Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 00:21:13 - Hôm nay: 04/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
mình chút tự ti

Cuối cùng...

Thế giới này cũng xuất hiện một người có thể
khiến em bận tâm đến thế.

Cho dù người đó không phải là chị...

Em cũng mãi mãi không cần phải biết là,

Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, bên cạnh chị
không hề có "con người đó".

Tạm biệt nhé, Kim Nguyệt Dạ!

Có lẽ mãi mãi không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.

By: Lãng Lãng

CHƯƠNG 03
Vì sao đẹp nhất chính là đôi mắt anh
Địa điểm
Bãi biển
Nhân vật
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lãng Lãng: Chủ tiệm tạp hóa
One
Có lẽ tại sáng nay tôi dậy sớm quá nên tôi ngủ như chết trên ghế sô pha cũ trong tiệm tạp hóa. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, có ai đó tốt bụng đắp cho tôi một cái chăn mỏng.
“HT, tỉnh rồi à!” Thấy tôi ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt hẵng còn ngái ngủ, Lãng Lãng đang mái gói hành lí bèn quay sang mỉm cười với tôi.
“Ơ! Xin lỗi chị… Lãng Lãng… Em ngủ thiếp đi lúc nào không biết…” Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đứng bật dậy, chạy lại đến giúp Lãng Lãng sắp xếp đồ.
“ Ha ha ha, chợp mắt được một lúc cũng tốt! Có vẻ gần đây em rất mệt mỏi thì phải… Đúng rồi, Dạ vừa đi ra biển rồi!” Lãng Lãng chợt nhớ ra gì đó, với tay lấy cái áo khoác trên ghế đưa cho tôi .” A! HT này, bên ngoài gió to lắm, Dạ ra ngoài nhưng không đem theo áo khoác, em đưa áo này cho Dạ hộ chị nhé!”
“Áo khoác…” Tôi cầm lấy áo khoác của KND, quay đầu ra nhìn cửa sổ, thấy lá cây kêu xào xạc bởi gió, vội vàng gật đầu,”Vâng! Em biết rồi! em đưa cho Dạ ngay đây!”
Tôi ôm áo khoác của KND rồi chạy ù ra khỏi cửa tiệm, lao một mạch ra bãi biển.
Tôi nhìn thấy thấp thoáng bóng KND ở phía xa xa.
Hắn đang quay mặt về phía biển, ngồi một mình trên bãi cát. Hình như mắt hắn đang hướng về nơi nào đó rất xa xăm. Đứng ở chỗ tôi nhìn, cứ ngỡ bóng KND là 1 chiếc thuyền nhỏ bị lạc lối giữa biển khôi mênh mông. Tôi cảm thấy chạnh lòng…
Tôi hít thở một lúc rồi ôm áo khoác đi về phái KND ngồi.
Lúc đến bên cạnh hắn, tôi thấy hắn đang nhắm mắt lại như lăng nghe cái gì đó, mà cũng giống như để cảm nhận điều gì đó.
Thấy hắn đang nhập tâm như vậy, tôi không nỡ phá ngang, đành ngồi xuống bên cạnh, choàng áo khoác lên người hắn.
Dường như cảm nhận được sức nặng của chiếc áo khoác, KND mở mắt ra quay sang nhìn tôi.
“Ủa? Bé heo mập ngủ đẫy giấc rồi à?” KND nhướn mày, cười khì khì.
Tôi tức cứng cả hàm, trừng mắt lên với hắn.
“KND! Sao cậu cứ th1ich chọc giận tôi nhỉ?”
“ Hơ hơ hơ! Đúng thế đó! Nhìn HT giận nom dễ thương ghê!” KND thản nhiên gật đầu lia lịa.
“Cái gì? Trên đời này không ngờ có loại người chỉ vì thấy người khác tức giận nom dễ thương mà tìm đủ mọi cách chơi xấu cả ngày cho đã!” tôi trợn ngược mắt, nghiến răng kèn kẹt.
“ Hơ hơ! Chính là lúc này đó. Đúng rồi! lúc bé HT nổi giận, mắt cứ trợn trừng lên như bóng đèn pin ý, đã tròn xoe lại còn phát sáng nữa! giúp tôi tiết kiệm bao nhiêu là điện!” Nhìn vẻ mặt tức sắp ói máu đến nơi của tôi, tên khỉ hôi đó chẳng thèm nói một câu xin lỗi, đã thế còn”thụi” cho tôi thêm một câu rõ đau.
“KND! Cậu…!” tôi tức tối đứng bật dậy, chỉ muốn lao đến bóp cổ cho hắn chết tươi.
Two
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”
“Hựu Tuệ!”
Hình như tai tôi bị ảo giác thì phải! Sao tôi lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc thế nhỉ? Điệu bộ gọi tên tôi có vẻ xúc động lắm.
“Tô Cơ! Hiểu Ảnh! Sao hai bà lại đến đây?” Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Cơ đang kéo tay Hiểu Ảnh chạy như bay về phía tôi.
“Hà hà hà hà! Hôm nay bọn tôi hẹn nhau ra biển chơi! Hẹn đúng giờ này ra đây đó! Một giờ trưa rồi còn gì!” Hiểu Ảnh hí hửng kêu la inh ỏi.
“Hẹn ra biển chơi?” Tôi ngây người, ngờ vực nhìn Kim Nguyệt Dạ, “Sao cậu không nói gì với tôi hết?”
“Hơ hơ hơ hơ... Bé Hựu Tuệ à, tôi chỉ tiện thể đưa bé đến đây sớm hơn một chút thôi mà!” Thằng cha KND làm bộ giả nai nhìn tôi, sau đó ghé sát thì thầm vào tai tôi, “Cảnh biển sáng nay đẹp lắm phải không? Có thích không?”
“KND nói gì với Hựu Tuệ vậy? Ứ, Hiểu Ảnh cũng muốn nghe!” Nhỏ Hiểu Ảnh kiễng chân đòi chen vào giữa bọn tôi để hóng chuyện. Nhưng KND cao quá nên nhỏ ta bị che kín mít.
“Hơ hơ hơ! Hiểu Ảnh à, nhìn đằng sau kìa...” KND cười tít rồi chỉ tau về phía sau lưng HẢ. Mắt HẢ bỗng sáng quắ lên, quay ngay đầu lại.
Ôi! Tuyệt thật!
Gió biển thổi từng hồi từng hôi, trên biển xuất hiện một chiếc thuyền hình rồng. Cánh buồm trên thuyền căng lên, bay phần phật. Nhìn từ xa, trông con thuyền như một chàng kị sĩ oai phong lẫm liệt. Đẹp quá!
“Dạ! Dạ!” Trên thuyền thấp thoáng một cái bóng trông khá cao to,đang vẫy tay với bọn tôi.
“Tiểu Huyền Huyền! A, THH lái thuyền đến đây để đón công chúa HẢ à?” Tôi còn chưa kịp nhận ra người đứng trên thuyền là ai thì HẢ đã nhảy cẫng lên.
Thuyền chầm chậm tiến vào bờ. Tôi, KND, Tô Cơ và Hiểu Ảnh lần lượt chạy đến gần chỗ thuyền đáp vào. LTH nhảy vụt từ trên thuyền xuống, mặt mày rạng rỡ chạy ngay dến chỗ KND.
“Lên thuyền đi!” KND gật đầu ra hiệu với LTH.
“Các bạn nữ sinh trường Minh Đức thân mến! Thật vinh dự được mời bạn lên con thuyền có tên ‘Huyền Dạ’!” Không ngờ tên khỉ ngố LTH cúi người kiểu quý tộc, rất ga lăn mời ba chúng tôi lên thuyền.
“Ôi! THH đẹp trai quá!” Xem ra HẢ sốt ruột lắm rồi, nhỏ ta lao ngay lên thuyền.
“Bé HT, để tôi đưa bé lên thuyền nhé!” Tôi định leo lên đó thì bị tên KND kéo tay lại. Tôi làm bộ vênh mặt lên, ưỡn ngực, bước đi như người mẫu trên thuyền.
Chiếc thuyền lướt chầm chậm trên mặt biển sáng lấp lánh trải dài mênh mông.
Năm người chúng tôi ngồi hai bên thuyền. Ai cũng chăm chú nhìn mặt biển. Mặt đứa nào trông cũng nghiêm túc, nhập tâm.
“A ha!” TC hét toáng lên rồi dùng hết sức kéo cần câu. Nhưng kéo đến nơi thì thấy cần câu chả có gì cả. Nhỏ ta bực bội quăng cần xuốc câu tiếp rồi lẩm bẩm, “Đáng ghét!”
Có vẻ tâm hồn TC đang treo ngược cành cây thì phải
“A a a a a!” HẢ cũng hét toáng lên rồi gồng mình kéo cần câu.
“HẢ, cô đừng có hét um lên thế! Cá sợ quá chạy hết bây giờ!” LTH lườm HẢ, khẽ càu nhàu.
“THH xem này, sao mồi cau của HẢ lại biến mát nhỉ?” HẢ giơ cái móc câu lên huơ đi huơ lại, suýt nữa thì mắc cả vào tóc tên Huyền.
“Ha ha ha! Đồ đại ngốc! Mồi của cô bị cá ăn sạch rồi! Thế mà chẳng có con nào cắn câu! Ha ha ha!” Tên Huyền đang nổi điên, nhưng vừa nhìn thấy móc câu nhẵn thín của HẢ, hắn ôm bụng cười sằng sặc, “Cô nhìn tôi đây này!”.
LTH vừa dứt lời, nhưnh như cắt kéo cần câu lên.
Xoạt! Bộp!
Một con cá rất to bị quăng lên thuyền. Nó có vẻ bất mãn, cứ giãy giụa lên tục.
“Woa! THH của mình giỏi quá! Câu cá như thần ấy! Phải gọi là vua sát cá mới đúng!” Hiểu Ảnh thấy cá đã cắn câu, quên béng lời chế nhạo của LTH, vỗ tay bồm bộp.
“Nè! Đừng có đặt cho tôi cái biệt hiệu rõ gớm con chó đốm thế!” LTH hậm hực lườm xéo HẢ.
“HẢ! Bà đừng có nhảy lên gào thét ầm ĩ nữa! Cẩn thận không lật thuyền bây giờ!” TC quay đầu nhìn khuôn mặt đê mê của HẢ, xua tay ra hiệu nhỏ ta im lặng.
Tôi hết nhìn ba người bọn họ cứ chấm choé với nhau, lại quay sang nhìn tê KND nãy giờ cạy răng chẳng nói nửa câu. Nhóm TC đã câu được con cá rõ to, trong khi đó thùng của tôi trống trơn.
Trên biển sóng êm gió lặng, cần câu của tôi cũng lặng thinh, chẳng có chút tín hiệu nào...Haiz! Sao số tôi đen đủi thế không biết, tự nhiên lại cùng nhóm với tên KND.
“A!” Bỗng cần câu của KND khẽ động đậy, hắn giật mình thốt lên một tiếng rồi kéo ngay cần lên.
“Dạ! Nhất định là cá to lắm!” LTH hăm hở lao ra đứng đằng sau KND.
“HT! Còn đứng nghệt ra đó làm gì! Mau đến giúp tôi cái!” KND chẳng hề ngoái đầu lại, chỉ hét to lên.
Chà! Có lẽ đúng là cá to lắm
“Kít! Kít! Kít!” Chúng tôi gồng hết sức kéo cần câu lên, bỗng...
Cạch cạch cạch!
Mọi người hào hứng vây kín xung quanh, ngắm “con cá lớn” vừa câu được. Nhưng thoắt một cái ai nấy đều shock nặng.
Oái! Chẳng thấy bóng dáng con cá nào mà thay vào đó là một con rùa đen sì rất to bị lật ngửa bụng lên. Nó đang loay hoay tìm cách lật người lại. LTH lấy chân đá nó một cái, nó lập tức rụt đầu và bốn chân vào trong mai.
“Hi hi! HT, là con rùa kìa...” HẢ lấy cần câu rõ rõ vào mai rùa, chu môi ra nhìn tôi.
“Ha ha ha! Rùa đen Sùng Dương mà lại! Ha ha ha ha! Rùa đen Sùng Dương!” TC chợt cười phá lên. HẢ và LTH cũng ôm bụng cười theo.
“Bạn Kim, bạn đúng là kì tài môn câu đó!” Tôi tức hằm hằm nguýt tên KND liên tục. Thằng cha khỉ hổi này đã làm tôi phí bao sức lực kéo cần, lại còn khiến tôi mất mặt theo.
“Hơ hơ hơ hơ, bé HT! Bé không thích à? Là rùa đen Sùng Dương đấy!” Tôi tức muốn xì khói đằng tai, thế mà thằng cha đó còn cười nhăn nhở được.
“Ha ha, HT...” TC định nói gì đso nhưng cười không phanh lại nổi, “Xem ra rùa đen Sùng Dương và bà có duyên với nhau ghê cơ! Ha ha ha!”
“TC!” Hai tay tôi chống nạnh, trừng mắt nhìn mấy tên đang cười đến chảy nước mắt, “Hiểu Ảnh! LTH! Cấm cười”
“Hơ hơ! Bé HT à, mọi người đang vui mà, sao bé lại làm cụt hứng thế?” Tên KND đầu heo đó còn “hào phóng” cười a dua theo. Tức muốn chết!
“Ha ha...”
“Ha ha ha ha...”

Three
Trời xế chiều, cuộc thi câu cá trên biển của chúng tôi cũng kết thúc. Mấy người chúng tôi cười nói ầm ĩ đi lên bờ. đương nhiên bây giờ đã đến lúc chúng tôi thưởng thức thành quả của mình – đốt lửa nướng cá.
Tách tách tác… tách tách tách….
Trên bờ cát có một đống lửa cháy hừng hực. lát sau, mùi cá nướng bay khắp nơi.
“Ưm! Cá nướng xong rồi này! Thơm quá! Thơm quá đi!” Lăng Thần Huyền nhanh nhẩu vớ lấy một xiên cá, cắn ngya một nhát rồi ngấu nghiến.
“Hì hì hì! Tiểu Huyền Huyền sao lại ăn như chết đói thế? Hì hì hì! Đề Hiểu Ảnh nướng nhiều cá hơn cho Tiểu Huyền Huyền ăn nha!” Hiều Ảnnh ngồi bên cứ hoa chân múa tay, lảm nhảm mãi không thôi. Nhỏ ta cầm ngay lấy bốn, năm xiên cá hơ lấy hơ để trên lửa.
“Á” Ai dè Lăng thần Huyền cừa mới ăn một miếng mặt đã nhăn như khỉ.
“Sao vậy?” Hiểu Ảnh giật mình, ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn tên Lăng Thần Huyền. nhỏ ta có vẻ lo cho tên khỉ ngố đó lắm.
“Ọe! Ọe ọe ọe!” Lăng Thần Huyền mắt trơn ngược lên như kiểu nhìn thấy quái vật hồ Loch Ness, miệng giật giật như bị trúng phong, rồng ầm lên: “Mấy người nướng cá mà không moi nội tạng nó ra à?”
Hả?
Tôi thộn người ra. Đúng rồi, ban nãy khi nướng cá,ai nấy chỉ mãi chọn con cá thật mẫm, quên khuấy mất moi nội tạng cá ra.
Tên Lăng thần Huyền đáng thương thật…hắn trở thành vật “thí mạng” của chúng tôi. Bãi biển ngay lập tức lại nhốn nháo cả lên.
Tôi đang nhìn tên Huyền với ánh mắt thương hại thì có tya ai đó kéo tôi đứng dậy.
“Này! Kim Nguyệt Dạ, cậu định đưa tôi đi đâu đấy hả?” Bị tên Kim Nguyệt Dạ lôi đi xềnh xệch,
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 59 60 61 62 63 ... 117 >>
Trang 1-117:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
XtGem Forum catalog