Cái chết của Vương Thổ ám ảnh bầu không khí của cả Hội kể chuyện ma. Cái chết lúc nào như cũng treo lơ lửng trên đầu chúng tôi. Chẳng ai biết anh ta vì sao mà chết, mà làm sao lại nhất nhất là trong cái tủ đó.
Thẩm Thiên vô cùng sợ hãi, lo lắng rằng kể xong chuyện ma anh ta sẽ là người bị giết. Mà không biết được sẽ chết theo kiểu như thế nào?
Trong thâm tâm mọi người đều đặt dấu chấm hỏi “Hội kể chuyện mà” có nên tiếp tục hoạt động nữa hay không? Yên lặng một lúc có người nói “Đây chỉ là một trò chơi, sao có thể mất mạng được? Nhất là mọi người cũng chưa từng nhìn thấy ma. Những câu chuyện ma bịa ra chỉ để dọa mọi người mà thôi. Nghe chuyện ma dẫu sao cũng phải cảm nhận được chất ma. Còn trên thức tế có ma hay không chúng ta đều không biết”.
Có thể thanh niên thích khám phá tâm lý. Có thể cảnh sát tình cờ đến điều tra. Cũng có người muốn thế hiện phong cách riêng giữa đám đông. Nhưng vào cuối tuần sau mọi người vẫn tập trung đến đây.
“Thẩm Thiên sao không đến?”
Mấy hôm nay không thấy anh ta, có lẽ bị dọa sợ hết hồn hết vía rồi.
“Chúng ta đi xem sao!”
Khi mọi người đến phòng Thẩm Thiên lúc đó anh ta còn nằm trên giường chẳng nói câu nào cả.
Chúng tôi mỗi người một câu khuyên anh ta “Sự việc chẳng có gì cả, mà cảnh sát đang điều tra, rồi cũng nhanh có kết quả thôi”.
“Kể vài câu chuyện là để tập luyện bản lĩnh, để tránh những nỗi sợ hãi ý mà”.
Nhưng mọi người nói thế nào anh ta cũng không dậy, có đánh chết anh ta anh ta cũng không đi nữa. Không thay đổi được suy nghĩ của anh ta, mọi người đành đi đến phòng khác lại bắt đầu kể chuyện.
Tuần này Thượng Gia Bằng kể về một cô gái quen trên mạng.
Lúc đó là lúc tôi đang đi tìm việc, năm nào cũng có hàng nghìn sinh viên mới ra trường nên tìm việc rất khó. Đã tốt nghiệp cả mấy tháng rồi mà vẫn chưa tìm được việc phù hợp. Vừa mới tốt nghiệp đã thất nghiệp. Bạn gái cũng vì sự thật tàn khốc ấy mà chia tay với tôi. Đó thực sự là khoảng thời gian khó khăn nhất của tôi.
Không có hứng thú sống, trong lòng rất buồn chán.
Cũng may có lời khuyên của gia đình, kết hợp với tính kiệm chi tiêu tôi vẫn kiên trì được.
Căn phòng này ở trên cùng của tòa nhà. Cả tòa nhà có chín tầng. Củng may là có cầu thang máy chứ nếu không dọn nhà đến đây thì chắc chết vì mệt mất. Bận bịu cả một buổi chiều công việc cũng hòm hòm. Chúng tôi tranh thủ ra ngoài ăn cơm và thăm thú tình hình xung quanh một chút.
Dạo quanh tòa nhà một vòng tôi thấy ở đây rất nhiều căn hộ nhìn bên ngoài vào như để trống vì ngoài cửa rất bụi, rất nhiều mạng nhện. Ấy thế mà bên trong vẫn có người ở.
Tôi nghi ngờ vừa đi vừa xem xét, bỗng một tiếng mèo thoáng qua. Tôi đứng sững lại, bên cạnh có một căn phòng cửa mở hờ. Tôi lấy làm tò mò hé nhìn vào trong thấy tối thui chẳng còn nhìn rõ được gì cả. Trên cả dãy hành lang tôi còn nhìn lén một vài căn phòng khác và đều thấy giống nhau, đều tối om.
Rất kì lạ, dù đã biết trước đây là tòa nhà cũ nhưng không đến nỗi một ngọn đèn cũng không có chứ. Tôi quay đầu nhìn lại lần cuối thấy mấy người trong đêm tối nhìn ra với ý thăm dò. Tôi vứt đầu thuốc trong tay, ấn thang máy đi xuống tầng dưới.
Vào trong phòng ngồi nghỉ một lúc tôi mở máy tính kiểm tra tốc độ đường truyền. Ngay từ đầu tôi nhìn vào chỗ này cũng vì ở đây bố trí mạng rất tốt, cộng với tiền thuê phòng cũng rẻ. Ổn đĩnh cuộc sống thực tế xong tôi quay ra tập trung vào đời sống trên mạng – đời sống tưởng tượng. Tôi có thể dùng sức mạnh của con chữ làm các trò ảo thuật. Chỉ vài giây sau là có thể làm bóng bầu không khí. Trong cái thế giới đó tôi thích làm một kẻ say có thể măng người này, chửi người khác xong mà vẫn có kẻ chạy theo tán dương.
Nhưng ngoài thực tế…
Cửa bỗng nhiên mở, bà chủ nhà không biết từ đâu xông vào. Tôi đang chơi rất hưng phấn bị bà chủ nhà làm giệt mình. Tuy đã kìm chế cơn tức giận nhưng tôi cũng tỏ thái độ cho bà chủ nhả thấy, sao có thể tùy ý vào phòng người khác như thế chứ. Đến cửa cũng không thèm gõ. Cho dù là chủ nhà cũng không thể ỉ thế bắt nạt người khác được.
Tôi nhìn bà ta một cái, không phải là đáp lễ mà coi như là kháng cự cũng được.
Bà ta đi vào, không cần quan tâm đến những điều ấy, nhìn trái nhìn phải.
“Tiểu Thượng! Chơi trò chơi à?”
Tôi không chút thiện trí “Vâng”.
“Cái thằng này mày không chịu ra đường chẳng chịu nói chuyện gì cả. Trông mày yếu ớt quá. Sau này phải thường xuyên tìm bà nói chuyện”.
“Cháu biết rồi”.
Bà ta đứng cạnh tôi xem một lúc.
“Tiểu Thượng à, có việc này cháu cần phải nhớ. Tốt nhất là không nên đi cầu thang máy”. Gương mặt bà lúc này đầy hận thù.
“Vì sao?”, chắc cũng vì ba ta lo cho tôi. Tôi thật là…, vừa rồi vẫn còn căm ghét bà ta nữa chứ. Coi bà ta có vẻ như muốn văng ra vài câu chửi thề nhưng rồi lại im bặt. Thay vào đó là vài câu đại loại kiểu cầu khẩn.
Tôi nhìn theo cái bóng đi xuống cầu thang của bà, cũng có lẽ tại bà ấy đã có tuổi rồi nên không quen cảm giác đi cầu thang máy chăng.
“Ti! Ti! Ti!” tiếng báo QQ. Tôi chẳng hơi đâu đi nghĩ thêm về chuyện của bà lão ấy nữa. Toàn thân tôi lại tập trung vào sự nghiệp chat.
Một cô nàng “Cậu chuyển nhà mà không nói cho tôi biết?”
“Ô! Sao bạn biết tôi chuyển nhà?”. Tôi nhiều khi nghi ngờ rằng cái nick lạ này ắt hẳn phải của một người quen nào đó bê cạnh tôi. Nhưng quả thật lần này tôi dọn nhà đến đây tôi chưa hề nói cho ai biết cả. Vậy là ai mà biết được chuyện này?
Cô nàng này quen tôi qua mạng từ hồi tôi sắp tốt nghiệp đại học. Cô ta tự giới thiệu là nhìn thấy nick của tôi lên mạng rồi add nich của tôi vào thế thôi. Nhưng cũng không quan trọng nữa vì hai chúng tôi nối chuyện rất vui vẻ, thế là được rồi. Nhưng điễm đặc biệt ở đây là cô nàng nắm rất rõ tình hình của tôi. Nói là rõ như lòng bàn tay cũng không có gì là quá đáng lắm. Vì tôi chưa giấu được cô ta chuyện gì cả. Tuy không phải tôi chưa kiểm tra IP của cô ta. Mà tôi đã từng kiểm tra nhưng không có gì cả. Chỉ có hai khả năng xảy ra, Khả năng đầu tiên có thể cô ta là một tay cao thủ thực sự bằng cách nào đó đã giấu đi các thông tin cá nhân. Khả năng còn lại là đối tượng thực sự không tồn tại. Theo tôi chắc cô ta thuộc loại thứ nhất.
“Hừ… cí gì qua mắt được đại tiêu thư ta đâu!”
“Bái phục, tiểu nhân vô cùng bái phục!”
“Coi lại nhà ngươi, đồ nịnh bợ. Nói nghe xem sao lại chuyển nhà?”
“Không phải cái gì cô cũng biết sao, cuối cùng cũng có điều không biết à?” Tôi thêm vào cuối dòng một cái mặt cười đắc ý.
“Thôi đi, không đùa nữa, nói nghiêm túc nào. Vì bạn gái sao?”
“Có lẽ, tôi không biết”, vốn dĩ tôi định nói “Ừ, đúng vậy”. Nhưng vô thức thế nào chính tôi cũng không hiểu có phải vì chuyện với bạn gái mà tôi chuyển nhà hay không nữa, cũng có lẽ là một nửa của lý do.
“À, mà sao bạn biết tôi dọn nhà, nói nghe coi, không phải lại là khả năng đặc biệt nào đó chứ?” Một lúc lâu cô ta chẳng trả lời gì cả. Rồi cô ta nói.
“Cậu cứ coi là như thế đi”.
“Bạn sao vậy, không vui à”, cũng đã vài lần nói đến chuyện này rồi và lần nào cô ta cũng vậy, rất nhạt nhẽo và chậm chạp. Tôi cố thay đổi không khí.
“Nói cho bạn nghe vừa rồi bà chủ nhà có nhắc mình không nên đi cầu thang máy đấy”. Lại một lúc lâu không thấy động tĩnh gì cả. QQ không còn sáng nữa.
Tôi nghĩ “Cô bé này chắc là lên mạng lén bị bố mẹ bắt quả tang rồi”.
Quen cô ta cũng sắp nửa năm rồi còn gì, chính sự thoắt ẩn thoắt hiện của cô ta làm tôi ấn tượng. Cũng đã có lúc tôi tưởng tượng cô ta không biết là một học sinh hoạt bát hay là một cô gái đoan trang hiền thục. Mọi tưởng tượng rồi sẽ có ngày có câu trả lời.
Thời gian ngày ngày qua đi, mỗi ngày ngoài đi tìm công việc thì tôi rất ít ra ngoài, đều ở nhà lên mạng. Cô gái đó sau hôm xuất hiện vẫn chưa thấy lên mạng lại. Cuộc dống bình thường tẻ nhạt, mà thế giới mạng thì muôn màu muôn sắc, thế nên cứ ba đến năm ngày tôi lại thức thông đêm một lần. Sáng ta ăn sáng xong là leo lên giường ngủ một mạch. Nhưng cũng vài lần gần đây cảm thấy người yêu đi nhiều.
Đêm hôm đó lại thức thông đêm, sáng sớm đã đi ra ngoài, trên đường chẳng có ai cả. Cũng không bắt gặp hai chị em hay đi qua đây như mọi khi. Hơi thất vọng một chút nên mua xong đồ ăn sáng tôi đi về nhà. Gặp hai ba người đi ngược chiều lại, họ đi rất nhanh, gần đến tôi họ đều lườm tôi một cái rồi tránh xa, thật làm tôi tức chết đi.
Lại nói đến lần đầu tôi gặp hai chị em đi bộ…
Hôm đó tôi thức cả hai amt81, đi rất vội vàng vì thức cả đêm rồi bụng đói vô cùng. Tôi xông thẳng đến chỗ bán đồ ăn sáng nhưng chứa có hàng nào cả. Cổng lớn khu nhà này cũng chưa mở, xem ra còn sớm quá.
Tôi quay đầu về nhà, đèn đường vẫn sáng, quang cảnh quanh đây vẫn ảm đạm. Một cô gái từ trên cầu thang đi xuống. Cô ta cúi đầu nên không nhìn rõ mặt chỉ nghe thấy cô ta đang nói vọng lên cầu thang.
“Lương lương nhanh lên!”
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, tóc dài, sắc mặt u sầu. Đi hết cầu thang mà không phát ra tí tiếng động nào cả. Cô ta đứng đấy không động đậy, đợi cậu em xuống.
Giờ này cửa lớn vẫn đóng, chị em cô ta chuẩn bị đi đâu?
Sau một lúc một cậu bé chạy từ cầu thang xuống, vẻ bên ngoài rất dễ thương chỉ một tội mặt mày nhăn nhó ra vẻ không vui. Cô chị kéo tay cậu bé, kéo lại quần áo chỉnh tề, vỗ vỗ vào vai cậu bé rồi hai chị em dắt nhau đi. Thấy vậy tôi nhắc hai chị em họ.
“Bây giờ không ra được đâu, cổng vẫn chưa mở!”
Giọng trẻ dễ thương “Cám ơn anh”. Cô chị thì chỉ nhìn tôi một cái rồi đi tiếp.
Cụt cả hừng, làm gì mà lạnh lùng thế. Xã hội bây giờ đúng là lắm kẻ kì lạ, người khó gần bay giờ không thiếu. Là người thông minh sẽ biết cách thể hiện bằng cử chỉ hành động mà không nhất thiết cái gì cũng phải nói. Không nên để bối cảnh xã hội ảnh hưởng đến tính cách, làm mất đi cái tôi riêng của mỗi người. Nói hay vậy thôi chứ một sự thật cay đắng là tôi cũng đã làm được đâu.
Có tiếng hát bài Dạ Hương của Châu Kiệt Luân…
Một cái áo trắng vụt qua, không còn thấy hai chị em họ đâu nữa. Có lẽ họ vừa rẽ vào nhà ai đó.
Tôi nghêu ngao theo lời bài hát. Trước đây tôi nhìn Châu Kiệt Luân đặc biệt ác cảm, thấy cậu này cố ý tỏ vẻ ta đây nhìn rất ngứa mắt. Nhưng đâu bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy nhạc của anh ta. Dần dần tôi cũng thấy nghe hay. Ca từ đẹp đẽ của Phương Văn Sơn kết hợp với chất giọng hoài cổ của Châu Kiệt Luân nghe thì rất tuyệt, rất có hồn, rất hàm xúc. Cũng có lẽ ai đó nói đúng: thập kỉ này không có Châu Kiệt Luân thì xã hội thật là tẻ nhạt.
Ông lão ở phòng trực ban hỏi thăm “Dậy sớm thế?”. Tôi hay đến chỗ ông nhận thư nên quan hệ khá thân thiết. Người có tuổi rồi ngủ không nhiều thường dậy rất sớm.
“Vâng ạ! Cháu chơi cả đêm, nào đã ngủ đâu”.
Nghe tôi nói vậy ông ngọt nhạt.
“Cái thằng bé này, còn trẻ phải biết giữ sức khỏe, phải lo mà làm việc đi chứ”.
“Cháu biết rồi ạ”, tôi gật đầu lia lịa. Có vẻ không nên nói với người già về việc chơi trò chơi mới đúng.
“À, Kha Bằng này, cháu vừa làm gì trên đó thế? Từ xa thấy cháu một mình đứng đấy cả nửa ngày. Ông tưởng có việc gì, cháu không qua đây ông còn đang định đến đấy xem xảy ra chuyện gì đấy”.