Tôi. Một tay vozer chính hiệu, nhưng chính xác là chuẩn men thì đúng hơn. Một sinh viên mới ra trường ,không đẹp trai nhưng còn lâu mới xấu, là dân Sài thành chính chủ, tiền bạc không thiếu, chỉ thiếu mỗi…… đứa em trai hoặc em gái cũng được, đòi hoài mà mama không cho. Vì thành tích học tập cũng không tồi cùng với có mối quan hệ quen biết nên tôi được giữ lại trường và tiếp tục học Cao học. Thực ra tôi không thích cái nghề cao thượng và tẻ nhạt này đâu, ước mơ của tôi là cái khác, nó có tham vọng hơn nhiều. Trên trường và ngoài đời tôi là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Có thế nói như thế!
Tôi gặp em vào năm thứ ba, tức là khi đó em mới chân ướt chân ẩm ẩm bước lên mảnh đất hào nhoáng này, giảng đường đối với em là gì đó xa lạ lắm, em ngơ ngác trong lần tiếp đoán tân sinh viên của khoa ( Em học cùng khoa, cùng ngành chỉ sau tôi hai năm ), và chính tôi đã chỉ dẫn em tất cả mọi thứ mà em cảm thấy xa lạ, nhận xét đầu tiên về em là con gái miền tây (Đồng Tháp) ,hiền,giản dị và có chút nhút nhát . Tôi chẳng quan tâm.
Sau lần đó tôi có gặp lại em vài lần nhưng chỉ là mối quan hệ : “Anh năm trên và em khóa dưới”, vì những chàng trai như chúng tôi chỉ “yêu bằng mắt” , những ẻm xinh xắn trong lớp em tôi đều tiếp cận và quen hết, nhưng hình như mấy ẻm chỉ có gru tương tự nhau: Xinh, môi son,má hồng, tóc vàng hay đại loại là con gái nhà giàu,biết chi, đi SH,….v.v… Không có gì là khác lạ là thú vị. Tôi chán. Khi đó tôi nhìn thấy em, chẳng bắt mắt, chẳng nổi bật trong cái áo sơ mi sọc caro chỉnh tề, tóc đen, không thẳng cũng chẳng xoăn ( tóc tự nhiên đấy mà sau này tôi mê tóc em lắm) hay nói đúng hơn em là con gái nhà quê chưa thích nghi kịp cuộc sống thành phố, nhưng chú ý kỹ hơn nó không sành điệu nhưng tất cả là đồ hàng hiệu. Con bé này hay hay,thôi thì đổi gió thử xem gió này là gió lào hay gió campuchia =)).
Tôi không nhớ rõ quá trình tán tỉnh em nó ra sao nữa, đại loại là cho em nó tài liệu, chỉ bài tập, em nó học cũng thông minh phết. Tiếp xúc nhiều và mật độ ngày càng tăng, tôi mới biết em là tiểu thư chính ccmnr chủ con nhà giàu, ba mẹ là chủ một xưởng dệt, họ yêu thương em lắm. Nhưng bản than em thì không thích cái danh tiểu thư đó, em biết nấu nướng, biết làm tất cả công việc nhà ( giặt đồ là ngoại lệ em không biết làm, máy giặt ccmr ). Em không thích phô trương và vì không muốn phụ thuộc vào gia đình nên mới lên SG học, không thì em đã thi vào ĐH Cần Thơ rồi, em còn nói xã hội này không công bằng chút nào, cái gì cũng cần tiền mới có được, em sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này tìm được việc làm bằng chính tài năng, bằng của mình chứ không phải bằng tiền mà là công việc ngàn đô em mới chịu. (nhột rồi nhé )
Thời gian tôi đung đưa em tới đầu học kì II thì em ngã rụp. Coi như chinh phục em ,tôi cười trong chiến thắng của một kẻ gạ tình. Chúng tôi đi chơi nhiều hơn,lúc đó em học dưới Làng ĐH còn nhà tôi ở Q.8, tôi phải vượt hơn 20km xuống đưa em đi chơi, rồi vượt 20km chạy về, có khi xuống rước em vào thành phố chơi xong đưa em về Thủ Đức rồi mới chạy về. Đi chơi với em thú vị hơn, em như con nít lên ba ấy, cứ mãi chạy lon ton theo sau tôi vì chân em chẳng được dài ấy mà ,nhiều lần tôi trêu rằng : Ê, e có biết con gì chạy lon ton theo chủ nó không?, đáp lại là cái đấm vô tội vạ của em, và bắt đầu nhỗng nhẽo, làm nũng bắt tôi phải cõng em. Cõng em trên lưng đi ra bãi lấy xe tôi hỏi em: Sao em không mặc quần đùi đi chơi ? “ Em không thích, thoáng quá lạnh lắm” bó tay người yêu nhà quê của tôi . Khi mà thời đại con gái mặc quần kết thúc bằng cặp đùi bắt đầu thì người yêu tôi vẫn trong cái quần jean dài, nhưng em có một phong cách riêng, không dịu dàng nhưng không nhầm lẫn vào đâu được. Em biết cách quan tâm, không đòi hỏi gì ở tôi cả, em không giống như mấy cô kia, chỉ muốn tôi dẫn đi shop, đi nhà hàng, đi sàn…còn em chỉ thích ăn bánh tráng trộn, thích uống sữa bắp, thích đi dọc bờ hồ, hay thích nghịch với mấy con kiến trong công viên.Em trẻ con không tả nổi. Tôi thích nghịch mái tóc đen và hôn lên nó. Thích đèo em phía sau trên con chiến mã trong cơn mưa, tôi không thấy lạnh chút nào em có biết không?,Thế mà hai cánh tay bé nhỏ ấy cứ mãi với ra phía trước áp lên hai tay tôi để hứng lấy mưa che cho tay tôi. Tôi có rút tay em vào thì em cũng vẫn lì lượm thế. Lì thật. Chẳng cô gái nào ngốc như em cả, họ chỉ ôm tôi hoặc rút tay ra sau lưng tôi để trốn mưa mà thôi. Giờ nhớ lại càng làm tôi yêu em nhiều hơn.
Từ cái nắm tay ,cái hôn,rồi cái bản chất ham muốn của thằng con trai dù có giỏi kiềm nén tới đâu cũng không thể kèm chế nổi khi gần gủi em . Tôi cố chinh phục em , tôi muốn em tự nguyện vì tôi không thích ép buộc người khác làm điều không thích. Nhưng em không đồng ý, với lý do : “ Mẹ bảo phải giữ gìn cho chồng trong đêm đầu tiên!” . Vãi cả lý do các chú ạ. Lúc đó trong người đang ngứa ngái mà em còn nói vậy thì chỉ có phát cáu lên mà thôi. Thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn cái vụ này nữa trời. Em đúng là cổ hũ!
Tôi có giải thích, có thuyết giáo bao nhiêu em nó cũng không cho. Mỗi lần gặp nhau chỉ có cái vấn đề đó mà cãi nhau. Về nhà em nó luôn nhắn tin xin lỗi trước. Rồi làm hòa, rồi giận. Cứ như thế,đứng vào gốc độ đấy thánh nào không chán mới lạ. Ừm thì tôi có nản, tôi bắt đầu trốn tránh em, không thích gọi cho em thường xuyên nữa, không muốn đi chơi cùng em, tôi trở về với hội bạn, bar, gái, bão….nhưng tôi vẫn còn yêu em.
Tôi chỉ nhớ tối đó, ở nhà văn hóa thiếu nhi ( xem văn nghệ của khoa )vì mục tiêu tôi liệu một phen mà phát ngôn ra một câu chỉ có thằng tồi mới nói được:
- “Đối với anh, tình yêu luôn đi với tình dục, có tình yêu không có tình dục khác nào là tình anh em. Nếu em không thích thì mình chia tay đi.”
- ………
- ………
- Ừm. Anh hạnh phúc!
Thế là xong. Kết thúc hơn ba tháng yêu em. Em quay đi, ngẩng đầu lên ( chắc là không muốn nước mắt chảy ra), tôi có thấy chút hối hận, chút đê tiện, chút xót xa. Tôi chạy theo, mắt em đỏ hoe:
- Để anh đưa em về.
- Không cần đâu ạ, em tự về được.Cảm ơn anh.
Rồi chạy vụt ra ngoài gọi taxi và biến mất. Thà em mắng tôi hay tát vào mặt tôi, tại sao em lại im lặng cam chịu như thế. Thế thí đó là do em vậy. Tôi không liên lạc với em nữa. Với tôi: “Gái tôi không thiếu!”Tôi nghỉ học nhiều hơn,sa vào lầm lạc bước nhiều hơn. Nói chung năm ba, học lực chỉ có 6.0 ( Nhục clg) . Bố tôi biết chuyện đã cắt hết mọi nguồn vốn liếng, lương bổng tôi hàng tháng. Mẹ tôi cũng thế. Không có tiền. Bạn không còn, gái quay lưng. Chỉ còn lại ba thằng bạn chí cốt còn chơi tới bây giờ. Thôi thì năm tư tôi bắt đầu lại vẫn còn kịp. Học ngày học đêm để làm đồ án tốt nghiệp. Có vài lần gặp lại em, nhưng mà chỉ biết lén nhìn . “ Người lạ đã từng yêu”. Éo nhìn nữa.
Sau này tôi tốt nghiệp em có tặng hoa và chúc mừng .Tôi vui như được Bác Hồ cho kẹo.
Trong các kì thi, tôi là giám thị , còn em là thí sinh .
( Không ai biết chúng tôi có một khoảng thời gian yêu nhau hết vì lúc đó em nói chưa muốn công khai, nên bây giờ bí mật đó vẫn không ai biết) .
Các bác thông cảm, nói chi tiết nó dài lắm, mấy phần này không mấy nổi bật nên tôi cho qua nhé. Tôi nói chuyện lại với em trong năm nay thôi, khi em bước vào năm cuối. Vậy là gần hai năm chúng tôi chia tay. Ôi cũng là cái số. Tôi trở thành người hướng dẫn làm đề tài khóa luận tốt nghiệp của em . Em có hơi ngạc nhiên nhưng rồi em bình thường hơn cả ngày thường kêu tôi bằng thầy. Em vẫn ngốc như ngày xưa.
Tất cả cũng vẫn sẽ bình thường như vậy nếu em không vấp ngã lần thứ hai. Và tôi sẽ không chính là tôi như lúc này, kẻ điên biết gen trong khi em đã xem tôi là quá khứ.Tôi thật không thể tin được con người ta có thể vấp ngã nhưng sẽ không có ai vấp ngã hai lần cùng một chỗ. Bao giờ em mới lớn?
Trong những đêm say mèm, tôi lại nhớ đến nụ cười hiền trên gương mặt em, nhớ giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như chưa bao giờ biết giận
Em ngốc thật, trên đời này tôi chưa bao giờ gặp người con gái nào ngốc đến nỗi đáng thương hại như em.
Tôi tự hỏi làm sao em tồn tại được trong cái xã hội đầy rẫy bon chen này một cách bản lĩnh với cái đầu óc tồi tàn đến thế?. Em ngốc lắm, tôi mãi mãi căm ghét em vì điều đó, sao em không chịu khôn ra một chút, một chút thôi thì có lẽ tôi sẽ không tội nghiệp em thế này. Nếu có trách thì em phải tự trách mình thôi, tại em không đẹp đến ngỡ ngàng, không biết đua đòi son phấn, không biết khao khát và giành giật cho mình. Em ngây thơ và non nớt quá.
Ai đã dạy cho em cái nếp sống cẩn thận và ngăn nắp thế kia? Em thừa hưởng từ đâu cái kiểu lễ phép lúc nào cũng thưa, dạ, cám ơn xưa như trái đất, em noi gương ai mà chu đáo, thận trọng đến lạ lùng? Hình như cái gì thuộc về em cũng vừa vặn, đạt yêu cầu làm tôi phát bực.
Tôi thích những thân hình phì nhiêu bốc lửa chứ không phải cái kiểu ốm gầy gió thổi bay nhàm chán. Em có gì hay ho đâu mà bọn sinh viên kia cứ bám riết hoài?
Em ngớ ngẩn,nguề nghệch đến tức cười – cô sinh viên bé nhỏ lúc nào cũng nghe lời tôi răm rắp như con rô bốt. Hình như trong lòng em ai cũng tốt, ai cũng lương thiện, em cười thấy sao ấm quá. Nhìn em tập trung như sắp dán luôn hai con mắt vào màn hình lap căng thẳng, mặt em xanh lè tái mét lúc bạn cấp ba gặp chuyện mà ngố không chịu nổi. Rồi đến một ngày tôi nhận ra em có nét gì đó thật duyên, không xinh mà cứ muốn ngắm thêm chút nữa. Tôi thích nghe tiếng “Anh” ngọt xớt như con nít của em.
Tôi muốn gõ vào đầu em khi em bị bọn say xỉn lợi dụng nắm tay rồi vuốt tóc mà cứ tưởng là vô ý. Tôi dạy em đừng quá tin ai, nhất là đàn ông, người ta ngọt ngào với em nhưng sẽ không thương em đâu. Tôi dạy em cách phân biệt đâu là chân thành và giả dối, dạy em tất cả những gì cơ bản nhất để em bước vào đời mà không bị ai ăn hiếp hay lừa gạt.
Tôi nghe nói em bị bệnh, càng ngày càng ốm, bàn tay em gân xanh nổi hết lên, công việc trong phòng thí nghiệm quá nhiều và quá sức làm em hao mòn thấy rõ,em làm ngày làm đêm để hoàn thành bài bái cáo nộp cho tôi, hình như em còn đăng ký học thêm gì đó. Em cứng đầu và rất nhiều hoài bão, em ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rồi cúi xuống miệt mài trên bàn phím, em trở nên ít nói và lặng lẽ. Tôi cần sự hài hước của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong đầu mà sao em khác lạ?
Tôi như kẻ điên khi biết em có tình cảm với người khác ,bị người ta đùa cợt và xua đuổi. Có phải chăng trong đầu em hơn 20 năm qua chỉ toàn kiến thức trong sách vở, có quá nhiều yêu thương bao bọc làm em mất luôn sự hoài nghi và tự vệ bản năng. Em quá khờ và ngay thẳng, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Chắc em phải bị sập bẫy thú vài lần thì mới thấm được những lời tôi nói. Và giờ thì đã sập bẫy thằng đó rồi. Đáng đời e!
Ngày 20-10, bó hoa hồng tôi tặng em, tôi muốn thấy em rạng rỡ như ngày xưa. Ngày đó mọi người ép em uống rất nhiều, em dễ thương lạ, tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tại sao em đau lòng mà không nói với tôi? Em gật đầu trong vô vọng khi nghe tôi hỏi “Em thương thằng đó rồi phải không? Anh muốn em nói thật”,Ôi đệt, quên tôi mau vậy à? Tôi chỉ muốn thấy em khóc, muốn nghe em hét lên tức tưởi, muốn nhìn phản ứng gục ngã của em, tôi thích vậy – cảm giác đê mê của kẻ đang chiến thắng. Nhưng không, em im lặng, em ngu ngốc chỉ biết gật đầu. Đôi bàn tay em lạnh ngắt, tôi ôm em vào lòng, buông em ra rồi biết đâu em sẽ tan biến. Tôi sợ. Nhưng tôi ghét em, ghét thứ tình cảm vội vàng đó. Em đáng bị trừng phạt.
Em viết tên thằng đó trên những quyển truyện em thích đọc, nắn nót từng nét thật đẹp, thứ trò chơi con nít? Em mãi mãi không lớn được. Nhưng tôi đau.
Em có thể rời xa tôi nhưng tôi không cho em cái quyền hạnh phúc quá nhanh với một người đàn ông nào khác, tôi phát ớn nghĩ đến những thân hình khô khốc như quái vật sẽ chạm vào em. Em phải là của tôi, của riêng tôi, tôi muốn giữa em và tôi có một sợi dây ràng buộc để em không thể nào quên tôi được. Tôi không cần biết quá nhiều về cuộc sống của em, về những điều em mơ ước, với tôi chiếm hữu em là mục tiêu duy nhất. Em thuộc về tôi rồi thì sẽ lại ngoan như một con mèo, sẽ không bao giờ dám bỏ tôi đi thêm một lần nào nữa.
Em chưa bao giờ nói cho tôi biết em muốn gì, thích gì và cần gì. Em ngốc quá, sao không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả. Nhưng em bất cần.
Em ngã bệnh. Tôi lo. Em luôn khiến người khác lo lắng. Và tôi rất ghét con gái yếu đuối như thế. Tôi đến thăm em. Những cơn sốt triền miên và hoảng loạn em vẫn gọi “Anh ơi” rồi lặng thinh tuyệt vọng. Khi tỉnh em hỏi mượn điện thoại vì điện thoại em không mang theo. Em soạn tin nhắn, nhưng rồi lại xóa. Tôi biết. Chán em lắm. Tôi bỏ về. Mặc xác em.
Em hãy mau hết bệnh ,về mà bắt đầu lại cuộc sống mới ,tiếp tục đề tài tốt nghiệp em còn dang dỡ,để sau này tìm được một việc làm nghìn đô như từng mơ ước.
Tôi cũng cám ơn thằng làm em đau, vì sau vụ này mà tôi đã nhận ra người tôi cần là ai, anh không hứa sau này chú sẽ hối hận nhưng chắc chắn sẽ có lúc chú sẽ hối tiếc vì đánh mất C. Lúc ấy đừng phiền đến C nhé. Vì sao à? Vì anh không cho phép! OK?
Bài viết này tôi viết ra để thú tội cùng em.
Để mong em tha thứ.
Để cầu xin một cơ hội.
Làm lại từ đầu
Tôi sẽ bảo vệ em
Không hứa là suốt đời.
Nhưng sẽ là quãng đường dài
Vì tôi đã biết cách yêu Em.
“Anh vẫn còn yêu em rất nhiều vk iu à!”