Sẽ nhớ lắm cảm giác thương thầm ai đó cùng lớp mà chẳng dám nói ra. Để rồi ánh mắt cứ dáo dác kiếm tìm khi người ta vắng học.
Sớm nay ghé cửa facebook thấy đứa bạn đăng ảnh kỉ yếu, bất chợt thấy lòng nao nao lạ.
Thế là đã năm cuối, thế là sắp phải xa giảng đường rồi.
Cái cảm giác lúc này sao mà xấu xí đến thế, lòng chẳng muốn nghĩ tới ngày chia tay nhưng mấy ý nghĩ vẩn vơ cứ bám riết lấy chẳng thể nào thoát ra được.
Có lẽ sẽ nhớ nhiều lắm…
Nhớ khu giảng đường, nhớ phòng học, nơi mà ta từng mong không phải bước chân vào tiết nào là sung sướng tiết đó. Giờ thì khu giảng đường vẫn đông, nhưng sao ta thấy lòng vắng hoe. Ra trường rồi chắc cũng chỉ mong được ngồi cùng nhau trên giảng đường, dù một tiết thôi cũng thỏa mong nhớ.
Sẽ nhớ lắm ngày lớp đi dã ngoại cùng nhau, trên lớp thì rụt rè thế mà khi chơi ai cũng hết mình. Cứ mỗi lần chiến thắng trò chơi cả lũ lại ôm nhau sung sướng mà chẳng phân biệt trai gái. Bỗng thấy lớp mình sao mà đáng yêu đến thế!
Sẽ nhớ lắm cảm giác thương thầm ai đó cùng lớp mà chẳng dám nói ra. Để rồi ánh mắt cứ dáo dác kiếm tìm khi người ta vắng học.
Sẽ nhớ lắm lúc ôm đứa bạn khóc nức nở vì chuyện tình dang dở, hay lúc ủi an khi nó gặp chuyện. Sắp ra trường rồi ta bỗng thấy mình lớn lên bao nhiêu. Quãng đời sinh viên không chỉ cho ta kiến thức mà còn dạy ta biết cảm thông và trân trọng tình cảm dành cho nhau- một thứ tình cảm thiêng liêng quá đỗi.
Sẽ nhớ lắm những ngày mải chơi đến lúc gần thi thì lao vào học thâu đêm suốt sáng. Nửa đêm rồi còn lên facebook thảo luận mấy bài tập rồi cùng động viên nhau: “Cố lên chúng mày ơi, sắp thi rồi”. Bao nhiêu động lực truyền hết cho nhau, truyền cho nhau cả tình thân ái.
Sẽ nhớ lắm lúc cuối tháng cả lũ phải ăn mì thay cơm. Đứa nào cũng ca thán sao mà đời sinh viên khổ đến thế. Khổ thế nhưng nào có quên được đâu.
Có kịp nữa không khi sắp tới ngày chia tay ta mới cuống quýt vội vàng đi lượm nhặt kỉ niệm, để ánh mắt ai đượm buồn nơi cuối dãy hành lang hun hút gió, để lòng ai không khỏi xao xuyến bâng khuâng?
Mai xa rồi mỗi đứa một phương. Tự nhủ sẽ có ngày gặp lại nhưng sao lòng không tránh khỏi cảm giác hẫng hụt và tiếc nuối. Rồi ta biết tìm đâu những người bạn xưa cũ, biết tìm đâu cảm giác tươi vui thời sinh viên khi mà trăm thứ bộn bề lo toan của cuộc sống cứ cuốn ta đi.
Có lẽ là sẽ nhớ nhiều lắm…
Giờ phút chia tay chẳng ai mong muốn nhưng cuộc vui nào cũng tới lúc tàn, tự hỏi lòng: “còn bao nhiêu thời gian nữa để ta bên nhau?”. Câu hỏi vang lên như xoáy sâu vào tâm can ta một nỗi buồn khó tả, để rồi nước mắt đã rơi tự bao giờ.