Chương 13: Nhớ. . .
- Con gái ơi, tỉnh dậy đi!
Trong cơn mê, nó nghe thấy tiếng mẹ nó gọi. Nó lờ mờ tỉnh giấc, nó đang nằm trên chân của mẹ nó. Mẹ nó vuốt nhẹ mái tóc nó. Nó nói nhỏ:
- Mẹ ơi, đưa con đi có được không?
Mẹ nó gõ nhẹ vào đầu nó:
- Con còn hạnh phúc của mình nữa!
- Hạnh phúc của con là gì?- Nó lười biếng ng trả lời.
- Là người con yêu và yêu con nhất. Con không sống cho 1 mình con mà còn sống cho cả mẹ và ba nữa.
Nó nhìn mẹ nó, chẳng phải bà đang cười rất hạnh phúc hay sao? Ở trên thế gian này chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
- Con hãy tìm lại hạnh phúc của mình đi!
Nói rồi, mẹ nó tan biến như những hạt cát biển. Nó loay hoay tìm kiếm mãi nhưng chẳng thấy nữa. Mẹ đã lại đi xa nó rồi.
Nó mở mắt, xung quanh toàn màu trắng và mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện. Nó nhìn dây nước biển đang mắc vào tay rồi nhìn cạnh mình. Là Phong, Phong có phải là người mẹ nó nhắc tới không? Nó chẳng cảm nhận được hơi ấm. Đột nhiên tim nó đau thật đau, hình như nó đã đánh mất cái gì đó rất quan trọng. Phong thấy nó tỉnh lại thì hỏi:
- Cậu có còn đau không?
- Mình không cảm thấy đau gì cả.- Nó nói nhỏ.
- Ừm, hôm nay… Trung lên máy bay rồi.
Đột nhiên nghe đến cái tên này tim nó lại quặn lên nhưng nó không nhớ ra nổi là ai. Nó đưa tay lên trán nhìn lên trần nhà cố kiềm chế nhịp tim trong lồng ngực muốn vỡ ra.
- Trung là ai?
Phong mở mắt nhìn nó ngạc nhiên. Nó không hề nhớ những gì về hắn nữa rồi ông trời thật trớ trêu. Phong đi ra khỏi phòng gọi bác sĩ. Bác sĩ khám cho nó thì nói:
- CÔ ấy bị mất 1 phần kí ức. Những chuyện không vui có thể mất đi để cô ấy có thể sống vui cũng sẽ tốt hơn.
Phong gật đầu, nếu không nhớ đến hắn thì nó có lẽ sống tốt hơn. Nó ngồi trên giường bệnh thẫn thờ nhìn vào 1 chiếc ghế. Đây rất giống lúc mẹ nó bệnh, ai đó đã cùng nó đến đây.
……………………………………………………………………………………………….
” Chuyến bay từ Việt Nam đến Canada chuẩn bị cất cánh trong 10 phút nữa. Mong các hành khách chuẩn bị!”
Hắn nhìn vào chiếc máy bay, hắn sẽ từ bỏ những gì ở đây để đến với 1 thế giới khác. Quên nó! Hắn không thể nhưng… hắn có thể đi để giải thoát.
……………………………………………………………………………………………….
Xoảng, li nước nóng trên tay nó rớt xuống vỡ ra từng mảnh. Tay nó bị bỏng 1 vết lớn, Nó nhìn vào vết bỏng, nó lại không cảm thấy đau nhưng tim cứ quặn thắt khó thở. Phong hoảng hốt chạy lại:
- Tay cậu bỏng rồi kìa!
- Hả? Mình không đau.- Nó lắc đầu.
- Để mình gọi bác sĩ.
1 lúc sau có 1 bác sĩ đi vào. Ông xem tay của nó. 1 vết bỏng khá nặng nhưng khi hỏi nó lại chẳng cảm thấy đau. Ông lập tức khám cho nó.
- Đây là kết quả xét nghiệm.- Ông đưa tờ giấy kết quả lên bàn cho Phong. Phong nhíu mày đọc tờ giấy. Tờ giấy nhanh chóng rơi xuống đất. Phong lắp bắp:
- K…hông… cả…m gi…ác sao?
Ông bác sĩ gật đầu. Phong nhìn ông, tha thiết hỏi:
- Tại sao cô ấy lại mắc bệnh này?
- Đó là sự đau khổ rất lâu dài. Họ thường không quan tâm đến cảm giác đau bên ngoài. Bệnh này rất hiếm gặp.
Phong gật đầu rồi đi vào phòng nó.Cậu cũng đã đôi lần nghe nó nói không đau nhưng lại không nghĩ lại ra nông nỗi này. Nó đang nhìn về khoảng không bên cửa sổ. Nó chỉ tay:
- Máy bay kìa!
Phong cũng nhìn theo, chắc là hắn đã đi thật rồi. Phong sẽ cố gắng vun đắp cho nó. Rồi nó sẽ quên đi.
1 tuần sau, nó xuất viện về nhà. Nó nhìn vào giường ngủ, có 1 con heo bông màu hồng. Lòng nó tự nhiên đau lên. Nó hỏi Phong:
- Con heo bông này của tớ sao?
Phong nhìn con heo rồi nhớ đến hắn. Phong nói nhỏ:
- Là của mình tặng cho cậu!
Nó gật đầu rồi đi vào thay đồ thắp nhang cho cha mẹ. Mẹ nó bảo nó còn hạnh phúc, đúng, hạnh phúc của nó là Phong. Nó nhìn Phong rồi đến ôm chầm phía sau cậu:
- Chúng ta quen nhau nhé!
Phong ngạc nhiên, cậu vốn nghĩ câu nói này sẽ là cậu nói chứ không phải nó. Phong gật đầu cười hạnh phúc. Đột nhiên, tim nó lại nhói lên. Tại sao vậy? Mẹ nó đã bảo phải biết giữ hạnh phúc của mình, tại sao tim nó vẫn đau? Phải chăng hạnh phúc nó tìm không phải Phong.
Đọc tiếp