Polaroid

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 19:29:25 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Đại Đường Song Long - Huỳnh Dị - chương 1-50 - Trang 7.2

XUỐNG CUỐI TRANG


1 Phượng hoàng không đậu xuống những nơi không có bảo vật.
- Truyền đến đời Hán Thiếu Đế, Hòa Thị Bích lại thất tung lần nữa. Đến thời Tam Quốc, Trường Hà thái thú Tôn Kiên khi tấn công vào Lạc Dương chợt thấy một miệng giếng hào quang tứ phía liền sai người xuống xem. Kết quả tìm được một thi thể cung tần, tay ôm chặt một cái hộp đỏ. Tôn Kiên liền thử mở ra xem, thì ra bên trong chính là Hòa Thị Bích. Về sau Tôn Kiên chết trận, Hòa Thị Bích lại rơi vào tay Tào Tháo, truyền đến đời sau. Đến khi nhà Tùy diệt Nam Trần, Dương Kiên cho người tìm khắp hoàng cung nhà Trần nhưng cũng không tìm được nơi Trần chủ giấu Hòa Thị Bích, đây chính là chuyện mà bình sinh Dương Kiên cảm thấy đáng tiếc nhất.
Phó Quân Sước không cầm được liền hỏi :
- Tại sao đột nhiên chư vị lại nhắc đến chuyện Hòa Thị Bích này?
Tống Sư Đạo biến sắc :
- Xem ra cô nương thân tại giang hồ mà không biết giang hồ đang phát sinh chuyện lớn.
Tống Lỗ vuốt râu cười nói :
- Hòa Thị Ngọc Bích, Dương Công Bảo Khố, chỉ cần có một có thể an định thiên hạ. Giờ đây chiến hỏa liên miên, thiên hạ đại loạn, những ai có khả năng đều muốn làm Hoàng đế. Vì vậy hai thứ này trở thành thứ mà cả thiên hạ đều muốn tranh giành. Gần đây nghe giang hồ truyền ngôn, Hòa Thị Bích đã xuất hiện ở Lạc Dương, những kẻ tự cho mình có chút bản lĩnh đều đến Lạc Dương để tìm chút vận khí, chuyến này chúng ta đưa hàng đến Tứ Xuyên xong cũng đến Lạc Dương một chuyến, xem xem khí số Tống gia thế nào?
Tống Lỗ quả thực phong độ bất phàm, không hổ là xuất thân sĩ tộc, bất luận là khẩu khí lớn thế nào nhưng cũng làm người nghe cảm thấy thoải mái.
Khấu Trọng hai mắt sáng lên nói :
- Nếu có được Hòa Thị Bích thì có thể đoạt được thiên hạ, hà, tôi và Tiểu Lăng nhất định phải đi thử một phen mới được.
Phó Quân Sước lạnh lùng nhìn gã nói :
- Dựa vào bản lĩnh của tên tiểu quỷ ngươi liệu có xứng không? Ta tuyệt không để cho các ngươi đi Lạc Dương, nếu còn nghĩ lung tung nữa, sau này ta quyết không... không để ý đến ngươi nữa.
Nàng vốn định nói không truyền pháp quyết, song lời ra đến miệng lại chữa lại, uy lực tự nhiên giảm đi rất nhiều.
Bọn Tống Lỗ ba người tuy vẫn không rõ ràng quan hệ của ba người thế nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được Phó Quân Sước bề ngoài lạnh lùng, lời nói khắc bạc nhưng kỳ thực lại vô cùng quan tâm đến hai tên tiểu tử đáng yêu này.
Tống Sư đạo ôn hòa nói :
- Phó cô nương nói rất đúng, loại nhiệt náo này tốt nhất không nên tham gia thì hơn, đặc biệt là Hòa Thị Bích lại liên can đến một môn phái thần bí nhất trong võ lâm. Môn phái này cứ cách một thời gian lại phái người nhập thế tu hành, võ công cao thâm khó dò.
Phó Quân Sước tò mò hỏi :
- Đó là môn phái gì vậy?
Tống Lỗ nói :
- Phó cô nương hỏi đúng người rồi, nếu như là người khác, có thể ngay cả tên môn phái ấy cũng chưa từng nghe qua nữa.
Hai gã Khấu, Từ cũng vô cùng hiếu kỳ, lưu tâm lắng nghe.
Tống Sư Đạo nói :
- Môn phái này tên là Từ Hàng tĩnh trai, hơn trăm năm nay đã chiếm vị trí tối cao vô thượng ở trong huyền môn, nhưng những người biết về Tĩnh trai đều không chịu tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến môn phái này. Vì vậy chúng tôi đã phái đi rất nhiều người để điều tra về Hòa Thị Bích và Từ Hàng tĩnh trai nhưng cũng hiểu biết không nhiều, chỉ biết là trong trai toàn những nữ tử tu luyện thiên đạo. Nghe đồn đạo gia đệ nhất cao thủ Tán chân nhân Ninh Đạo Kỳ đã từng đến Tĩnh trai, tìm trụ trì luận võ, chẳng ngờ Trai chủ lại cho ông ta xem trấn trai chi bảo là Từ Hàng Kiếm Điển, Ninh Đạo Kỳ còn chưa xem hết đã hộc máu thọ thương, biết khó mà lui, những người biết chuyện này cũng không nhiều, vì vậy mà không hề lưu truyền trên giang hồ.
Khấu Trọng vỗ vai Từ Tử Lăng, thở dài nói :
- Đây mới đúng là bí kíp chân chính.
Trong chúng nhân, đương nhiên chỉ có hai người mới hiểu được ý tứ của gã.
Tống Lỗ thở dài than :
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, càng hiểu biết nhiều càng thấy mình nhỏ bé, không dám tự kiêu nữa.
Từ Tử Lăng khâm phục nói :
- Tống đại gia mới là nhân vật chân chính.
Gã ở Dương Châu quen gọi người khác là đại gia, nên tự nhiên cũng gọi Tống Lỗ như vậy.
Tống Lỗ cười cười nói :
- Hai vị huynh đệ gân cốt cực tốt, nếu Tống mỗ gặp hai người sớm vài năm, e rằng quyết chẳng thể bỏ qua.
Hai gã Khấu, Từ cùng lúc biến sắc, lòng như chùn hẳn xuống.
Mẹ đã nói như vậy, Tống Lỗ cũng nói như vậy, xem ra cả đời này hai gã cũng đừng hòng trở thành cao thủ được.
Phó Quân Sước cũng cảm thấy khó chịu, lòng thầm hạ quyết tâm: “Thế nào cũng phải thử bồi dưỡng hai gã”.
Trong lòng đã quyết, liền nói :
- Muộn rồi, tiểu nữ muốn đi ngủ sớm một chút.
Tống Sư Đạo tuy rằng không muốn, song vẫn đành phải theo lời nàng, kết thúc buổi yến tiệc.
Khấu Trọng vốn muốn tìm hiểu xem Hòa Thị Bích và Từ Hàng tịnh trai rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng lại sợ làm Phó Quân Sước không vui, lại muốn học Cửu Huyền đại pháp nên cố nén lại không hỏi, cùng Từ Tử Lăng theo Phó Quân Sước về phòng.
Trong phòng của Phó Quân Sước, ba người ngồi xếp bằng tròn ở ba góc, ánh trăng xuyên qua cửa sổ vừa hay chiếu đúng vào người của Phó Quân Sước, khiến nàng càng giống như Quan Âm Đại Sĩ hạ phàm.
Phó Quân Sước thần tình nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi :
- Các ngươi có biết tại sao ta đi rồi lại quay lại cứu các ngươi khỏi tay tên huyện lệnh béo đó không? Sau đó ở bến thuyền tại sao lại không nỡ để các ngươi rời khỏi không?
Khấu Trọng thấy thần tình nàng nghiêm túc như vậy, không dám đùa cợt, nghiêm giọng trả lời :
- Có phải là vì mẹ yêu quý chúng con không?
Phó Quân Sước thở dài nói :
- Cũng có thể nói như vậy, trong số tuỳ tùng của Vũ Văn Hóa Cập có một người là do Cao Lệ Vương phái đến, vì vậy sau khi đưa các ngươi đến Bắc Pha huyện, ta liền dùng ám hiệu đặc biệt liên lạc với y, thăm dò thương thế của Vũ Văn Hóa Cập.
Từ Tử Lăng cả mừng nói :
- Thì ra Vũ Văn Hóa Cập cũng bị thương?
Phó Quân Sước đắc ý nói :
- Đương nhiên rồi. Cửu Huyền đại pháp của ta đâu phải tầm thường, không trả giá thì làm sao đả thương nổi ta, có điều hắn cũng không phải hạng vừa, chỉ ngồi hai canh giờ đã hồi phục hoàn toàn, chỉ nội một điểm này cũng có thể thấy hắn cao hơn ta một bậc. Đồng thời ta cũng biết được hắn vì Trường Sinh quyết mà bất chấp tất cả truy bắt hai ngươi, vì thế nên ta mới quay lại cứu hai tên tiểu quỷ các ngươi, ta làm sao để tên bạo quân vạn ác đó diên niên ích thọ được chứ?
Khấu Trọng khó khăn nói :
- Mẹ hoàn toàn có thể đoạt Trường Sinh quyết của chúng con, tùy tiện tìm một chỗ nào đó chôn xuống là có thể sạch sẽ tay chân, đỡ phải vướng víu hai tên tiểu tử như chúng con nữa rồi.
Phó Quân Sước ngắt lời gã nói :
- Ta không thích làm những chuyện vô nghĩa như thế.
Từ Tử Lăng kích động hỏi :
- Vậy tại sao mẹ lại bỏ chúng con lại ở Đan Dương?
Phó Quân Sước thở dài nói :
- Cuối cùng không phải là ta cũng không bỏ các ngươi được sao? Ta cũng không biết tại sao lại đối tốt với hai tên tiểu quỷ các ngươi như vậy. Vốn ta chỉ muốn đưa các ngươi đến Đan Dương sau đó để các ngươi có chân tự đi, tự sinh tự diệt là xong, nhưng nghĩ lại thấy Vũ Văn Hóa Cập có thể động dụng quan phủ toàn thiên hạ, các ngươi có mọc cánh cũng khó thoát khỏi ma trảo của hắn nên mới không cầm lòng được mà quay lại tìm hai ngươi. Ngươi tưởng rằng ta đã nhìn trúng Tống Sư Đạo rồi à? Đương nhiên không phải vậy, ta sớm đã quyết chết vì đất nước, làm sao còn để ý nam nữ tư tình nữa, chỉ là muốn mượn thuyền của y đưa hai người các ngươi đi xa hiểm cảnh một chút mà thôi. Khi thuyền đậu lại lần nữa, hai ngươi phải lập tức lên bờ, chạy đến phạm vi thế lực của nghĩa quân, như vậy Vũ Văn Hóa Cập mới không có cách bắt các ngươi được nữa.
Khấu Trọng ngắt lời nàng :
- Chúng con tính đem Trường Sinh quyết hủy đi, như vậy thì dù Vũ Văn Hóa Cốt kia có đuổi kịp cũng không lấy được bảo thư nữa.
Phó Quân Sước và Từ Tử Lăng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tên tiểu tử luôn tham tài tham lợi này lại chịu hy sinh như vậy.
Phó Quân Sước gật đầu nói :
- Nghe tiểu Trọng nói vậy, ta thật sự rất vui, nhưng tạm thời vẫn chưa đến bước đó. Bây giờ ta sẽ truyền cho các ngươi công phu đả tọa. Chỉ là hai ngươi phải lập thệ, nếu chưa đạt được đệ nhất trùng cảnh giới khí cơ triêu động thì không được ra giang hồ, chỉ có thể tìm một tiểu trấn yên tĩnh, tránh đi chiến hỏa, sống một cách an an lạc lạc.
Từ Tử Lăng hai mắt đỏ lựng :
- Mẹ! Mẹ đối với chúng con thật là tốt.
Khấu Trọng cũng cảm động nói :
- Dù là mẹ ruột của chúng con còn sống cũng quyết chẳng thể tốt hơn mẹ được!
Hai gã liền lập tức lập thệ.
Phó Quân Sước dạy hai người hợp chưởng trước ngực, nghiêm mặt nói :
- Trước khi luyện công phải luyện tính đã, đầu tiên phải tiêu trừ tất cả tạp niệm, sau đó ngồi xếp bằng tròn tĩnh tọa, chân trái hướng ra ngoài, trân phải hướng vào trong, lấy dương bao âm, ngón cái bàn tay trái niết ngón giữa, ngón cái bàn tay phải ấn vào lòng bàn tay trái bắt quyết, tay phải bên ngoài, lấy âm bao dương. Đây gọi là Liên Hoàn quyết trong Cửu Huyền đại pháp, còn gọi là Thủ cước hòa hợp khấu liên hoàn, tứ môn khẩn bế thủ chính trung.
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi :
- Mẹ không phải đã nói Cửu Huyền đại pháp trọng thần khinh hình hay sao?
Tại sao giờ lại để ý đến hình thức như vậy?
Phó Quân Sước trầm mặc giây lát, thở dài than :
- Nếu như các ngươi thật sự luyện thành thần công, tất sẽ là nhân vật tuyệt thế có thể khai tông lập phái, tạo dựng thế cục. Ta trước giờ chưa từng suy nghĩ đến điểm này, có điều ta chỉ có thể y pháp mà dạy cho các ngươi, các ngươi nếu có thể nghĩ ra phương pháp khác thì cứ tùy tiện mà thử, nhưng tâm pháp nhất quyết phải tôn trọng pháp quyết, bằng không sẽ dễn đến họa hoạn bất ngờ.
Khấu Trọng tán thưởng nói :
- Mẹ thật là sáng suốt, các sư phó ở trong võ trường dạy đồ đệ chẳng bao giờ nói như vậy.
Tiếp đó Phó Quân Sước lại giảng giải cặn kẽ về kỳ kinh bát mạch và vị trí các yếu huyệt cho hai gã, đến lúc hai gã nhớ hết được thì đã quá canh ba rồi.
Lúc này thuyền lớn đột nhiên chậm lại, bên bờ truyền lại tiếng bước chân dồn dập.
Ba người cùng lúc biến sắc.



» Trang 7.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 48 >>
Trang 1-48:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android