Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 16:18:18 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - chương 1- 30 - Trang 2.2

XUỐNG CUỐI TRANG


Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:
- Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có người nào toàn vẹn, chẳng chết cũng thành tàn phế. Lời đồn quả đã không sai.
Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hàm răng cất giọng lanh lảnh quát lên:
- Thật là con người cuồng ngạo! Một chiêu kiếm độc ác!
Nàng nhảy vọt tới múa kiếm đánh ra. Thiếu niên áo trắng vung thanh trường kiếm đánh choang một tiếng, hất thanh bảo kiếm của Quân Trung Phụng ra.
Hắn lạnh lùng nói:
- Lệnh tôn khác với Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm ở chỗ còn chút lòng hối hận.
Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Các hạ nói là đã rửa tay gác kiếm ra khỏi giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi một bày ác khuyển, hào nô, không giống như người qui ẩn.
Ðoạn hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm trọng nói:
- Vì các hạ có lòng hối hận, giác ngộ nên tại hạ mở một bên lưới cho lệnh tiểu thư có đường sinh lộ mà chạy thoát mạng.

Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nàng bị tê nhức, cử động khó khăn. Nàng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nàng càng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toàn gia nhà họ Quân trong nháy mắt. Nàng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì
lòng nàng tan nát.
Ðột nhiên nàng liệng thanh bảo kiếm trong tay đi, nghiêng mình đổi giọng:
- Lý công tử!
Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lễ nhưng lạng người tránh sang bên không chịu nhận lễ, hắn lạnh lùng nói:
- Trước khi tại hạ chưa thay đổi chủ ý, cô nương nên dời khỏi chốn này để đi cho mau.
Ðoạn hắn bước tạt ngang mấy bước để nhường lối.
Quân Trung Phụng buồn rầu buông tiếng thở dài, nàng đưa mắt nhìn Quân Trung Bình bị thương nằm đó nói:
- Gia huynh đã bị thương dưới lưỡi kiếm của công tử. Dù y không chết nhưng chung thân đã thành tàn phế. Suốt đời y khó mà luyện lại được võ công. Vậy thì vĩnh viễn y chẳng còn mong gì báo thù được nữa.
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Tại hạ đang bị lửa hận nung nấu tâm can. Cô nương mà không chạy đi thì không chừng tại hạ sẽ biến đổi tâm ý một cách đột ngột đó.
Quân Trung Phụng nở nụ cười thê lương nói:
- Gia phụ tuổi đã già nua, khí huyết suy nhược, quá thời kỳ luyện võ rồi. Dù người có sống thêm ít ngày thì vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội nào để trả thù công tử nữa.
Nàng từ từ quỳ xuống nói tiếp:
- Tiện thiếp thay mặt cha già cùng người anh tàn phế xin công tử mở lượng từ bi tha chết cho gia phụ. Phụ trái nữ hoàn. Tiện thiếp nguyện chết tan thấy dưới lưỡi kiếm của công tử hoặc chung thân cam phận nô tỳ để đền bồi cho gia phụ vì một lỗi lầm mà gây nên hối hận suốt đời.
Quân Thiên Phụng lớn tiếng quát:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao không chạy trốn đi còn nói nhăng gì thế?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói với Quân Trung Phụng:
- Lời yêu cầu của cô nương thật quá mức.
Quân Trung Phụng lại thở dài năn nỉ:
- Tiện thiếp xin chết thay cho gia phụ.
Thiếu niên áo trắng nhìn đôi má đẫm lệ của nàng như những giọt mưa đọng trên đóa hoa lê. Bộ mặt trơ như đá lạnh như đồng thoáng lộ một giây từ hòa nhưng chỉ vụt qua trong chớp mắt. Hắn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Lệnh tôn là một trong những người chủ hung. Tại hạ khoan thứ thế nào được?
Quân Trung Phụng vẻ mặt đang vô cùng đau khổ bỗng nổi lên một tia phẫn hận. Nàng đua tay ra lượm thanh đoản kiếm.
Quân Thiên Phụng vột thét lớn:
- Phụng nhi! Nếu ngươi còn coi ta là gia gia thì mau mau trốn đi!
Lão vừa quát vừa đưa Kim hoàn ra xông đến trước Quân Trung Phụng nhắm đánh thiếu niên áo trắng. Lão biết kiếm chiêu của hắn lợi hại thế nào rồi, bản lãnh của Quân Trung Phụng khó lòng chịu nổi một chiêu, nên lão ra tay trước. Thiếu niên áo trắng đưa lẹ thanh trường kiếm lên. Sắt thép chạm nhau bật lên tiếng choang choảng. Cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng vừa bị gạt ra, thiếu niên áo trắng xoay tay phản kích. Hai nhát kiếm chát chúa vang lên. Tiếp theo là tiếng keng ngân dài. Hai cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng đều rớt xuống đất. Nguyên thiếu niên áo trắng đánh ra hai kiếm đâm vào huyệt mạch trên cổ tay Quân Thiên Phụng chém đứt hai đường gân. Hai tay lão thành tàn phế nên để Kim hoàn rớt xuống.
Quân Thiên Phụng đau điếng người. Máu hai cổ tay trào ra như suối, nhưng lão tự cường nhịn đau, không rên một tiếng.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn bản lãnh nào chưa thi triển không?
Quân Thiên Phụng tự biết không tài nào thoát chết được nữa, lão gắng nhịn đau, cất giọng thê thảm đáp:
- Lời nói của bật đại trượng phu xem nặng bằng non. Công tử đã hứa tha cho tiểu nữ, chắc không phải là câu nói giỡn.
Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:
- Dù nữ nhi có trốn được thoát chết, nhưng mối đại thù của song thân cũng khó lòng trả được, vậy còn trốn làm chi?
Quân Thiên Phụng tức giận nói:
- Vậy mi muốn cho cả nhà họ Quân chết sạch không còn một móng hay sao?
Thiếu niên áo trắng vẫn mặt lạnh như tiền nhìn Quân phu nhân nói:
- Bây giờ phu nhân ra tay đi!
Quân phu nhân buồn rầu đáp:
- Tiện thiệp tự biết mình không địch nổi đành cam tâm ngồi đợi chết.
Bà giơ tay phải lên liệng ra một nắm ám khí hào quang lóe lên. Thiếu niên áo trắng múa thanh trường kiếm, ánh sáng bạc lấp loáng vây quanh mình. Những tiếng leng keng vang lên một hồi. Bốn mũi Bạch hổ đinh đều bị rớt xuống. Giữa lúc thiếu niên áo trắng gạt bốn mũi ám khí của Quân phu nhân, bà cầm lưỡi đao trủy thủ tự đâm vào ngực ngập đến chuôi.
Tay vẫn nắm chuôi đao, bà nhìn Quân Trung Phụng chậm rãi nói:
- Phụng nhi! Ngươi đã nghe lão gia bảo gì rồi chứ? Mau mau chạy trốn đi!
Bà đảo mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói tiếp:
- Tiện thiếp đi trước phu quân một bước.
Ðoạn bà rút trủy thủ ra khỏi ngực, máu tươi vọt lên không cao đến mấy thước, té huỵch xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn Quân Trung Phụng lên tiếng quát:
- Phụng nhi nghe rõ di ngôn của mẫu thân chưa? Sao không chạy đi còn đợi đến bao giờ? Cha đây không thể nói gì hơn được nữa.
Ðoạn lão cúi xuống lao đầu vào tường đánh chát một tiếng. Ðầu vở, óc phọt ra mà chết.

Quân Trung Phụng nhìn thảm trạng liên tiếp diễn ra. Mới trong khoảng khắc cha mẹ hồn về chín suối, huynh trưởng bị trọng thương nằm không dậy được, chưa hiểu sống chết ra sao. Cảnh gia đình đang yên vui ấm cúng chỉ trong chớp mắt biến thành gia phá nhân vong. Nàng đứng ngẩn ra nhìn thiếu niên áo trắng, mối căm hận trong lòng không thốt nên lời. Tâm thần bị chấn động quá độ khiến nàng bâng khuâng như kẻ mất hồn chân tay đờ đẫn.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho cô nương. Cô nương đi đi thôi!

Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giơ trường kiếm lên.
Quân Trung Phụng như người trong mộng choàng tỉnh giấc, nàng thét lên lanh lảnh:
- Ðừng sát hại ca ca ta!
Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không hứa lời tha y. Bây giờ giết y xong tại hạ sẽ đi ngay.
Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đành nhắm mắt chờ chết.
Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:
- Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con người tàn phế cũng không chịu buông tha ư?
Thanh âm không lấy gì làm to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm vào màng tai.
Một người mặc áo màu xanh lợt, tay bưng khay trà, lưng thắt một giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.
Thị đứng trong cửa sảnh đường.
Cô gái này đến nơi không một tiếng động.
Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô vào tòa đại sảnh từ lúc nào.
Quân Trung Phụng vội xua tay nói:
- Quyên Nhi! Chỗ này không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.
Nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:
- Ða tạ cô nương!
Tuy miệng thị nói vậy, nhưng chân không bước ra ngoài cửa. Trái lại, thị tiến về phía Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:
- Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đường không? Sao còn chưa trốn đi?
Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm. Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giờ đối với nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi, dường như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhích.
Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:
- Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm vào cạnh sườn chặt đứt hai đường gân, một đường mạch, vĩnh viễn không còn cách nào luyện võ được nữa.
Quân Trung Phụng dường như đã biết Quyên Nhi là một nhân vật phi thường. Nàng không xẵng giọng bảo thị dời khỏi sảnh đường nữa mà chỉ bần thần đứng coi diễn biến.

Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn vào vũng nước xoáy này?
Giọng nói của hắn ra chiều rất lịch sự.
Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương hỏi:
- Ngươi bảo sao?
Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
- Té ra con nha đầu này nội công đã đến mức cao thâm khôn lường. Thế mà lúc bình thời mình không nhìn ra.
Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:
- Ý cô nương muốn sao đây?
Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dậy.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoài ra những người nhà họ Quân không để ai thoát chết.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng y bị tàn phế rồi, suốt đời không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cũng chẳng quan hệ gì.
Thiếu niên áo trắng hững hờ nói:
- Những lời tại hạ nói ra khỏi cửa miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thành tàn phế cũng phải chết.
Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại hỏi:
- Giết cả người không còn sức kháng cự, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi lại:
- Ngày trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?
Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dài đáp:
- Quân Thiên Phụng lão gia đã đập đầu vào tường tự tử. Quân phu nhân đâm ngực mà chết, thế là việc ân oán đời trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc đi thôi.
Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:
- Huống chi Quân công tử đây đã thành người tàn phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con người há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ này chẳng nói tới làm chi. Nay đã gặp đây, lẽ nào lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương võ công cao cường là một điều tại hạ đã biết rõ.
Quyên Nhi nói:
- Kẽ đã làm nha đầu đi hầu hạ người không dám nhận bốn chữ "võ công cao cường" chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa làm việc gì bại hoại mà mở đường sinh lộ cho người ta.

Giữa hai bên dường như trong lòng cũng úy kỵ lẫn nhau và đều cố gắng nhẫn nại, thốt ra giọng nói hòa mình. Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phào một cái tựa hồ mượn hơi thở để trút mối hận ra ngoài.
Hắn cũng hỏi bằng một giọng ôn tồn:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?
Quyên Nhi đáp:
- Cái đó tiện nữ cũng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhỏ sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giờ đột nhiên gặp cơn đạ


» Trang 2.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 2 3 4 ... 29 >>
Trang 1-29:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
Duck hunt