Đã hai ngày nay, Mạc Ngôn Hy không lên lớp.
Mễ Bối nhìn ngăn bàn trống bên cạnh, trong lòng không hiểu sao cũng chợt thấy hụt hẫng. Trên mặt bàn, vẫn còn những nét vạch phấn xiêu xiêu vẹo vẹo.Mễ Bối còn nhớ khi vạch những đường ranh giới này, Mạc Ngôn Hy còn rất vui vẻ.
Các sinh viên khác coi như không có chuyện gì, vẫn lên lớp bình thường, tan học vẫn trò chuyện huyên náo?Hình như Mạc Ngôn Hy vốn là không khí, có đi học hay không cũng vậy thôi.
Nhưng Mễ Bối thì không làm được.
Thầy giáo đang khàn giọng giảng bài, còn Mễ Bối thì áp mặt xuống bàn, ngắm nhìn những chú chim sẻ tự do nhảy nhót bên ngoài.
Tại sao anh ấy không thích mình ở nhà anh ấy? Không phải trước đó, khi chưa biết mình được nhà họ Mạc nhận nuôi, anh ấy còn nói chuyện với mình vui vẻ hay sao?
Mễ Bối lắc lắc đầu, buồn bã đưa tay vuốt nhẹ lên những đường ranh giới bằng phấn trên mặt bàn, lại nhớ đến lúc Mạc Ngôn Hy dạy mình cười, vừa nghiêm túc nhưng cũng lại rất trẻ con. Khi Mễ Bối còn ở trên Thiên giới, Thiên đình không hề có khái niệm ?ocười?; mọi người đều rất nghiêm nghị.
?oCon gái thì cần phải cười?. Mạc Ngô Hy đã nói thế, liệu anh ấy có thích mình cười không nhỉ? Nếu bây giờ anh ấy mà xuất hiện, mình sẽ cười mãi cũng được, chỉ cần anh ấy không ghét mình thôi.
Mễ Bối chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng luyện cười. Mạc Ngôn Hy có nói, không nhất thiết là phải vui mới cười, có điều cô muốn cười cho anh xem. Đang mỉm cười, chợt Mễ Bối bị một gương mặt quen thuộc bên ngoài làm cho giật thót người. ?
Phòng học của Mễ Bối ở tầng một.
Mạc Ngôn Hy đứng bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy Mễ Bối đang nhìn ra, cười ngây ngô.
Hôm nay, anh ta mặc một chiếc sơmi trắng, lạnh lùng nhìn Mễ Bối, lườm cô một cái rồi biến mất.
- Ngu ngốc!
Trước khi bỏ đi, Mễ Bối còn thấy anh ta mấp máy miệng mắng, cô liền ngượng nghịu cúi đầu xuống. Ba phút sau, cửa lớp bị đá bật ra, Mạc Ngôn Hy lừng lững bước vào.
Lúc đi qua trước mặt thầy giáo, anh ta cũng chẳng thèm gật đầu lấy một cái, cứ thế ưỡn ngực đi về chỗ của mình.
Anh ta đứng nheo nheo mắt nhìn Mễ Bối, Mễ Bối cũng không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
(Cảnh này kéo dài chừng một phút, nghe những người có mặt ở đó kể lại thì điện áp phóng ra từ mắt hai người này đủ để chạy một chiếc động cơ cỡ lớn).
Ánh mắt mọi người tập trung vào hai người ngồi cuối lớp, cuối cùng cũng không nhịn nổi, khẽ đằng hắng một tiếng. Mạc Ngôn Hy lừ mắt nhìn thầy giáo một cái, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
Thầy giáo thở phào nhẹ nhõm.
- Sau này cô đừng tới nhà tôi nữa!
Mạc Ngôn Hy vừa mở miệng đã nói luôn, giọng rất cao, ngữ khí nặng nề, ẩn chứa một sức mạnh không thể phản kháng. Mễ Bối cúi mặt, hai mắt nhìn chăm chăm vào các đầu ngón tay.
Tôi nói với cô đấy! Có nghe không? Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô.
Câu nói này của anh ta đầy vẻ châm biếm, những cô gái thông thường nghe xong chắc sẽ sống chết cũng phải chứng minh mình không vì tiền, hoặc khóc oà lên,làm loạn lên, rồi thì đòi treo cổ để chứng minh mình trong sạch, không thì thẹn quá hoá giận, cho anh ta một tát rồi bỏ đi. Nhưng Mễ Bối không làm gì hết, cô chỉ khe khẽ lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Mạc Ngôn Hy một cái.
Đôi mắt cô trong veo, thuần khiết.
- Vậy rốt cuộc cô cần cái gì, sao cứ nhất định phải ở nhà tôi?
Mạc Ngôn Hy phát cáu lên, bực tức, gầm gừ.
Mễ Bối liền bắt đầu dùng tay ra hiệu, động tác của cô hết sức đẹp mắt. Cô nói với Mạc Ngôn Hy:
- Anh là ân nhân cứu mạng của tôi.
- Chẳng hiểu gì hết!
Mạc Ngôn Hy hét lên, chợt nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Mễ Bối, anh ta bèn ho khan một tiếng, giật lấy một cây bút của người ngồi gần đó nhất, đập mạnh xuống bàn:
- Viết ra đi!
Giọng nói đã bớt cáu kỉnh một chút.
Mễ Bối thầm nghĩ, nếu trực tiếp nói cho Mạc Ngôn Hy biết anh ta là ân nhân cứu mạng kiếp trước của mình, nhất định sẽ làm anh ta sợ hãi.
Cô bèn viết: ?oTừ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, cả ba cặp vợ chồng nuôi dưỡng tôi trước đây đều rất hay đánh đập tôi, hơn nữa họ đều chết cả rồi. Mọi người đều nói tôi là yêu tinh hại người.Chỉ có nhà anh, mẹ anh mới chịu thu nhận tôi, tôi không cần tiền, cũng không cần hưởng thụ gì hết, tôi chỉ thích ở nhà anh thôi, ở đó rất ấm áp.?
Mễ Bối viết liền một mạch cả đoạn dài, Mạc Ngôn Hy ở bên cạnh đã mất hết cả kiên nhẫn, vừa thấy cô dừng bút liền thô lỗ giật lấy tờ giấy, đọc lướt qua từ đầu đến cuối,sắc mặt từ từ chuyển qua màu trắng. Anh ta đưa mắt nhìn quanh quất, gượng gạo nói:
- Thì ra? số cô cũng khổ thật?
Mễ Bối lại viết:
- Anh cũng về nhà đi. Người nhà anh nhớ anh lắm đấy.
- Cô chẳng biết quái gì cả! Cô đừng có ở đây làm bộ làm tịch nữa, mẹ kiếp!
Xem ra có khi anh chàng Mạc Ngôn Hy này là người tính khí khó lường nhất thế giới cũng nên.
- Nếu anh gặp khó khăn gì, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp anh!
Mễ Bối cuối cùng cũng nói với ân nhân những lời này; sau khi viết xong, cô chăm chú nhìn Mạc Ngôn Hy, chân thành chờ đợi.
- Ai bảo cô là tôi có khó khăn? Tôi thấy rất rất tốt?
Mạc Ngôn Hy giận dữ hét lên? rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta đổi giọng nói:
- Có phải tôi muốn gì cô cũng làm hết không?
Mễ Bối gật đầu lia lịa, sắc mặt có vẻ rất mong chờ.
- Cô nghe cho rõ đây, bây giờ tôi sống rất vui vẻ, điều tôi muốn nhất chính là?
Anh ta ngưng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Mễ Bối, chừng một giây sau, gương mặt lại biến thành lạnh lùng, ác độc như quỷ hút máu:
- Không bao giờ nhìn thấy cô nữa!
Mễ Bối ngẩn ra, không ngờ mình lại đáng ghét đến thế. Cô đã tìm kiếm ân nhân của mình suốt mười chín năm nay, thì ra điều người đó muốn nhất lại là không nhìn thấy mình nữa. Cô cúi gằm mặt, cắn chặt môi, cặp môi hồng phấn mỏng như cánh hoa đào chuyển dần sang màu trắng bệch, máu từ từ rỉ ra.
- Thế nào, làm được không?
- Được.
Mễ Bối viết. Có thể tưởng tượng nếu cô nói được, tiếng ?ođược? ấy sẽ phức tạp thế nào, dịu dàng, nhu thuận thế nào.
Và? xót xa thế nào.
Thầy giáo bị ngắt lời không biết bao nhiêu lần, mức độ chịu đựng đã lên đến cực điểm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại đến mức có thể ép chế một con ruồi.Trong tình cảnh đó, Mễ Bối, cô nữ sinh xưa nay vốn lặng lẽ ngoan ngoãn, lại không nói một tiếng nào, đứng dậy đi thẳng ra ngoài trước mặt thầy. Cả lớp đều há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Mạc Ngôn Hy nằm bò ra bàn, miệng lẩm bẩm mắng chửi, ngón tay bấu chặt vào đùi? không dám nhìn theo bóng Mễ Bối đang đi xa dần.
Cô cứ thế bỏ đi, không ai đuổi theo, không ai can thiệp. Phụ nữ lắm mồm làm người ta bực mình, không ngờ phụ nữ lặng lẽ ít lời lại càng làm người ta loạn óc. Mạc Ngôn Hy lúc này rất muốn nhìn thấy Mễ Bối xuất hiện trước mặt mình lần nữa, anh ta ngẩng đầu lên,đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có một cô gái. Cô gái phát hiện ra anh ta đang nhìn mình thì lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ. Có lẽ cô đã đợi ở đó rất lâu rồi, đợi Mạc Ngôn Hy ngước mắt lên nhìn mình.
Cô gái mặc bộ đồng phục trắng, đứng dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè, đẹp đến loá mắt. Một giây sau, cô nhoẻn miệng cười với Mạc Ngôn Hy. Cô chỉ khẽ nhếch môi lên, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng tinh, đôi mắt sáng long lanh mở to nhìn Mạc Ngôn Hy.
Đó là lần đầu tiên Mạc Ngôn Hy nhìn thấy Mễ Bối cười, cười một cách rất thuần thục, một nụ cười có đủ cả dịu dàng, mềm yếu, tủi thân và cảm kích.
Một giây nữa trôi qua, cô đã quay người chạy đi.
Mặt trời lười nhác rải những tia nắng vàng xuống mặt đấy, bóng Mễ Bối chạy trong ánh mặt trời vừa huyền ảo lại vừa chân thực,
chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy biết nếu cô còn đứng lại đó, dù chỉ một phần nghìn giây nữa, anh ta sẽ không kiềm chế được mà lao ra. Nhưng tại sao trước khi bỏ đi, cô gái câm kỳ lạ đó lại cười với anh ta?
?
Trước đây, có một người con trai đã nói với cô: ?oCười không có nghĩa là vui, tôi chỉ đang cười cho cô xem, thế thôi.?
?
Tối hôm ấy, nhà họ Mạc náo loạn cả lên? Cậu chủ trở về!
Đã cả tháng nay Mạc Ngôn Hy cố ý không về nhà, vì vậy, khi anh ta chạy vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi, gặp ai cũng hét lên hỏi: ?oMễ Bối về chưa?? thì mọi người kinh ngạc thế nào, chắc không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Bà Mạc vội vàng chạy tới ôm lấy con trai:
- Hy Hy! Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà rồi! Mẹ tưởng con không cần mẹ nữa chứ!
Mạc Ngôn Hy không hề nể nang, hất cánh tay bà Mạc đang đặt trên vai mình ra, lạnh lùng hỏi:
- Mễ Bối về chưa?
- ? Mễ Bối???
Nhà họ Mạc loạn lên. Cậu chủ về, còn cô con gái nuôi Mễ Bối thì cả đêm không thấy đâu.
Hai hôm liền, vừa tan học là Mạc Ngôn Hy đã phóng về nhà, làm bà Mạc cảm động đến phát khóc, nghĩ rằng con trai mình đã biết nghĩ mà quay về nhà rồi.
Cũng như tối hôm trước, vừa về nhà, Mạc Ngôn Hy đã hỏi Mễ Bối về chưa. Mễ Bối đã biến mất hai ngày nay, ở trường cũng không thấy cô đi học.
Bà Mạc kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải con bắt nạt Mễ Bối không?
Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên, định quát mấy câu, nhưng chợt nhận ra mình không thể tìm được lời nào thích hợp?Sự thức đúng là như vậy. Thế là, anh ta đành nhếch môi, làu bàu nói:
- Ai biết được cô ta ngu như vậy chứ? Chuyện gì cũng cho là thật!
- Con ơi là con! Bao giờ con mới trưởng thành được đây? Đến bao giờ con mới biết quan tâm đến người khác đây? Cả đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành, tội nghiệp, đáng thương như Mễ bối mà con cũng nỡ mắng chửi làm nó bỏ đi, nó là em gái của con mà? – Bà Mạc chì chiết.
- Được rồi! Được rồi! Thế là lỗi của con hết à? Nếu cô ta là em gái con thật thì còn đỡ, nhưng mẹ có coi người ta là con gái không? Chính là mẹ đẩy cô ta vào lò lửa đấy chứ?
Mạc Ngôn Hy còn định nói gì nữa, nhưng thấy mẹ mình có vẻ giận thật, bèn quay mặt đi, ngồi phịch xuống sofa:
- Hôm nay con không muốn cãi với mẹ nữa.
- Mày có thôi ngay đi không?
Bà Mạc giận đến run người, nhưng nghe con trai tự ví mình với lò lửa, thì trong lòng lại không khỏi chua xót:
- Mễ Bối không giống như con nghĩ đâu! Nếu không phải mẹ nhận nó về thì nó đã chết đói lâu rồi! Mẹ có thật lòng muốn nhận nó làm con gái hay không, đấy là chuyện của mẹ. Đúng, lúc đầu là mẹ hơi có tư tâm, nhưng càng tiếp xúc với nó mẹ lại càng yêu quý nó, mẹ không thể ép nó làm những chuyện mà nó không muốn được! Nhưng còn con, nếu con không thích, thì hoàn toàn có thể không cần để mắt đến nó, con cần gì phải đuổi nó đi như thế?
Lời của mẹ làm Mạc Ngôn Hy giật mình? Ý bà muốn nói, điều anh ta sợ nhất chính là mình sẽ thích Mễ Bối.
Thấy con trai trầm ngâm không nói gì, bà Mạc lại dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con.
- Mẹ đừng đụng vào con, con mệt lắm!
Mạc Ngôn Hy giậm chân hét lên như sấm.
- Con à, sao con lại biến thành thế này chứ? Trước đây, con rất nghe lời cơ mà?
- Không thích thì giết con đi!
Bà Mạc không biết phải làm gì, khễ run rẩy đưa tay lên che miệng.
- Thực ra, bệnh của con?
- Đừng nhắc đến nữa! Mẹ dựa vào cái gì mà động một tí là nhắc đến bệnh của con? Tại sao phải nhắc làm gì? Bây giờ con sống hay chết đều ở bên ngoài, liên quan gì đến mẹ, liên quan gì đến cái nhà này đâu? Sao mẹ cứ phải tìm đủ mọi cách để gọi con về? Mẹ? mẹ?!
Mạc Ngôn Hy hét lên, làm cho vú Lý ở phòng bên cạnh giật thót , tay run rẩy?
Choang!
Có tiếng thuỷ tinh vỡ.
Lồng ngực Mạc Ngôn Hy phập phồng liên tục, cặp mắt đỏ ngầu như mắt bò tót trừng lên nhìn người mẹ đang mềm nhũn người trên ghế sofa, rồi quay đầu đi thẳng ra cửa.
- Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu đi đâu?Để tôi lái xe đưa cậu đi!
Ông Tư lái xe phía sau gọi với theo.
Mạc Ngôn Hy không thèm để ý, như con ngựa đứt cương, lao thẳng vào màn đêm thăm thẳm.
Biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của bà Mạc.