XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 05:36:01 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Tru Tiên Chương 151-200 - Trang 15.2

XUỐNG CUỐI TRANG



Quỷ Lệ lúc lắc đầu, vương vấn một chút nghi ngờ, cuối cùng cũng cất lời hỏi: " Không đúng. Ta chỉ lấy làm lạ là tại sao môn phái nhà ngươi lại cho bách tính vào thắp hương lễ phật?"

Pháp Tướng gật gật đầu đối với vấn đề Quỷ Lệ thắc mắc dường như đã có dự liệu. Y vẫn giữ nguyên tư thế đi bên cạnh Quỷ Lệ, hướng về phía hậu Đại Hùng Bảo Điện, vừa đi vừa nói: "Kỳ thật lúc ban đầu Thiên Âm Tự cũng giống như Thanh Vân Môn, tịnh không mở cửa đón tiếp thế tục bách tính. Chỉ sau khi ân sư tiểu tăng là Phổ Hoằng Thượng Nhân tiếp nhiệm phương trượng liền cùng tam vị sư thúc tham ngộ phật lý, đại phát nguyện tâm, dạy rằng: "Phật cũng là chúng sinh trong thiên hạ, không ai không là phật. Vì vậy mới quyết định mở rộng sơn môn cho bách tính vào lễ phật".

Nói đến đó, Pháp Tướng dừng bước, quay người về phía con đường dẫn tới Đại Hùng Bảo Điện nói: "Sư đệ có thấy con đường đá rêu phong kia không?"

Quỷ Lệ gật đầu nói : "Sao?"

Pháp Tướng chắp tay nói: "Năm xưa có một vị sư thúc bản môn nhận thấy đường núi cheo leo, bách tính tuy có lòng muốn lễ phật nhưng thân thể yếu đuối không thể lên núi cầu nguyện nên đã một mình bỏ ra 10 năm đại dụng thần thông biến một con đường vốn chênh vênh, hiểm trở thành một con đường bằng phẳng, thật đã tạo thành công đức vô lượng."

Quỷ Lệ bỗng nhiên dâng lên niềm kính trọng, sắc diện trở nên trang nghiêm hỏi: "Có một vị tiền bối như thế thật sao? Xin thỉnh vấn danh hiệu."

Pháp Tướng chú nhãn nhìn y, trầm mặc một hồi đoạn chùng giọng: "Vị sư thúc đó danh hiệu là Phổ Trí, cũng đã rời bỏ trần gian hơn 10 năm rồi."

Quỷ Lệ một thân nam tử cương ngạnh, vậy mà khi nghe đến hai từ "Phổ Trí" cũng thấy như sấm động trời quang, trong óc kêu lên một tiếng "Oang", toàn thân tê liệt.

Pháp Tướng thấy Quỷ Lệ sắc mặt biến chuyển bất định, thoạt bi thương thoạt phẫn hận, liền thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Đi thôi. Phương trượng đang chờ chúng ta."

Quỷ Lệ mặc nhiên nhìn Pháp Tướng cất bước, chỉ thấy cước bộ y vốn khinh linh, nhẹ nhàng giờ phút này trở nên trầm trọng vô bì. Đi được mấy trượng, Pháp Tướng đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt biểu tình phức tạp, nhìn về đám người nơi xa xa đang hới hớn hở hở chầm chậm bước trên con đường đá. Cả lão nhân, nam tử, phụ nhân, hài tử đều lộ ra sắc mặt thành kính, miệng tụng niệm phật hiệu như thể mỗi bước đi trên con đường đó là họ lại gần Phật Tổ thêm một chút.

Sắc mặt Quỷ Lệ phức tạp u ám, hai tay nắm chặt thành quyền rồi từ từ lỏng ra. Một lúc sau, hắn thong thả quay đầu tiến về phía trước. Pháp Tướng vẫn đứng đó, yên lặng chắp tay niệm phật đợi hắn.

Hai người cất bước, bỏ lại sau lưng đám thiện nam tín nữ đang trầm mặc đi trên con đường về với phật.

Chốn này nguyên là nhân gian, không phải là tiên gia phật cảnh.

Qua khỏi Đại Hùng Bảo Điện, tuy là phía hậu nhưng điện vũ miếu đường trùng trùng điệp điệp. Thiên Âm Tự không hổ là danh môn đại phái, khí khái vượt hẳn so với những tự miếu thông thường. Quỷ Lệ cùng Pháp Tướng thẳng đường tiến bước, không dừng lại tại bất kỳ điện vũ lâu các nào mà đi về phía hậu sơn.

Quỷ Lệ bám sát gót Pháp Tướng, không thốt một lời, sắc mặt bộc lộ trầm tư nặng nề. Đối với kiến trúc tinh hoa mỹ lệ chung quanh, hắn hoàn toàn không để ý.

Vào lúc cuối cùng khi Pháp Tướng đưa hắn rời Thiên Âm Tự theo cửa sau, chớm bước lên con đường mòn dẫn lên đỉnh Tu Di Sơn, Quỷ Lệ cau mày hỏi: "Sao vậy, Phổ Hoằng Thượng Nhân lại không ở trong chùa?"

Pháp Tướng gật gù nói: "Đúng vậy. Cho dù bạn tự luôn mở cửa đón người thế tục, tạo thành công đức vô lượng nhưng người xuất gia tất có nhu cầu thanh tịnh, ân sư tiểu tăng cùng các vị sư thúc lại là những người ưa thích yên tĩnh nên thường ở tại ngôi tiểu tự trên đỉnh Tu Di Sơn. Người trong bản môn đều gọi đó là Tiểu Thiên Âm Tự." Pháp Tướng dứt lời liền cười nụ, để lộ hai hàm răng trắng bóng.

Quỷ Lệ mặc nhiên gật đầu, không nói thêm lời nào, tuỳ tiện theo sau Pháp Tướng đi lên đỉnh Tu Di Sơn.

Tu Di Sơn tuy không so được với chiều cao nhập vân của Thanh Vân Môn Thông Thiên Phong nhưng tuyệt nhiên không thể coi là thấp. Thiên Âm Tự mà hai người vừa rời khỏi nằm tại lưng chừng núi. Hai người đi bộ lên đỉnh núi, chừng nửa canh giờ thì nhìn thấy tấm biển đề 4 chữ "Tiểu Thiên Âm Tự".

Nhìn bên ngoài, Tiểu Thiên Âm Tự quả nhiên là một ngôi chùa nhỏ, dù đi ra hay đi vào chỉ ba bước là đến viện tự, khác rất xa với vẻ hoành tráng của Thiên Âm Tự nơi lưng núi. Nơi này cách xa thế tục, bốn phía tùng xanh trúc biếc bao phủ, ken đặc thành rừng. Mỗi khi gió núi thổi qua, tùng động trúc lay tạo nên vẻ thanh nhã u tĩnh không nói thành lời. So với cảnh nhiệt náo dưới núi quả có phong vị lánh ngoại riêng biệt.

Quỷ Lệ vết thương nặng chưa lành hẳn, đi bộ một quãng đường dài như vậy trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn dừng bước lấy sức, quay đầu nhìn về phía sau thấy bên trong Thiên Âm Tự nơi lưng núi hương hoa đỉnh thịnh, từng sợi khói phiêu đãng bay lên. Nhìn ra xa xa thấy một màu xanh xanh, đâu đó loáng thoáng tiếng người tạo cho nguời ta tâm ý trang nghiêm.

Quỷ Lệ ngây ngây xuất thần nhìn một hồi lâu, không biết hắn nghĩ gì. Đoạn chuyển thân cất bước. Pháp Tướng gật gật đầu, đưa hắn đi vào bên trong Tiểu Thiên Âm Tự.

Nơi này so với dưới núi đơn giản hơn nhiều. Hai người đi qua phật đường chính, rẽ qua hậu đường bên phải tới một tòa thiền phòng ba gian thanh tịnh. Pháp Tướng tiến về phía trước mấy bước, hướng về phía cửa thiền phòng nói lớn: "Sư Phụ, Trương Tiểu Phàm thí chủ đã tới."

Từ trong thiền phòng tức thì vang lên một giọng nói già nua, thanh âm từ ái: "Mời vào."

Pháp Tướng quay đầu lại, đưa tay thỉnh mời Quỷ Lệ. Quỷ Lệ thoáng do dự nhưng cũng tiến vào thiền phòng. Pháp Tướng đứng lại bên ngoài, hình như không có ý đi cùng hắn vào trong.

Bước vào bên trong thiền phòng, Quỷ Lệ đưa mắt nhìn bốn phía. Thiền phòng quả thật đơn giản, so với căn phòng hắn dưỡng thương dưới chân núi chẳng có gì khác biệt. Phổ Hoằng Thượng Nhân, phương trượng Thiên Âm Tự, một trong thiên hạ đương kim chính đạo cự phái, đang ngồi trên bồ đoàn, tay cầm một tràng niệm châu, miệng cười tươi tắn nhìn hắn.

Phổ Hoằng Thượng Nhân cười nhẹ, thanh âm bình hòa thốt: "Thí chủ đến rồi."

Không hiểu tại sao khi đối diện với thần tăng, Quỷ Lệ lại thấy trong tâm dấy lên nỗi niềm nhưng nhanh chóng bình phục, từ từ hít vào, gật đầu thốt: "Phải."

Phổ Hoằng Thượng Nhân ánh mắt lấp lánh từ bi quang mang, tỉ mỉ quan sát Quỷ Lệ, cơ hồ từ đầu đến chân. Tràng niệm châu trong tay chuyển động nhịp nhàng, hồi lâu ông cất tiếng: "Hình như thí chủ có điều gì cần hỏi bần đạo?"

Quỷ Lệ tức khắc gật đầu nói: "Không sai. Ta thấy lạ là Thiên Âm Tự vì sao phải không kể nguy hiểm, mạo phạm Thanh Vân Môn để cứu ta?"

Câu hỏi của hắn đã đi vào chính đề, thanh âm cực nhanh nhưng mới được nửa câu thì hắn không tự chủ được dừng lại. Chỉ thấy Phổ Hoằng Thượng Nhân đưa hữu thủ lên ngăn không cho hắn nói tiếp.

Quỷ Lệ không hiểu, nhìn Phổ Hoằng Thượng Nhân với vẻ mê hoặc. Phổ Hoằng chắp tay niệm một câu phật hiệu, đoạn rời khỏi bồ đoàn đứng lên nhìn Quỷ Lệ nói: "Đối với vấn đề thí chủ vừa hỏi bần tăng, trước tiên bần tăng sẽ đưa thí chủ đi gặp một người."

Quỷ Lệ thoáng run hỏi: "Gặp người? Ai?"

Phổ Hoằng không đáp, đi thẳng ra bên ngoài, từ tốn nói: "Bần đạo chỉ biết rằng người đó mong ngóng thí chủ đã lâu, mà thí chủ nhất định cũng mong gặp được y."

Quỷ Lệ ngạc nhiên, rồi khi hắn ý thức được mình đang ở đâu không biết tại sao trong lòng bàn tay xuất mồ hôi lạnh, tim hắn đập nhanh, dường như phía trước đang có điều gì đó khiến hắn lo sợ.

Pháp Tướng vẫn đứng yên lặng bên ngoài thiền phòng, thấy Phổ Hoằng Thượng Nhân cùng Quỷ Lệ nối gót đi ra nhưng sắc mặt y không hiện lên chút thay đổi nào, chỉ lùi lại một bước rồi tiếp tục đứng qua một bên. Phổ Hoằng Thượng Nhân đưa mắt nhìn y, không nói một lời gật gật đầu đoạn cất bước đi theo hướng Quỷ Lệ. Đích đến là một tiểu viện tựa lưng vào mạch núi.

Chương 180
Khổ Hải Nan Độ

Cũng giống như lối đi vào, tiểu ốc đó là một căn phòng nhỏ đơn sơ tựa vào vách núi, một lối đi trải gạch xanh dẫn thẳng vào cửa phòng, hai bên đường cỏ mọc um tùm, nhìn có vẻ như không được ai chăm sóc, nhiều nơi mọc đầy cỏ dại.

Chỉ có một điều khác so với phía ngoài, trên cửa phòng có treo một tấm rèm màu đen khá dày, ngoài cửa đó ra, căn phòng này không có cửa ra vào nào khác.

Quỷ Lệ nhìn tiểu ốc đơn sơ, giống như bao tiểu ốc thường thấy khác, cổ họng  bỗng khô lại, hai tay bỗng tự nhiên nắm chặt. Hắn nhìn Phổ Hoằng Thượng Nhân, chỉ thấy trên mặt Phổ Hoằng Thượng Nhân hiện lên một thần thái vô cùng phức tạp, như nuối tiếc, như đau khổ, khó diễn đạt thành lời, mà chính hắn cũng đang trong tâm trạng như vậy, nhìn như thôi miên vào con đường dẫn đến tiểu ốc kia.

Không gian như chìm trong tĩnh lặng, không ai cất tiếng, chỉ có tiếng côn trùng đâu đó trong bụi cỏ cất lên như kêu khóc điều gì.

Mãi sau, Phổ Hoằng Thượng Nhân thở dài, nói: “Chúng ta vào thôi”.

Các cơ thịt trên mặt Quỷ Lệ giật giật, y đáp khẽ: “Được”.

Phổ Hoằng Thượng Nhân bước chầm chậm về phía trước, gạt rèm, đẩy cánh cửa, mở toang cửa tiểu ốc.

Tiếng bản lề kêu cọt kẹt vang lên, nặng nề và thê lương. Không biết đã bao lâu không ai mở cánh cửa này ra.

Một luồng gió lạnh bất ngờ từ trong ùa ra, khiến cho kẻ tu hành đã lâu như Quỷ Lệ đang đứng ở cửa lều cũng không thể cưỡng lại cơn rùng mình. Căn phòng nhỏ xíu này dường như là nơi lạnh nhất thiên địa.

Quỷ Lệ đang nhíu mày do dự thì nghe tiếng Phổ Hoằng Thượng Nhân từ sau rèm vọng ra: “Tiểu thí chủ vào đây mau”.
Quỷ Lệ hít một hơi sâu, vươn vai lắc đầu, rồi vươn tay kéo rèm cửa, bước vào bên trong.

Rèm cửa từ từ hạ xuống, tiếng kẽo kẹt thê lương cất lên rồi từ từ khép lại.

Bầu không khí yên tĩnh lại bao trùm lên căn phòng nhỏ. Một bóng người như trong mộng từ từ tiến đến, mắt hướng về căn phòng, không bao giờ có hoa nở, miệng lẩm nhẩm kính phật, cúi lưng vái, mặt đầy vẻ tôn kính trang nghiêm.

Màn hạ xuống, cửa gỗ cũng khép lại, vì không có cửa sổ nên trong phòng chỉ thấy một màu tối đen.

Một luồng gió lạnh bỗng trào ra, tựa như có hàng ngàn mũi kim bằng đá châm vào da thịt. Quỷ Lệ trong giây phút rùng mình liên tục, nhưng y vốn không phải là người thường, chỉ cần vận chân pháp điều khí là khí huyết lưu thông trở lại. Luồng gió lạnh dù không xâm nhập được vào cơ thể, nhưng cứ châm vào người lạnh buốt, quả khó có thể chịu đựng được.

Gian tiểu ốc này còn lạnh hơn cả gió băng ở Bắc Cực.

Quỷ Lệ trong lòng vô cùng kinh ngạc, đang lúc kinh ngạc chỉ nghe thấy Phổ Hoằng Thượng Nhân thấp giọng: “Sư đệ, chúng ta đến tìm sư đệ đây, người này chính là người mà sư đệ hằng mong gặp bao lâu nay!”.


» Trang 15.2: << 1 [2] 3

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 13 14 15 16 17 ... 26 >>
Trang 1-26:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android