Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 12:37:33 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Tru Tiên Chương 201-258 Hết - Trang 1.2

XUỐNG CUỐI TRANG



Còn ai là người nhớ được sự thực của truyền thuyết?

Còn ai là người để ý đến sự thực của truyền thuyết?

Truyền thuyết cuối cùng biến thành truyền thuyết, giống như người con gái mỹ lệ ôn nhu, dưới ánh mặt trời dần dần biến đổi dung mạo.

Ngàn vạn năm sau, ngươi còn nhận ra không?

Trong đêm tối, âm phong gào thét, điều đó dường như thuộc về thế giới bên ngoài cổ động, mà bên trong thế giới hắc ám, mọi thứ dường như đều rất yên tĩnh.

Bên trong nơi tận cùng sâu thẳm của Trấn Ma Cổ Động, nơi mà Hắc Mộc Tập hợp được thánh khí của cả năm tộc, hồi sinh cho Thú Thần. Chỉ là giờ đây, yêu khí bừng bừng vốn dĩ dường như đã tan biến vô ảnh vô tung, giờ đây chỉ có sự yên tĩnh là còn âm thầm tồn tại.

Hơi thở yếu ớt. từ thâm sâu vọng lại, một ánh sáng đỏ u ám leo lét, từ sâu thẳm hắc ám huyền hoặc chiếu ra.

Thanh âm gầm gừ, từ nơi đó phát ra, như hung thú bất an, thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng nghiến răng ken két của các con thú đang sơ hãi hòa quyện với ánh sáng đó.

Thanh âm trầm trầm từ từ, như vỗ về an ủi quái thú trong bóng tối vọng lên, tiếng gầm gừ nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt, trong sơn động lại hồi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng ký quái là vẫn còn leo lét, lúc loé lên lúc lại vụt tắt.

Đột nhiên từ trong động huyệt một giọng nữ bỗng cất lên pha một chút cảm tình nào đó: “Thao thiết dường như đối với ta không có một chút hảo cảm nào à”.

Trong không gian hắc ám, dường như rất rộng lớn, âm thanh nữ tử vang lên, nghe như từ xa vọng lẹi, có điều nghe giọng nói đó dường như từ phía sau ánh lửa đỏ u ám.

Đáp trả lại đó là một tiếng cười bình tĩnh: “Ngươi không cần phải sợ, nó từ trước đến giờ không tin tưởng vào loài người”.

Nữ tử hừ một tiếng, nói: “Sao, hóa ra nó coi ta là loài người ư?”.

“Grừ”, một tiếng gừ nhè nhẹ, ngọn lửa u ám, đột nhiên sáng rực lên, chiếu sáng xung quanh, nguyên lai đó là một cái giá đèn cổ, có ba chân, cũng không biết là có từ bao giờ, chỉ là ngọn đèn bên trong nó quang ảnh dường như vẫn còn tươi mới, soi tới một bóng người.

Thú Thần!

Y đang ngồi dưới đất bâng khuâng trong bóng tối hắc ám và ánh lửa, lưng dựa vào một trong vách đá bằng phẳng, ánh lửa lập lòe, chiếu mờ mờ tảo ảo khuông mặt y, dường như vẫn còn phảng phất trên khuôn mặt vẻ yêu tuyệt, chỉ có điều không còn giống như lúc mới bình phục, sắc mặt y trắng bệch, có thể nói giống như sắc mặt của người chết.

Dưới ánh lửa, đang nằm nép bên cạnh y, ác thú hung tợn hình dung cổ quái Thao Thiết đang gầm gừ. Lập tức đứng dậy, hai mắt lonh lên, nhe nanh, hình dáng vô cùng dữ tợn, miệng không ngớt gầm gừ, nhìn vào bóng tối nơi mà ánh sáng không chiếu rọi đến.

Sắc mặt Thú Thần đột nhiên trở nên khó coi, nhưng tinh thần thì vẫn rất bình tĩnh, thậm chí trên môi còn có một nụ cười nhẹ, nói: “Ngươi tu đạo hơn ngàn năm, không phải là muốn thành người sao, ta nói như vậy, ngươi phải vui mừng mới phải chứ”.

Thanh âm người con gái trầm lại, nhất thời không nói gì, ánh lửa bất chợt lại lóe lên.

Thao Thiết lập tức trở nên cảnh giác, miệng vẫn gầm gừ, mắt nhìn thẳng vào ánh lửa.

Ánh lửa chầm chậm lay động, ánh mắt Thao Thiết càng thêm phần hung tợn chầm chậm bước tới. Đột nhiên, bên cạh một cánh tay giơ ra, vỗ vỗ vào trán nó, con thú mới từ từ an tĩnh trở lại.

Thần Thú thu tay, quay đầu lại nhì, ngọn lửa dần dần bay về trước mặt y, giống như một con mắt, dừng trước mặt y không xa, nhìn chằm chằm vào người lạ.

Thù Thần nhìn vào nơi ánh sáng chiếu rọi, đột nhiên cười nói: “Ta và ngươi giao tình đã hơn nghìn năm, mặc dù chẳng phải là sinh tử chi giao nhưng cũng có thể coi là lão hữu! Hơn nữa ta lại đang bị trọng thương thế này, ngươi việc gì phải đề phòng đến vậy?”.

Ánh lửa lại bùng lên, vang lên những tiếng lép bép, đột nhiên bay nhanh về phía sau, vọt qua giá đèn cổ, thậm chí khiến cho ánh lửa ở giá đèn trở nên u tối, qua một lúc ánh sáng lại trở lại như ban đầu, mà lúc này ngọn lửa u ám vừa rồi dường như đã tiêu tán trong hắc ám.

Giọng nói nữ tử vẫn lạnh nhạt vang lên: “Ta không tin ngươi, giống như Thao Thiết của ngươi không tin ta”.

Thú Thần nhìn vào bóng tối, đột nhiên cười lớn: “Hảo, hảo, nói hay lắm. Chỉ là ta không hiểu vì sao, ta và ngươi mặc dù không tin tưởng lẫn nhau, vậy mà ngươi lại giúp đỡ ta?”.

Nữ tử vẫn bình thảnh đáp: “Vì cái mà ta muốn, giờ chỉ có ngươi là có thể cho ta được”.

Thú Thần cười nhẹ: “Chỉ vì cái này, những đồ tượng xấu xí trên tường và dưới đất?”.

Y xua tay, mặc dù nụ cười vẫn còn trên mặt thế nhưng khuôn mặt lại càng khó coi hơn.

Ngọn lửa bên trong giá đèn đột nhiên bùng lên, phát ra những tiếng lép bép, mặc dù ngọn lửa lớn hơn trước mấy lần, nhất thời quang mang đại thịnh thế nhưng lại khiến cho người ta càng thêm khó chịu. Có điều bất luận là Thú Thần hay Thao Thiết và nhân vật thần bí vẫn còn ẩn thân trong hắc ám, chứng kiến cảnh này cũng chẳng có phản ứng nào.

Ngọn lửa vẫn chiếu bùng, như dần dần trở nên có sinh mệnh, đến hình dáng của ngọn lửa cũng dần dần biến đổi, từ hình tròn dần dần biến lớn, rồi chầm chậm kết hóa thành hình một con rồng.

Trong bóng tối, chăm chú nhìn hình dạng ngọn lửa đang kết thành một con rồng lửa, thanh âm nữ tử nhỏ nhẹ nói: “Ngươi còn nhớ những đồ tượng khó coi này đã giam cầm ngươi bao nhiêu năm không?”.

Thú Thần cười nhẹ, trong ánh lửa không hiểu nụ cười đó là đau khổ, thù hận hay lạnh nhạt…

Chỉ vì chính khoảnh khắc y cười, ngọn lửa trên giá đèn cổ đã hình thành một con rồng lửa, đang giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ ngẩn đầu đối diện với hắc ám, phát ra những tiếng gầm vô thanh.

Sức nóng kịch liệt dường như đồng thời tỏa ra mạnh mẽ về bốn phía, khiến cho mọi vật chắn trước đường đi của nó gãy nát. Biển lửa trôi qua, trong tàn dư còn sót lại, phía dưới giá đàn, chiếu rọi bốn bức đồ án, đường nét sinh động, màu sắc huyết hồng trong bức họa là bốn tượng thần hung tợn, mỗi bức một dáng vẻ. Lập tức bên trên giá đèn và bên trái phải trên tường, cũng sáng lên bốn bức đồ án bằng đá khắc, cũng là những hung thần dữ tợn với những dáng vẻ khác nhau.

Tám bức đồ án thạch khắc này, giống hệt với tám bức mà Quỷ Lệ trông thấy ở Huyền Hỏa đàn trong Phần Hương Cốc.
Bát Hung Huyền Hỏa pháp trận!

Chương 202 
VẾT THƯƠNG LÒNG
Hơi thở quỷ dị tạo thành luồng khí nóng từng đợt lan truyền trong không khí, ngọn lửa như nhe nanh múa vuốt, đầy vẻ đe dọa, nhưng không tiếp tục bàng trướn nữa, tựa hồ như đã đạt đến mức cực hạn của nó. Mặc dù vậy, phía dưới ngọn lửa đang cháy này, mặt đất vẫn còn dấu vết nứt nẻ, trong khi đó, cái hỏa bồn cũ kỹ lại vẫn an nhiên không suy suyễn chút nào.

Ánh lửa bập bùng hắc vào làm mắt của Thú Thần phảng phất như đang bùng cháy.

Nữ tử đó đứng trước ngọn lửa, cất giọng cười lạnh lùng, nói: “Pháp lựa của ngươi chưa hồi phục hẳn, ngươi cố ý muốn gạt ta sao? Tuy nhiên nếu nói rằng pháp trận này không có Huyền Hỏa Giám thôi động, ngày trước lúc ngươi phục sinh đã bị phá hủy, thì uy lực của nó vốn không chỉ dừng lại ở mức này đâu.

Gương mặt anh tuấn của Thú Thần không có bất cứ động tĩnh gì, bình tĩnh đáp lời: “Ngươi dĩ nhiên là phải đề phòng ta rồi, ra chỉ không hiểu một điều, tại sao ngươi lại đến để cứu ta?”

Nữ tử hắng giọng một tiếng, nói: “Ta không tốt như ngươi nói đâu, một là vì ta muốn chính mắt nhìn thấy kỹ trận truyền thuyết của Vu tộc, một lý do khác là ta nhìn bọn Vân lão đầu ở Phần Hương Cốc không thuận mắt chút nào”.
Thú Thần cười nhẹ, tựa hồ như không lý gì tới lời của nữ tử kia, nói: “Vân Dịch Lam tuy đã bội ước, nhưng cũng phải nói là ta vốn không tin tưởng lắm vào y, ngày đó nếu ta chiến thắng tại Thanh Vân Sơn, y nhất định không dám không nghe lời. Đánh người ngã xuống, chẳng phải là hàn động của đa số con người hay sao?”.

Nữ tử đáp lời: “Thật đáng tiếc là y không biết rằng, ta với ngươi không cùng một dạng, có giết cũng không chết đâu”.

Ánh mắt Thú Thần thâm thuý, nhìn chăm chăm vào khoảng tối phía sau ánh lửa, lửa cháy bập bùng, nhưng tựa hồ như không thể chiếu tới đó được.

“Ngươi làm sao biết là ta bị giết cũng không chết, nếu bây giờ ta nói với ngươi, ta vẫn có thể bị giết, ngươi nghĩ thế nào?” Y nhìn vào bóng tối, khóe miệng vẫn phảng phất nét cười mờ nhạt, vừa có vẻ gây hấn lại vừa có vẻ dụ hoặc, chậm rãi cất tiếng.

Nữ tử ấy đột nhiên không nói tiếng nào, bên trong sơn động, chỉ còn nghe tiếng lửa cháy lép bép, không biết tại sao nếu so sánh với lúc đầu, bầu không khí càng im lặng một cách chết chóc.

Không biết bao lâu sau, Thú Thần đột nhiên nói: “Chúng ta đã biết nhau cho đến hôm nay là đã được bao nhiêu nam rồi?”

Một hồi lâu sau, nữ tử ấy lạnh lùng trả lời: “Không nhớ nữa, ngày ấy ta vừa đắc đạo, vô tình lạc vào chốn này, ngươi nói thử xem, tại sao lúc ấy người lại đối xử tốt với ta?”

Thú Thần mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt càng lúc càng lộ rõ nét mệt mỏi, trả lời: “Ta tuy lúc đó chưa phải là người, nhưng cũng không thể chịu nổi sự cô đơn”.

Nữ tử im lặng hồi lâu, phảng phất như giật mình, hồi lâu sau nói: “Tại sao ngươi hôm nay có vẻ khác hẳn mọi ngày? Trước đây ngươi chưa từng nói chuyện như vậy bao giờ”.

Bờ vai Thú Thần khẽ run lên, phát ra hai tiếng ho dữ đội, nhưng trên mặt y vẫn điểm một nụ cuời, tụa hồ như không có gì đáng để vào mắt y: “Ngươi thấy ta giống như một người bình thường sắp chết có đúng không?”

Nữ tử dường như lập tức trả lời y: “Nhưng ngươi không phải là người!”

“Làm sao ngươi biết ta không phải là người?”



Ngọn lửa trong hỏa bồn đột nhiên bốc cao lên, tựa hồ như tiếng gầm rú của hỏa long, sau đó từ từ hạ xuống, xung quanh tám góc của hung thần đồ án cũng từ từ hạ xuống, tỏa ánh sáng ảm đạm, rồi từ từ tiêu thất trong bóng tối. Hỏa Long cũng dung nhập vào bên trong ngọn lửa, hóa thành ánh lửa bình thường, xung quanh bóng đêm bao trùm, chỉ có chỗ gần hỏa bồn là vẫn còn ánh sáng.

“Ngươi đã làm gì với chính mình rồi?”. Một lúc sau, nữ tử nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Thú Thần không trả lời, cũng không nói gì thêm, nét mặt y mỗi lúc một mệt mỏi, chầm chậm giơ tay lên. Trong ánh lửa, nhìn thấy cổ tay phải của y, nước ta phảng phất mất đi vẻ trơn láng, chỉ còn một màu xám xịt, mờ mờ bên trong, có thể nhìn thấy những mạch máu đỏ sẫm.

Thú Thần nhìn đám mạch máu một hồi lâu, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng dùng tay rạch một đường ở cổ tay, ngay lập tức, trên cổ tay xuất hiện một vết đứt, từ đó từng giọt máu từ từ nhỏ xuống.

Máu!

Máu đỏ tươi!

“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy…”. Nữ tử trong bóng tối tựa hồ như quá sức kinh ngạc không thốt ra thêm được lời nào, nửa ngày sau, nàng dường như đã hoàn hồn lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi… ngươi sao lại biến thành người rồi!”


» Trang 1.2: << 1 [2] 3

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
1 2 3 ... 29 >>
Trang 1-29:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
pacman, rainbows, and roller s