- Ừ, tôi lại hít hơi, không thấy mùi gì cả.
Lúc đó, Đại Kỳ quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Mùi gì? Hai cậu nói mùi gì?”
- Hôm nay, Tiểu Nghệ lên lầu thì ngửi thấy mùi thối gì là lạ, vừa nãy, lúc xuống lầu chúng tôi lại ngửi thấy mùi thối đó.
- Mùi thối? Mùi gì thối? Đại Kỳ giương mắt hỏi.
- Mùi thối gì không biết, hình như có… nói không chừng… thoắt một cái đã không ngửi thấy mùi gì nữa cả.
Đại Kỳ không nói gì nữa, hình như đang nghĩ gì. Tôi thấy lòng mình xáo trộn lên khi Đại Kỳ hỏi đến chuyện này. Hình như những chuyện kỳ quái này có liên quan với nhau, nhưng nhất thời không biết chúng liên quan như thế nào.
Lúc đó, ông Mã lấy chiếc chìa khoá để riêng biệt với các chùm chìa khoá khác rồi đi về phía phòng có chiếc cổng sắt.
Đúng là chìa khoá của phòng đó rồi, ông vặn nửa vòng, “tách” một tiếng, ổ khoá mở ra, trái tim tôi như đông cứng lại trong khi ông Mã mở cửa phòng này. Liếc mắt trông ông lão, hình như khuôn mặt ông trắng bệch.
Tôi hồi hộp đợi chờ hành động tiếp theo của ông lão, tôi tưởng tượng ông sẽ thét lên một tiếng, lùi lại mấy bước rồi tháo chạy như ma đuổi.
Nhưng chỉ thấy ông ta đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, tách một tiếng, cánh cửa sắt mở ra.
Ông Mã có vẻ rất điềm tĩnh, ngồi xổm trước cửa nhìn vào trong, rồi quay đầu nói với chúng tôi: “Không có gì trong này cả”
- Không có gì cả ư?
Tôi và Đại Kỳ nhìn nhau, Đại Kỳ hơi do dự rồi nhẹ nhẹ đẩy cửa, hai chúng tôi cùng nhau đi vào. Cánh cửa sắt đã mở toang ra, ánh đèn cầu thang soi vào tận bên trong căn phòng, căn phòng nhỏ cỏn con, ngoài chiếc hộp đựng đồng hồ điện ra thì chẳng có gì, căn phòng rộng khoảng hai đến ba mét vuông gì thôi. Trên hộp đựng đồng hồ điện một lớp bụi dày phủ lên như một bằng chứng thời gian, hoàn toàn không phát hiện gì thêm.
Tôi như trút được gánh nặng, nói với hai người bạn nữ đứng trước cửa rằng: “được rồi, không việc gì cả”
Ông Mã vẫy tay, rồi đóng chặt cửa lại nói với chúng tôi: “Không có chuyện gì cả, đi ngủ đi” Nói xong ông đi xuống, chẳng thấy gì nữa chỉ toàn là bóng đêm.
Cả bốn chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn Đại Kỳ, cậu ta nhớ lại lúc nãy, đưa tay bối rối gãi gãi đầu nói: “được rồi, không có chuyện gì cả, các cậu lên ngủ tiếp đi”
- “Ừ, các cậu cũng ngủ đi.” Nói xong tôi và Tiểu Nghệ lên lầu.
Cả tối hôm đó, chiếc điện thoại của tôi quả nhiên không đổ chuông nữa cũng chẳng ngửi thấy mùi gì nữa, đến lúc này chúng tôi mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện cho Đại Kỳ ở tầng hai, nhưng cậu ta vẫn bảo suốt đêm qua không sao ngủ được.
Hôm nay, nhà trường tổ chức buổi giao lưu bàn về vấn đề các mặt hàng phụ nông sản, thế là cả bốn chúng tôi phải đi từ sáng tinh mơ. Đôi mắt Đại Kỳ đỏ ngầu vì đêm qua không ngủ được. Cậu ta vừa đi vừa ngáp: “các cậu nói xem chúng ta có nên nói với thầy phụ trách không?”
- Nói về chuyện gì?
- Chuyện ma làm lúc nửa đêm ấy.
- Chuyện ma làm cái quái gì chứ? Hôm qua cậu thấy cả rồi đấy, chẳng có cái khỉ gió gì cả!
- Vậy cậu nói tiếng khóc lúc nửa đêm là gì?
- Tôi nghĩ là cậu tưởng tượng ra đấy thôi. Trụ sở mà chúng ta đang trọ phía sau là rừng rậm, tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc cậu cả nghĩ lại khéo tưởng tượng nên nghe thành tiếng khóc, thôi đừng nghĩ nhiều nữa….
Đại Kỳ không nói gì thêm, chắc là ít nhiều gì đó cũng bị tôi thuyết phục nên cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Sau buổi giao lưu, tôi phát hiện không thấy Đại Kỳ và Tiểu Thanh đâu nữa, tôi và Tiểu Nghệ cho rằng hai chúng nó đã về trước nên cũng về theo. Đi đến dưới trụ sở, nhìn qua khe cửa sổ thấy ông Mã đang ngồi hút thuốc tẩu, mùi thuốc sặc cả phòng, trên đầu giường có đặt chiếc ghế dựa nhỏ, trên ghế có hộp trà thơm. Lúc đó, ông Mã cũng nhìn thấy chúng tôi, tôi nhìn ông cười, xem như cười cảm ơn tối hôm qua ông đã vất vả vì chúng tôi, ông Mã gật gật đầu ý nói, “Không sao đâu!”
Tôi và Tiểu Nghệ lên lầu, vừa đến tầng hai bỗng hình như có người phụ nữ nào đứng lấp ló ở góc cầu thang, mặc áo xanh, mái tóc rối bời điểm bạc, cô ta đang quay lưng lại với chúng tôi, đang cầm vải lau nền cầu thang, bên cạnh cô ta có chiếc thùng đựng rác bằng nhựa màu đỏ hồng.
- Cô ấy là ai? Tôi lắp bắp.
Tôi nhìn cô ta, định tiếp tục đi lên tầng ba thì ai ngờ Tiểu Nghệ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi bị Tiểu Nghệ nắm chặt tay thì đột nhiên dừng lại. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Nghệ, không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thấy cô đang mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào bóng người đó.
- Sao rồi? Tôi quay mặt về phía Tiểu Nghệ mấp máp môi nhưng không nói gì.
Tiểu Nghệ lắc đầu hoảng hốt, dáng vẻ căng thẳng, nhưng không nói gì.
Phía rẽ ngoặt lên tầng ba chỉ có ba chúng tôi, không biết cô ta có biết được hai chúng tôi xuất hiện không, chắc là cô ta không biết có chúng tôi nên cứ một mực lau lui lau tới sàn nhà…
Tôi linh cảm thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng không dám nói bừa, trong lúc tinh thần hoảng loạn, tôi đưa tay chỉ về phía cửa của Đại Kỳ ra ý với Tiểu Nghệ rằng, chúng ta nên đi tìm Đại Kỳ và Tiểu Thanh. Tiểu Nghệ vẫy tay trong hoảng loạn rồi dùng sức đẩy tôi tiếp tục đi lên tầng ba, vừa đi vừa chỉ xuống chân tôi ý nói tôi nên đi nhẹ tiếng một chút. Hai chúng tôi nắm chặt tay nhau từng bước nhè nhẹ lên lầu, không dám để phát ra tiếng động nào, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người đó có lên theo chúng tôi không. Nhưng hình như cô ta không có động tĩnh gì, cứ xoay lưng lại với chúng tôi nên chúng tôi không nhìn rõ mặt người đó. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên đến tầng ba, tôi hết sức nhẹ nhàng mở cửa ra, rồi cả hai lẻn vào phòng như hai tên trộm.
Vào phòng rồi tôi mới thấy trán mình đầy mồ hôi, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm. Tôi vội hỏi Tiểu Nghệ: “Người phụ nữ kia rốt cục là ai? có chuyện gì?”
Tiểu Nghệ trả lời trong lúc hồn lìa khỏi xác: “người mà tôi thấy hôm trước chính là bà ta”.
- Hôm nào? Tôi hỏi vặn lại.
- Chính là người mà hôm tôi ngửi thấy mùi xác thối ấy, chính hôm ấy bà ta đã đi ngược xuống trong khi tôi đi lên. Tiểu Nghệ nhìn tôi đáp khẽ.
- Cậu nói là người có mùi thối phát ra? tại sao vừa rồi chúng ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả?
- Không biết, không biết, cậu đóng cửa nhanh lên đi.
Tiểu Nghệ hoảng hốt đi đến gần cửa khoá cửa lại.
Lúc đó tôi chưa hết cơn bàng hoàng, ngồi lên giường mà người cứ ớn lạnh từng cơn. “Vậy con mụ chết tiệt kia rốt cục là người hay ma?”
Mấy hôm trước sao không thấy? Còn mùi thối kia liệu có liên quan gì đến cô ta không?
Trong đầu tôi cứ tua đi tua lại cảnh tượng vừa trông thấy ở chân cầu thang lúc nãy, nhớ lại vóc dáng cô ta - Bà ta không cao, nhìn từ sau cũng biết cô ta có nước da đen đen, đầu tóc đã bạc quá nửa, chắc là tuổi cũng đã khá cao….
Lúc đó, tôi nhớ lại câu nói của Đại Kỳ, cậu ta nói, tiếng khóc lúc nửa đêm là tiếng khóc của một người phụ nữ, nghe giọng khóc đoán chắc tuổi bà ấy cũng khá lớn.
“Tuổi bà ấy khá lớn…”
Tôi nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy của Đại Kỳ, rồi tưởng tượng vóc dáng của bà ta, không nhịn được mồm cứ lắp bắp. Trong lúc suy nghĩ, bỗng một cảm giác cứ rõ ràng dần trong đầu tôi - có thể là gặp phải ma quỷ rồi đây!
* * *
Hai hôm nay quả thực rất khó chịu, không phải là không có việc làm mà là làm việc gì cũng không chú tâm được. Nửa đêm, gió cứ thổi xào xạc vào rừng lá bạt ngàn, chốc chốc lại ập đến cửa kính “vù vù”, chiếc ti vi cứ nói một mình trong góc nhà, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gì kỳ quái ngoài kia rừng núi, tôi cứ dỏng tai lên để nghe mà phân biệt đó là âm thanh gì, trong lồng ngực tim như bị tra tấn muốn vỡ tung ra. Tiểu Nghệ từ lâu đã cởi áo ngoài nằm lăn ra giường cầm mấy tờ tạp chí mang theo đọc đi đọc lại, chốc chốc lại thở dài, qua đó cũng thấy được sự bất an đang ngự trị trong tâm hồn cô. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây phút, nhoáng một cái đã đến nửa đêm.Tôi xuống giường, tắt chiếc di động đang đổ chuông, trong căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Không biết đang nghĩ điều gì, tôi đi đến bên cửa sổ kiểm tra lại các cửa, thấy cửa nào cũng đã khoá chặt, kiểm tra lần nữa thấy đã hoàn toàn yên tâm mới tắt đèn ngủ, lao lên giường.
Tôi nắm chặt tay Tiểu Nghệ, cả hai đều chui vào chăn chỉ chừa đầu mặt, chiếc máy sưởi vẫn chạy đều dều, nhưng sau lưng vẫn thấy từng cơn ớn lạnh. Lúc đó, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Đại Kỳ. Chuông đổ hồi lâu mới có người nghe, tôi mới yên tâm hơn.
- A lô, hôm nay không có việc gì chứ?
- Không sao cả, bọn tớ hôm nay không ở trụ sở nữa.
- Trời, muộn thế mà các cậu còn đi đâu?
- Lúc chiều, bọn tớ đánh tú với mọi người, đánh mãi đến lúc nãy mới nghỉ, bây giờ bọn tớ không dám đi đêm nữa đâu, thôi tối nay bọn tớ ngủ lại đây. À quên! Cậu có biết mai là Tết thanh minh không? đợi qua tết Thanh minh bọn tớ mới về trụ sở…
- Tiết thanh minh?
- Đúng rồi, mai là ngày tết thanh minh, bọn tớ thấy tầng hai của trụ sở đó có vấn đề nên mai chưa chắc bọn tớ đã về đó ngủ, các cậu xem có nên chuyển về làng ngủ không?
Tôi nghe chúng nó nói mấy câu mà phát hoảng, không muốn nói thêm gì nữa. Tôi vội vàng tắt điện thoại.
- Tiết thanh minh? Hôm nào nhỉ? Tiểu Nghệ vứt quyển tạp chí xuống hỏi.
- Còn sớm mà, cậu ngủ đi. Tôi lẩm bẩm trong mồm mấy câu rồi đưa tay tắt điện.
Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi có những thông tin khá bất ngờ. Trong đêm tối, tôi lén nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, còn nửa giờ nữa là đến tiết thanh minh. Mẹ kiếp, vừa mới đó mà đã qua hơn nửa giờ rồi!
Tôi lẳng lặng nằm xuống, trong đầu trống rỗng. Sau mười hai giờ có gì khác đâu? Tôi nghĩ bậy bạ mấy thứ…
Bây giờ, trong trụ sở này chỉ có mỗi tôi và Tiểu Nghệ… à còn ông Mã dưới lầu nữa chứ! Còn người phụ nữ kia rốt cục là ai, muốn gì, mai nhất định phải hỏi rõ ông Mã mới được.
Nghe nói gỗ cây đào có thể tránh được tà ma, không biết gỗ giường này làm bằng gỗ gì, tôi chuyển người vào sát vách tường hơn rồi nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong ngủ nhanh đi cho xong.
Tôi nghĩ bụng, dù có gặp ác mộng thì cũng an toàn hơn là thức mà nghĩ lung tung vì dù có là ác mộng thì cũng chỉ là mộng thôi, không thực.
Không biết tôi đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi thức dậy thấy phía ngoài cửa sổ đã có ánh sáng.
Trời đã sáng nên tôi đánh thức cô Tiểu Nghệ đang ngủ say.
Sau một đêm sưởi căn phòng đã ấm hơn lên, những cơn run rẩy đêm qua đã như bóng sáng đom đóm ẩn mất khi bình minh ló dạng.
Buổi sáng của ngày trong thanh minh cũng chẳng có gì đặc biệt khác ngày thường, tôi thức dậy thấy trong lòng thư thái. Hôm nay trường không có tiết mục gì, cũng chẳng có việc gì làm, nên sau khi vệ sinh xong, tôi và Tiểu Nghệ đi ra ngoài chơi.
Cả tôi và Tiểu Nghệ cùng đi xuống lầu, khi đi chúng tôi không quên nhìn lại những chỗ mà tối hôm qua có bóng người xuất hiện, ở đâu cũng sáng choang, không thấy bóng dáng ai cả. Tôi thấy nhẹ cả lòng, hít một hơi thật sâu, cái mùi xác thối tối qua cũng đi đâu mất, chỉ còn lại hơi sương thanh tú của rừng núi lúc bình minh, cái không khí của thôn quê vào buổi sáng thật khoan khoái dễ chịu biết bao!