Nó và hắn tính tiền trọ trước những con mắt to nhỏ của nhân viên khách sạn. Nó còn nghe thấy 1 cô gái nói thế này:
- Con nít bây giờ là vậy đấy! Tí tuổi đã rủ rê hẹn hò đến khách sạn.
Nó chỉ dõng mặt liếc từng người rồi ngồi sau xe hắn. Hắn mua 2 bộ đồng phục rồi đến trường, cặp sách cũng chẳng mang theo. Cũng may, đồng phục các trường khu vực này đều giống Minh Đăng, chỉ khác cái logo trường do trường phát thôi.
Nó đi từ xa đã nghe tiếng xầm xì to nhỏ, nào là tại sao nó lại đi với hắn?; hắn và nó có quan hệ gì?; Nhỏ quê mùa đó ở đâu ra?… blah… blah… mọi thứ đều làm nó nóng sôi máu. Nó vò đầu tự ngẫm: “ Chẳng biết nó và hắn quen nhau tự lúc nào? Hắn và nó còn qua đêm tại khách sạn! Cuộc đời con người đâu có dễ dãi là cho đi và chịu trách nhiệm đâu chứ!”
Nó cũng thấy lạ, biết bao cô gái ngoài kia mà hắn không chọn lại chọn nó! Mức lương 10 triệu 1 tháng không phải là dễ, nhiều người ra trường rồi cũng thất nghiệp đấy thôi! Quả là nhà giàu có khác, tiêu tiền cũng khùng giống bản tính. Nó gật gù với ý nghĩ rồi đi theo hướng hắn nắm tay, tiến thẳng vào sân trường. Nó ngẫng đầu nhìn mọi con mắt đang chăm chu` vào nó như thú lạ. Hắn nắm tay nó giơ lên cao:
- Từ giờ trở đi, tôi và Yến Chi chính thức quen nhau, có ai ý kiến gì không?
Nó đứng im cho hắn diễn 1 mình, xem ra chưa đến lượt nó rồi. Nó lắng nghe được những tiếng khóc nho nhỏ, có lẽ là ganh tỵ. Nó lắng nghe được những đùng do xỉu, có lẽ là kích động. Mà sao lại vậy cơ? Hắn quan trong lắm sao? Hắn bắt đầu nghe những tiếng nó nho nhỏ như chẳng tin, phải có biện pháp mạnh mới được. Thế là hắn đánh bạo… mặt hắn kê lại gần nó:
- CHỉ là màn diễn, nhớ nhe!- Nó gật đầu, rồi mặt hắn gần hơn nữa.
Nó cảm nhận được từng mạch máu li ti đang đông lại trên mặt mình. Môi nó thoáng có cảm giác tê tê, là hắn đã chạm môi nó. Chỉ là 1 cái lướt nhẹ. Nó cảm thấy hơi mất mác, chẳng biết nó muốn cái gì nữa. Dù sao đi chăng nữa, đây vẫn chỉ là cái hợp đồng sáo rỗng không chứa chấp khoản tình cảm. Hắn xoay ra khỏi nó nhìn ánh mắt của mọi người, hắn cười thầm. Họ đã tin thì phải!
Nó và hắn bước đi thì nó cảm nhận được 1 lực níu tay nhẹ. Nó xoay người nhìn, là Phong. Phong cười gượng gạo nhìn nó, nụ cười cứng ngắt phảng phất chua xót:
- Cậu… và Trung… đang quen nhau?- Phong nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó không biết phải nói sao bây giờ. Chẳng lẽ lại đi gạt 1 người bạn duy nhất của mình. Nó đang đắn đo suy nghĩ thì hắn chen ngang:
- Ừ, cậu không tin sao?- Hắn hất hàm.
- Không, chỉ là… chúc 2 người hạnh phúc.- Nói xong, Phong quay người chạy về hường ngược lại thật mau, cậu nghe tim mình như ai đang bóp nghẹn.
Nó giơ ta ra định giữ cậu lại nhưng hắn đưa tay ra trước nó.
- Hợp đồng không có khoản phải nói sự thật với bạn thân!
Nó cảm thấy hơi hơi ấm ức, rõ ràng nó cũng có cảm tình với Phong, Phong là hot boy thứ 2 của trường ai cũng mong muốn mà. Cậu ta đã chơi với nó, không kì thị. Chỉ là người duy nhất. Nó nhìn hắn, hắn mang nét lạnh lùng kiêu ngạo, hắn cũng rất đẹp trai. Nó đã không có dịp nhìn kĩ hắn. Hắn có chiếc mũi cao thanh thoát, đôi mắt to rộng như lòng biển, nó rất khó đoán. Hắn có 1 làn da trắng không tỳ vết, có thể là hoàn hảo hơn cả con gái. Hắn có mùi của gió, nó lạnh và hanh hao. Nó có mùi nước hoa nhưng vẫn đậm chất hoang dã. Hắn có thể làm say mê bất cứ người con gái nào đi ngang qua hắn. Nếu đem ra so sánh với Phong thì hắn hơn Phong 1 bậc. Hắn quyến rũ theo kiểu thần bí. Còn Phong, cậu ta ngây thơ nhưng mạnh mẽ, dễ gần. Chẳng lẽ, hắn là hot boy thứ 1 của trường Minh Đăng???
Nó tò mò quá, hắn quang trọng như thế thì chắc hẳn phải đặc biệt. Có lẽ là đám con gái quanh hắn quá phiền phức, hắn cần 1 sự bình yên bằng cách hắn thuê nó làm người yêu giả. Nó hỏi hắn:
- Anh là hot boy thứ 1 của trường?
- Thì sao?
Vậy là nó đoán đúng rồi, hắn đúng là 1 người rất quan trọng trong đám con gái mê trai. Tại sao nó nhìn hắn mà chẳng có cảm giác đẹp hay hấp dẫn, nó chỉ có cảm giác nhìn hoài không chán. Nó lắc đầu trả lời câu hỏi của hắn. Ừm, hắn quan trọng, còn nó thì không. Mọi người lạ là phải. Nó cười với bản thân, chỉ có nó là quá tự tin mà thôi. Nó và hắn đang đi về phía sân thượng thì nghe tiếng gọi ở đằng sau:
- 2 em, hôm qua dám trốn hình phạt cuả tôi?
Nó nhìn hắn, mặt lo lắng. Hắn cũng nhìn nó. Còn ai khác ngoài thầy đầu hói giám thị khó tính.
- Tôi đếm đến 3 thì chạy nhé!
Nó gật đầu nắm lấy tay hắn. Tiếng bước chân của thầy càng ngày càng gần.
- 1…2…3…
Hắn và nó nắm tay nhau chạy quyết liệt. Có khùng mới đứng yên cho ông thầy này phạt. Ông thầy í ới gọi đằng sau:
- 2 em đứng lại cho tôi, dám trốn khỏi tôi sao?
Nhưng than ôi, sức già sao so lại sức trẻ 17 bẻ gãy sừng trâu. Nó và hắn bay qua khỏi hàng rào rồi phi thẳng ra khỏi trường. Ông thầy chạy được 1 chút thì đứng lại thở hùng hục. Nó buông tay hắn ra, hắn nhìn nó. Tự dưng hắn thấy nhỏ này cứ như con trai í. Chẳng nữ tính chút nào. Chạy còn muốn nhanh hơn cả hắn nhưng không sao, con gái vầy là có cá tính, đỡ hơn lũ õng ẹo như Tuyết đây. Haizzzz, nói thật chứ, ngồi ôm chó còn sướng hơn nói chuyện với tụi con gái điệu chảy nước đó. Nó nhìn hắn:
- Này, ra đây rồi thì đi đâu?
Hắn mơ màng nghĩ đến thảm cảnh cùng nó vào quán bar, hắn chợt rùng mình. Hắn suy nghĩ 1 chút rồi nó:
- Công viên trò chơi, được chứ?
Nó gật đầu thay cho lời trả lời. Mà hôm qua nó đã không về nhà rồi, chẳng biết mẹ có lo cho nó không nữa.
- Cho mình đi chung với, vừa bị đuổi.
Nó và hắn quay đầu lại nhìn. Nó ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O. Hắn cũng ngạc nhiên không kém.. Phong gãi đầu cười trừ, cậu đã nghĩ thông suốt. Là cậu đến trước, cậu có quyền giành lấy. Hắn chẳng biết từ chối ra nên cũng gật đầu. Phong đi ngang hắn thì nói nhỏ:
- Tôi và cậu sẽ cạnh tranh công bằng nhé!- Phong cười cười.
Đôi mày rậm khẽ nhíu lại. Chỉ là hợp đồng mà sao hắn lại muốn Phong là kẻ đến sau?
Đọc tiếp