ở Dương Châu mà thôi, cớ gì phải cố làm ra vẻ văn nhã như mấy tên hủ nho, thật chẳng hợp chút nào.
Khấu Trọng ngạo mạn nói:
– Đây gọi là người nghèo nhưng chí không đoản, sau này nhất định chúng tôi sẽ có ngày danh lừng thiên hạ, xem lúc đó đại sĩ có còn dám coi chúng tôi là hai tên tiểu lưu manh nữa không?
Bạch y nữ bất thần lộ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi:
– Sau khi ta đi rồi, các ngươi định làm gì? Lừa ăn lừa uống cũng không phải là một biện pháp ...
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lần đầu tiên cảm nhận được sự quan hoài của bạch y nữ, bất quá lúc này đồ ăn đã được mang lên, hai gã chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, phục người xuống bàn mà ăn lấy ăn để, dáng vẻ khó coi vô cùng.
Bạch y nữ ăn hai chiếc bánh bao rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ trầm ngâm không nói tiếng nào.
Đến lúc hai gã ăn không nổi nữa thì cả bàn thức ăn đã sạch bách, cả hai xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên nhìn về phía bạch y nữ.
Bạch y nữ thở dài một tiếng, lấy ra hơn mười đĩnh bạc, đặt lên trước mặt hai gã, nhẹ giọng nói:
– Niệm tình đã cùng chung hoạn nạn, số tiền này ta tặng cho hai ngươi. Lúc này thiên hạ bốn bề loạn lạc, chiến hỏa liên miên, nhưng phương nam vẫn thái bình hơn một chút, nơi này vẫn là hiểm địa, không thể ở lâu, các ngươi tự lo lấy thân đi!
Nói đoạn không để ý đến ánh mắt của hai gã đang chằm chằm nhìn vào đống bạc trên bà, vẫy tay gọi tiểu nhị đến thanh toán. Tên tiểu nhị liền cung kính nói:
– Tiền bàn ăn của cô nương đã được vị công tử ngồi ở bàn kia trả rồi, bọn họ vừa mới đi xong.
– Cạch!
Bạch y nữ ném năm thù tiền lên bàn, lạnh lùng nói:
– Ta không cần kẻ khác trả tiền hộ, mau cầm lấy!
Nói đoạn dài người phóng qua lan can xuống lầu.
Hai gã thấy nàng bỏ đi đầu không ngoái lại, liền đưa mắt nhìn nhau một cái như hội ý. Khấu Trọng vơ đống bạc trên bàn vào túi, chán nản nói:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Từ Tử Lăng cũng muốn sớm rời khỏi nơi thương tâm này, liền bước theo Khấu Trọng xuống dưới lầu. Bước ra ngoài phố, chỉ thấy mặt trời rực rỡ, ngoài đường kẻ đi người lại náo nhiệât vô cùng, nhưng lòng hai gã lại chẳng cảm thấy một chút ấm áp.
Trước đây ở Dương Châu, cuộc sống tuy có khó khăn, lại thường xuyên bị người ta đánh chửi, nhưng tương lai đối với hai gã vẫn tràn đầy hy vọng.
Còn bây giờ tuy tự do tự tại, trong túi lại có một món tiền, nhưng lại hư hư đãng đãng, trời đất rộng lớn, nhưng không chỗ nào có thể đi.
Hai gã định tìm bóng hình của bạch y nữ, nhìn thêm một chút cũng tốt, nhưng người đã đi khuất, chỉ làm tăng thêm nỗi thương cảm bồi hồi.
Đầu vai hai gã khẽ chạm vào nhau, tiu nghỉu cất bước đi về phía cổng thành.
Thù:
đơn vị đo lường thời cổ đại, một thù bằng / lạng.
Đột nhiên cảm thấy sự lạ, một làn gió thơm ngát thổi tới, bạch y nữ từ phía sau chen lên, đi song song với hai gã.
Cả hai mừng thầm, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, càng không dám lên tiếng hỏi han.
Khi nhìn thấy cổng thành, bạch y nữ mới lạnh lùng nói:
– Hai ngươi đừng có nghĩ ngợi lung tung, ta chỉ là sợ Vũ Văn Hóa Cập đuổi đến, cướp lấy Trường Sinh Quyết của các ngươi hiến cho bạo quân để tâng công, nên mới quay lại đưa các ngươi một đoạn đường mà thôi. Đây là để đối phó Vũ Văn Hóa Cập chứ không phải là ta có hảo cảm gì với ha


» Trang 5.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 48 >>
Trang 1-48:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android