Lan một nụ hôn.
Nó thoáng ngạc nhiên nhìn hắn rồi mặt từ từ chuyển gam màu.
- Mày...!!..mày..!_Nó tức ước xì khói lỗ tai ra.
- HÊ HÊ, trả thù lần trước mày cắn tao thôi mà_Nói xong hắn vọt lẹ ra khỏi lớp.
- Đồ đểu..!_Nó quát lớn
Hắn quay lại, khuôn mặt gian xảo cười đắc chí như muốn chọc tức nó.
- BỤP..!!!
Chiếc dép bay nhanh lao thẳng mặt hắn. Lần này thì người phát ra tiếng cười lại là nó. Nó ôm bụng cười ngặt ngẽo.
- May mà hôm nay tao mang dép..HAHA..chứ không thì...! HAHAHAAAAA
Hắn tỏ ra hậm hực rồi bỏ đi trước mặt nó, nhưng đằng sau hắn nở một nụ cười. Cuối cùng thì hắn cũng đã khiến nó cười trở lại. "Mặt trời" của hắn lại lên rồi...
-----------------
- Oáp, vì mày mà mới sáng ra tao đã phải dậy sớm, buồn ngủ chết được._Lan uể oải
- Được tao đưa đi chơi rồi còn than thở.
- Là mày năn nỉ tao mới đi đấy nhá.
- Ừ Ừ..là tao năn nỉ.
- Nhưng xe mày đâu?_Nó nghiêng đầu cố tìm kiếm chiếc xe
- Đi bộ.
Nó trợn tròn mắt nhìn hắn khó hiểu.
- Đi thôi._Thấy Lan cứ đơ ra, hắn lại gần nắm tay nó kéo đi.
- Buông cái tay ra. Tao tự đi được._Nó giựt mạnh bàn tay nó ra khỏi tay Dũng. - Nhưng mà đi đâu?
- Công viên.
Nó và hắn lặng bước cạnh nhau, mỗi người đeo đuổi ý nghĩ riêng.
- Ế, khoan.
- ????
Nó lướt ánh mắt từ đầu đến chân Dũng mặt biểu lộ rõ sự bất ngờ.
- Hôm nay mày ăn mặc oai ghê nhỉ? Có gì HOT?
- Tao lúc nào chả oai_Dũng gãi gãi đầu, cười méo mó.
- Tự tin ghê
Nó đột trỏ vào bụng hắn rồi chạy đi mặc cho hắn cau có vừa ôm bụng vừa đuổi theo. Nó và hắn cứ thế, rong chơi hết trò này đến trò khác trong công viên. Xích đu, đạp vịt, tàu xoay cao tốc....nó và hắn đều thử qua.
- Oái..!_Nó kêu lên khi bị một vật lạnh áp vào má.
- Kem này, ăn đi
- Ố Ồ, kem, đang thèm
- Thấy mệt chưa?
- Mệt, nhưng thú vị phết.
Dừng chân trên chiếc ghế đá. Dũng nhìn nó và nó lại bắt gặp ánh mắt hắn lần nữa.
- Sao mày nhìn tao? có gì trên mặt à? _Lan đưa tay lên che mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Lan này...!
- Nói.
Hắn ngập ngừng, ánh mắt vẫn không thôi nhìn nó.
- Nếu tao nói là tao yêu mày...thì mày có đồng ý không???
Nó như bị dòng điện xẹt qua người. Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, không có gì là đùa trong câu nói của hắn. Nó nhìn sang hướng khác, làm lơ ánh mắt của hắn. Nó thấy rối bời trong khi đó Dũng vẫn đang hồi hộp mong chờ câu trả lời của nó. Im lặng một lúc lâu, nó đưa ra câu trả lời.
- Tao...!
- Tú Lan.
Tiếng nói thân quen chợt vang lên bên tai nó cắt ngang lời nói. Nó ngước mặt nhìn, là Khánh Đăng. Khánh Đăng đang đứng trước nó, bất chợt theo phản xạ nó đứng dậy. Hắn cũng đứng dậy theo nó.
- Anh muốn gặp em một lát, được chứ??
Khánh Đăng và hắn cùng nhìn nó, cả hai đều đang đợi một câu trả lời từ nó. Nó gật đầu nhận lời với Khánh Đăng, để lại hắn ở đó.
- Không được, mày chưa cho tao câu trả lời._Hắn nắm tay nó kéo giật lại.
- Tao xin lỗi, tao đi một lát thôi._Nó hất tay Dũng ra bước đi theo Khánh Đăng.
Hắn nhìn theo ánh mắt buồn, nó lại để hắn cô đơn nữa rồi. Hắn cười nhạt, nụ cười chua chát.
-----------
Nó thất vọng khi thấy
chiếc ghế đá trống không. Hắn không còn ở đó. Nó chưa trả lời cơ mà. Tại sao hắn không đợi nó chứ?? Lòng nó thấy buồn, cảm thấy hụt hẫng.
....
- Nói đi, Hoàng Dũng đang đợi_Mặt nó lạnh tanh không chút cảm xúc
- Chúng ta làm lại từ đầu nhé??
Khánh Đăng phát ra từng chữ nhẹ nhàng nhất có thể để xoa dịu lòng nó bấy lâu.
- Em giám...?
Một cốc nước lạnh dội thẳng vào mặt Khánh Đăng. Nó nhếch môi khẽ để lộ rõ sự khinh bỉ đối với con người nhanh thay đổi lòng dạ.
- Chết chưa anh? có mát không? Em đã cảnh cáo rồi.! Thách thức em à?? Một cốc nước lạnh như thế cũng giúp a tỉnh điên rồi nhỉ
) nước sạch đấy
)
*- Tất cả giờ chỉ còn là kỉ niệm. Kết thúc nhé!!!~*
Nó quay lưng bước đi. Đi về bên Dũng.
....
Nhưng giờ nó lặng lẽ bước đi. Dũng biến mất rồi.
"Lần đầu tiên em cố gắng vun đắp cho 1 tình yêu. Lần thứ 2 em yêu 1 người hơn chính bản thân mình.
Em tin là đôi chân em đã đi đúng đường
Trái tim em đã đi đúng hướng"
Trái tim nó như mách bảo, nó phải chạy đi tìm hắn. Nó phải cho hắn câu trả lời ngay bây giờ. Không hiểu sao nó lại có cảm giác như sắp mất hắn.. Nó phải gặp hắn...
-----
- Bác ạ.! Cháu đến tìm Dũng_Nó nở một nụ cười thật tươi lễ phép chào mẹ Dũng.
- Dũng nó đi rồi.
- Đi??? Đi đâu cơ?
Giờ nó mới để ý, trên khuôn mặt mẹ Dũng có ngấn lệ.
- Nó đi chữa bệnh.
Nó giật mình, "Dũng bị bệnh ư?" Nó nhớ lại nhiều lần Dũng từng bảo mệt những lúc nó đòi đi chơi. Nhưng nó chưa nghe hắn có nhắc đến rằng hắn bị bệnh.
- Bệnh gì ạ?
- Ung thư máu, tỉ lệ thành công rất ít... _Mẹ nó ngập ngừng, nước mắt lại rơi.
Nó dường như bị một cú sock lớn. Nó không tin vào tai mình nữa. Giờ thì nó hiểu tại sao nhất thiết phải là hôm nay. Tim nó như ngừng đập.
- Dũng đi nước nào vậy bác?
- Singapore. Giờ chắc Dũng nó cũng sắp lên máy bay rồi.
Nó vội bắt xe đến ngay sân bay. "Không được đâu Dũng ơi, mày chưa nghe câu trả lời của tao mà, tại sao mày lại giấu tao, mày phải đợi tao đến đấy nhé????..." Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu nó, nước mắt nó trào ra, nó cố lau đi nhưng sao nước mắt nó cứ chảy. Chảy mãnh liệt, phải chăng con tim nó sợ mất Dũng. Lâu nay nó đã vô tâm, nó thật ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân nó, tại sao nó không phát hiện ra rằng Dũng yêu nó chứ? tại sao nó lại không biết rằng Dũng bị bệnh cơ chứ?
Chiếc xe đỗ xịch trước sân bay rộng lớn với hàng ngàn người đang đứng. Nó chạy thật nhanh đi tìm hắn. Sân bay rộng lớn, nó biết tìm đâu ra hắn bây giờ? Nó vẫn cứ chạy, chạy đi tìm bóng dáng quen thuộc của hắn. Nó gục ngã, khóc òa lên.
- Khóc xí lắm. Người ta khóc thấy xinh, mày khóc giống như con điên ấy.
Giọng nói đó, cả cách nói quá đỗi quen thuộc đối với nó.
- Kệ tao.
- Kệ sao được, sắp lụt sân bay rồi.
- Mày định bỏ rơi tao mà không nói lời nào ư? Đồ chó chết. Cút đi.
Nó vẫn không ngước nhìn hắn, nó vẫn giữ tư thế ngồi sụp xuống nền, hai tay bưng mặt khóc.
- Vậy tao đi nhá.
Nó nghe bước chân xa dần, Dũng lại bỏ nó thật sao? Nó đứng phắt dậy gọi với.
- DŨNG..!
Hắn dừng bước quay lại nhìn Lan. Nó chạy nhanh đến ôm chầm lấy hắn, khẽ khóc nấc lên.
- Tao đi rồi sẽ về, mày ngoan chút đi nào, khóc xấu chết đi được.
Hắn đưa tay quệt lấy nước mắt của nó cười hiền.
- Mày sẽ về thật chứ?_Nó nghẹn ngào
- Chỉ cần mày nói "sẽ đợi" thì nhất định tao sẽ "trở về". Cho dù khoảng cách có bao xa....thời gian có bao lâu. Thì nhất định tao sẽ trở về...
Hắn khẽ hôn nhẹ lên mái tóc hạt dẻ của nó.
- "Mời quý khách nhanh chóng lên máy bay để chuẩn bị cất cánh."
- Tao đi nhé! Bố tao đang chờ.
Hắn vội quay lưng bước đi cho kịp chuyến bay.
- Dũng..! TAO BIẾT RỒI, TAO YÊU MÀY. Thật đấy.
Nó hét thật to mặc cho mọi người nhìn nó. Hắn đứng lại. Không quay lưng lại nhìn nó vì hắn không muốn để nó thấy rằng hắn đang xúc động đến nhường nào. Bốn năm yêu đơn phương hắn tưởng chừng sẽ mãi mãi, nhưng hôm nay nó đã thừa nhận nó yêu hắn. Thế là quá đủ đối với hắn.
- TAO SẼ CHỜ. _Nó vẫn tiếp tục hét
Hắn quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt nó.
- TAO SẼ TRỞ VỀ. Hứa đấy. _Hắn vẫy tay tạm biệt nó.
Nó đã nghe, và nó sẽ nhớ, nó nhất định sẽ chờ. Nó mĩm cười, nụ cười tỏa nắng.
Bóng hắn xa dần. Chiếc máy bay cất cánh mang hắn đi xa, đi đến nơi sẽ quyết định lời hứa của hắn và nó. Để lại nó đứng đó, một niềm tin dai dẳng và một lời hứa mãi mãi.
" Nhất định nó sẽ chờ , hứa là phải quay lại đấy biết không?".
----THE END----