The Soda Pop

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 05:35:59 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
Mai)

-Biết ngay là để cô một mình thì tới một ngày cũng không băng nổi một phần vết thương. - Thằng nhóc quấn băng quanh ngón tay tôi. - Giỏi võ, học giỏi mà băng không nổi một ngón tay. – Nó bật cười.

-Kệ tôi ! – Tôi hét lên.

Nãy giờ tôi loay hoay mãi mà băng không xong vết thương, may mà có nó làm phước bôi thuốc dùm. Nể tình nó chịu băng bó cho không thôi là tôi nhai xương nó rồi.

-Cũng không có gì phải lo lắng cả, tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi mà. – Nó mỉm cười.

-Nhưng nhỏ "Atula" cũng lanh lẹ lắm. Nên tôi thấy hơi lo.

-Điều nên lo nhất là buổi kiểm tra tuần tới. – Nó siết nhẹ tay tôi.

-Tôi đã cố gắng hết sức. – Tôi khẽ gật đầu. – Hy vọng sẽ được điểm cao.

Tôi mỉm cười, nó cũng vậy. Bất chợt tôi nhớ ra, giật nảy lên :

-Chết rồi ! Chắc đá tan đã tan. Tôi phải đi đây ! – Tôi nhảy lên mấy cái kệ, men theo mái nhà đến nhà bếp.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Tôi chạy đến chỗ cửa ra vào, cầm lấy tay nắm và... đẩy một cái thật mạnh, hình như vậy tôi nghe một tiếng á thất thanh đằng sau cửa (ngoài Mai, mẹ và chị Trân ra tôi chưa bao giờ nhẹ tay với con gái).

-Đau quá ! – Có ai đó thét sau cánh cửa.

Tôi đẩy cánh cửa ra, đỡ cô điệp viên nghe lén hồi nãy giờ.

-Em xin lỗi, chị không sao chứ ?

-Ui da ! Đau chết đi được ! - Chị Vân ôm lấy đầu rên rỉ.

Hồi bữa chỉ thấy chị Vân trong quán kem từ xa thôi, giờ mới được thấy gần. Đúng là dân nhà võ. Tóc để dài được tỉa so le, cột cao lên trông rất thể thao, da hơi sạm nắng, mày hơi rậm, mắt xếch lên, tay chân rắn chắc. Một nét đẹp thể thao, hoàn toàn đối lập với chị Trân - đẹp trí thức. Có điều nhìn chung trong ba người, dù nhận xét thế nào Mai cũng là người nổi bật nhất.

-Em xin lỗi. – Tôi đỡ chị ấy dậy.

Chị ấy nhăn mặt rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới.

-Nhóc là ai vậy ? Ăn mặc không giống một thằng nhóc bình thường.

Tôi mỉm cười.

-Dạ, em là con của phu nhân... học trò của Mai.

-Mai ? - Chị Vân ngạc nhiên. – Kêu nhỏ đó như vậy mà còn lành lặn vậy sao ?

Chết ! Từ hổm nào cứ quen gọi là Mai.

-Ý em là chị Mai đó. – Dù nói vậy tôi vô cùng khó chịu

-Vậy à ?

-----***-----

(Lời kể của Tiểu Mai)

Thật là, ai chơi uống hết hai cốc nước bắt tôi phải tốn công pha lại. Sau một thời gian tôi mới đem hai ly nước lên cho "Atula" tội nghiệp, chắc nhỏ khát khô cả cổ.

-"Atula" ! – Tôi khẽ khàng đẩy cánh cửa.

Tự dưng tôi thấy choáng váng. Trời ạ ! Thằng nhóc đang ngồi nói chuyện với "Atula". "Atula" nhìn nó chằm chằm.

-Hai người...

"Atula" quay lại, nhìn tôi mỉm cười.

-Không ngờ " Xích thố" có một học trò dễ thương như thế.

Hả, học trò ? Tôi nhìn thằng nhóc, nó đang nhếch mép cười cay đắng. A di đà phật, từ trước tới giờ nó chưa bao giờ tự xưng thấp vế với ai bao giờ, đặc biệt là người đó ngang hàng với nó hay thấp hơn nó. Cám ơn cậu đã hy sinh lòng tự trọng vì tôi.

-Ờ. – Tôi đặt khay nước xuống sàn. – Thiên ngoan lắm !

-Thiên ? Tên đẹp nhỉ. – Vân trầm trồ.

Tôi gượng cười.

-Đúng vậy.

-Nhỏ này có hay làm khó nhóc không ? – Vân hỏi.

-Chị Vân không biết đấy thôi, Mai giảng dễ hiểu lắm. - Biết lỡ lời nó vội bịt miệng lại. – Ý em là chị Mai không khó tính chút nào.

-Thiên là học trò giỏi nhất đấy. Chỉ bài nào Thiên làm được hết. (Thật ra là nó chỉ cho tôi) – Tôi đưa ly nước cho nó.

Vân tròn xoe mắt nhìn.

-Bồ thích cái kiểu xưng tên với trẻ con hồi nào vậy ? Còn thằng nhóc này nữa, nãy giờ nó gọi bồ là Mai không hà.

Cũng tại cái quy luật đặt ra lúc tôi với nó đóng kịch. Giờ nó nói chuyện với nhỏ Vân và nhỏ Trân thì xưng "chị em" ngọt xớt còn với tôi thì "cô", "tôi" khô hơn đá cục, lâu lâu thì nói là "vợ", "chồng" nhưng chỉ là để giỡn hay chọc tức. Mà cũng quen rồi, hễ nói về người này cho người thứ ba nghe tôi với nó cũng chỉ gọi bằng tên chứ chưa bao giờ động đến "chị", "em" hay "thằng nhóc".

-Bị... – Tôi cố gắng tìm một cái lý do để giải thích. - Sợ trừ lương. – Tôi gãi đầu.

-Thế à ?

-----***-----

-Bye bồ ! – Vân vẫy tay.

Nhẹ cả người. Ngồi tiếp chuyện nhỏ cũng phải mất ba tiếng, đương nhiên trong cuộc trò chuyện nhỏ toàn tỉa vào chuyện riêng tư và gần 2/5 câu chuyện là do thằng nhóc đỡ. Dù đã phần nào đỡ được đạn nhưng khuôn mặt nhỏ chỉ giảm 1% nghi ngờ. Thôi thì được chút nào hay chút nấy.

-Tôi nghi quá ! – Tôi thở dài.

-Nghi gì ?

-Nghi chuyện tôi với cậu thế nào cũng lộ.

Nó mỉm cười.

-Càng tốt, sẽ không ai ngấp nghé tới dâu nhà họ Dương nữa.

Chương XXII : Thật là to gan !

Từ sau cái ngày đến chơi nhà tôi, nhỏ Vân lúc nào cũng nán lại CLB mà xì xầm xì xầm với mấy thành viên cái gì đó liên quan đến tôi (tụi nó toàn liếc qua tôi). Nhiều khi muốn nghe lắm mà thấy tôi tới là mấy người đó lại tản ra. Riết rồi cũng quen, không thèm để ý nữa.

Thu qua rồi đông đến, đến cái lúc người ta mong nhất vào mùa đông – Giáng sinh.

-----***-----

Tôi than thở với thằng nhóc :

-Cậu biết không...

-----Quá khứ-----

-Lễ hội Giáng sinh ? – Bọn bạn trong lớp ồ lên.

-Đúng, nhằm tăng không khí cho buổi lễ Giáng sinh này. – Tôi đọc sự kiện trong cuốn sổ ghi chép.

Đúng là trường quý tộc, đến cái lễ Giáng sinh cũng bày cho rườm rà, tốn tiền tốn của. Lúc họp tôi cũng ngạc nhiên như vậy.

-Mỗi lớp sẽ đóng góp một tiết mục, có thể là đơn ca, song ca, tốp ca, hay múa, diễn kịch... tuỳ theo sức của lớp mình, có thể tham gia hoặc không tham gia tuỳ ý.

-Bỏ cuộc đi ! - Tụi nó nói một cái rột.

Biết ngay mà. Cái lớp này lúc nào cũng đứng đầu thi đua nhưng rất rất rất lười trong sinh hoạt tập thể trường, nhất là mấy cái vụ làm kiểu không công.

Tôi hét :

-Nghe không !

-Dạ... - Tụi nó run rẩy.

Tôi đọc tiếp :

-Khán giả sẽ bầu phiếu kín để chọn ra một tiết mục hay nhất và nhì. Giải nhất sẽ được 100 điểm thi đua.

-Sao đâu ? Dù gì thì mấy lúc kia cũng sẽ không thắng lớp ta. - Tụi nó lại chuẩn bị tản ra.

-Một cúp luân lưu.

-Kệ chứ !

Còn câu chót, tôi đọc nốt.

-Và một triệu đồng tiền mặt.

Câu đó như có một ma lực hay sao, bọn kia quay phắt lại, hỏi dồn dập :

-Thật không ? Thật không ?

-Chắc như ăn bắp.

Tụi nó liền đẩy bàn kiểu vòng tròn rồi đứa nào ngồi vào chỗ đó, mặt nghiêm trang chuẩn bị cho cuộc họp.

Lớp này bị lậm tôi ngay đầu năm, giờ tụi này đứa nào cũng mê tiền hết thậm chí còn hơn tôi nữa. Biết sao được, tôi ngồi chính giữa, hỏi :

-Lớp phó văn thể mỹ, theo bạn chúng ta nên chọn tiết mục nào ?

Trang - lớp phó văn thể mỹ đứng lên phát biểu :

-Theo những kết quả học tập môn nhạc, thể dục, ... lớp ta nên làm đơn ca, song ca múa phụ hoạ nhưng ở đây chỉ cho có một tiết mục thì diễn kịch là hay hơn cả.

-Được đấy ! – Tôi hứng thú. – Ai xung phong nào ?

Im re. Được, xuất chiêu thôi.

-Lớp mà đạt giải thì cả đoàn được ứng 80%, còn lại giao cho quỹ.

Có hiệu nghiệm rồi. Mấy ngón tay bắt đầu động đậy.

-Tuyển được vai thì vai chính nhận 10%, vai phụ nhận 7%, viết kịch bản nhận 15%.

-Mình ! Mình ! - Cả tá cánh tay giơ lên, có đứa giơ hai tay luôn.

-Thư ký ! Đếm giùm ! – Tôi phát hoa mắt.

Tôi nhìn vào biên bản. Trời đất ! Lớp 40 đứa mà có tới 30 đứa tham gia rồi.

-Được ! Ai tham gia thì ký vào biên bản, chuẩn bị cho buổi tuyển vai.

Nghe đến điều đó 30 đứa chạy rầm rầm đến bàn thư ký đăng ký tham gia buổi tuyển vai. Tội nghiệp nhỏ thư ký, bị ngộp gần chết đã vậy cây bút gần bị tắt mực luôn. Chắc cuối buổi phải mua cho nhỏ cây viết mới quá.

-Xong rồi thì về chỗ ! – Tôi hét lên.

Nhỏ thư ký nằm sóng xoài trên bàn, tay nhấc lên không nổi. Tôi bèn lấy tờ danh sách ra và ký tên vô, sẵn xem thử có những ai đăng ký.

Xem nào ! Vân, Thành, Quang, Hiếu, Hải. Tên đó cũng tham gia à ? Thôi kệ.

-Lớp phó có tham gia vậy bạn viết kịch bản cho vở kịch nhé !

-Vâng ! – Hải gật đầu. (Hắn được lớp, đa số là con gái, bầu làm lớp phó)

-Tốt ! Sau khi kịch bản hoàn tất 2 ngày, chúng ta sẽ thử vai.

Nhưng tôi hơi bị lầm. Chỉ trong một ngày là tên Hải đã viết xong kịch bản vở kịch (giỏi Văn kinh khủng).

-Lớp trưởng xem thử ! - Hải đưa kịch bản cho tôi coi.

Dày khủng khiếp, tôi lật ra coi. Mới coi là đã thấy là hoàng tử công chúa đập vào mắt rồi, đi dần đi dần toàn là những cảnh lãng mạn, sến kinh khủng khiếp. Vậy mà phô tô ra đứa nào cũng gật đầu ưng thuận hết.

-Được rồi ! Hai ngày nữa phân vai.

-----Hiện tại-----

-Và cô được chọn làm vai nữ chính ? – Nó lật lật quyển kịch bản. – Còn gã Hải kia là hoàng tử?

-Ừ, và những lúc tập kịch tôi hay diễn thật nên tụi nó chọc tôi với Hải mới chết chứ. – Tôi thở dài, ngã người lên giường.

-Diễn thật ? - Tự dưng nó nhăn mặt - Kể cả cái cảnh này hả ?

Tôi xem thử. Cái quái gì thế này ? Hoàng tử và công chúa hôn nhau lần cuối trước khi cả hai nước thực sự là địch thủ ?

-Ê ! Cái này... – Tôi bật dậy phân trần với nó.

-Cô bảo diễn thật cơ mà. Được lắm ! – Nó ném quyển kịch bản về phía tôi. – Đi tập kịch đoạn đó với tên Hải đó đi ! – Nó bực bội bỏ ra ngoài.

Thảo nào tụi kia sáng nay cứ đòi tôi với Hải tập cảnh chia tay. Khoan đã, như vậy là muốn hoàn tất vở kịch là tôi phải... hy sinh nụ hôn đầu đời của tôi. Không sao, vì tiền tôi quyết làm tất cả.

-----***-----

-Action ! - Lớp phó văn thể mỹ vỗ tay.

-Suốt cuộc đời ta, ta không bao giờ quên nàng. - Hải siết tay tôi.

-Em cũng vậy. – Tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.

-Chính Lan... (Là tên của nàng công chúa)

Hải khẽ khàng nâng khuôn mặt của tôi lên rồi từ từ cúi xuống. Sắp rồi, sắp rồi. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi giờ phút hy sinh của mình đến. Hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cảm giác lạnh toát của sự run rẩy. Không giống lúc đó. Tự dưng tôi không muốn, không muốn trao nụ hôn đầu đời cho Hải. Một phản xạ lạ khiến cho tôi đẩy Hải ra.

-Lớp trưởng... - Hải ngỡ ngàng.

Tôi cúi đầu.

-Xin lỗi, mình chưa có tâm trạng. – Tôi cúi đầu liên tục.

-Không sao...

-Hết giờ tập rồi, mình về đây. – Tôi khoác cặp chạy về nhà.

Thật là may. Nếu không chắc tôi suốt đời sống trong tội lỗi quá. Tội lỗi ? Sao vậy nhỉ ?

-----***-----

-Tôi về rồi đây ! – Tôi đẩy cửa bước vào.

Trống trơn, giờ này nó phải ở nhà mà hỏi tôi học có vui không chứ (còn nhỏ Trân cũng phải lo cho tiết mục lớp nhỏ). Hay nó còn giận.

Tôi tìm nó khắp nơi, thư phòng, phòng riêng, phòng bếp, phòng tập, chẳng thấy đâu. Chỉ còn một chỗ : vườn hoa bên ngoài. Kia rồi !

-Thật là vui, trời bày oan nghiệt, ta lại yêu chính kẻ thù của mình, cả nàng cũng vậy. - Tiếng nó cười vang lên ở một bụi hoa gần đó.

Tôi chạy lại xem thử. Nó đang đứng một mình, nói những câu kỳ cục.

-Ta không thể giết cha ta , ta cũng chẳng thể giết nàng. Vậy thì... nàng đi đi. – Nó chợt thở dài.

Nó hét lên :

-Đi đi ! Ta không cần ánh mắt ái ngại đó. - Rồi nó hạ giọng. – Chính Lan...

Chính Lan ? Vở kịch, nó đang diễn lại vở kịch. Phi thường thật, mới lướt qua một cái mà thuộc cả vở kịch dài như vậy, diễn còn hay hơn tên Hải
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 15 16 17 18 19 ... 53 >>
Trang 1-53:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android