Snack's 1967

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 13:50:43 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện tình yêu
XUỐNG CUỐI TRANG

Chúng tôi quẩn quanh đâu đó trong cuộc sống của nhau, những tưởng chẳng bao giờ gặp lại, xong đến khi nhìn thấy nhau thì trở nên lạ lẫm, cùng bất giác với những câu hỏi mà chẳng ai có thể trả lời: “Mình đã từng quen nhau sao?”
Tôi đến quán trú ẩn một ngày mưa tầm tã, dư vị của ngày mưa xộc vào mũi, quấn quýt mùi của đất, mùi của cỏ và mùi nước mưa vẫn đâm xiên từng hạt xuống nền đất ẩm. Xoay vòng cốc café trên tay, thi thoảng nhấc lên áp vào một bên má, tôi cười hiền với những màn độc thoại của bản thân. Vốn dĩ, tôi thích mưa, thích đến lạ kỳ.

Người con trai đó xuất hiện, ngồi trước mặt tôi, cũng nhìn ra phía ngoài hiên, dõi mắt theo màn mưa giăng trắng xóa. Trước khi kịp nhận ra người quen cũ, tôi còn thơ thẩn đuổi bắt tâm trạng ở một nơi rất xa nào đó, với những vùng kí ức mờ nhạt.

- Không ngờ rằng lại gặp em ở đây.

Vẫn là người con trai đó mở lời trước. Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau khi gặp lại cũng vậy. Anh ấy khiến tôi tin tưởng rằng, dù chúng tôi có đi với nhau bao lâu, cách nhau bao xa, thì khi hạnh ngộ đều có thể mở lời một cách dễ dàng. Vì lẽ gì mà trở nên dễ dàng như thế? Vì chúng tôi không thường xuyên liên lạc với nhau, nên đối với nhau cũng như những người xa lạ lần đầu gặp gỡ hay sao?

Kỳ thực, người ta vẫn dễ dàng mở lời với một người xa lạ hơn là với một người đã từng quen, nhất là, đã từng yêu.

- Em cũng vậy. Lâu lắm mới gặp anh.

Trong màn mưa của một ngày cuối tuần lãng đãng, tôi chạm phải vùng ký ức mà mình đã cố gắng khoanh tròn lại để lánh xa đi. Hóa ra, ký ức vốn không phải để lánh xa, càng đau thương càng phải biết đối mặt. Tôi gặp lại anh mà vẫn cảm giác được tim mình nhói, ngần ấy thổn thức của tuổi mười tám ùa về. Tôi còn yêu anh chứ?

- Dạo này, em thế nào rồi?

Những câu hỏi chỉ như những người quen biết dùng để xã giao với nhau, nhưng tôi thoáng thấy chạnh lòng. Bởi cũng là người ấy, những năm về trước luôn biết mọi biến động trong cuộc sống của tôi, luôn san sẻ vui buồn cùng tôi, tất thảy mọi chuyện xung quanh cuộc sống của tôi, anh đều được biết.

2. Sau lần gặp gỡ kỳ lạ ấy, tôi cố gắng không nghĩ đến anh nhiều hơn. Thật sự quá khứ luôn trở nên ám ảnh một cách bướng bỉnh. Có những khi tôi cố gắng vùi mình vào công việc, cố để mọi thứ khác tràn vào tâm trí, dù là những việc xa tận đẩu tận đâu, miễn đừng là anh, miễn không phải là anh. Nhưng rồi khi kết thúc một ngày, anh vẫn hiện hữu, cùng với một nụ cười rất ấm và một hơi thở quá đỗi nồng nàn. Tôi vẫn luôn để mình đắm chìm trong thứ men say ảo tưởng đó, dù đã cố gắng né tránh những cuộc gọi của anh, ngày một nhiều.

Có lần, khi lang thang siêu thị cùng bạn để chọn món ăn cho một buổi liên hoan cuối tuần, tôi lại gặp anh ở đó. Anh đi cùng với một cô gái, có vẻ như trạc tuổi anh, hoặc lớn hơn anh một chút. Tôi không rõ cảm xúc lấn chiếm trọn vẹn tim mình là gì nữa, nó dần trở nên thôi thúc, rồi mạnh bạo đến mức nghẹt thở. Tôi rõ ràng thấy mắt mình đang cười, môi mình đang nói, vẫn đang trò chuyện với họ nhưng lồng ngực tức tối như muốn nổ tung. Anh đi với một người con gái khác, sau rất nhiều ngày, sau cả sự chia ly, tôi vẫn thấy không vui.

- Lại gặp em nữa rồi, đúng là anh em mình có duyên, nhỉ?

Anh vô tư chào tôi, có quay sang giới thiệu người bạn đi cùng. Tôi nghe loáng thoáng hình như chị cùng chỗ làm, anh cũng làm nhiệm vụ tháp tùng chị đi chọn đồ cho bữa liên hoan ở công ty.

- Vâng. Em có việc phải đi rồi!

Tôi thoái lui một cách yếu ớt. Giá như lúc đó tôi đủ dũng cảm để đứng lại lâu hơn một chút, muốn lén nhìn xem họ trở nên thân thiết như thế nào. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm. Tôi nhận ra rằng, dù ở lứa tuổi nào, tôi vẫn cứ là một đứa trẻ non nớt chờ đợi người khác ban phát tình yêu, hơn là tự giành lấy cho mình.

Cuộc sống của tôi trở nên khó chịu nhiều lần hơn trước, nhiều lần hơn kể từ sau khi gặp lại anh. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, sẽ có thể trở nên như bạn bè thân thiết, hai người bạn đủ thấu hiểu mọi thứ về nhau. Nhưng hóa ra tôi nhầm lẫn thật rồi. Sẽ chẳng ai đủ can đảm làm bạn với người mà mình đã từng yêu, tôi cũng vậy.

3. Tôi và anh yêu nhau từ năm tôi mười tám tuổi, anh hơn tôi hai tuổi. Thứ tình yêu bồng bột trẻ thơ ấy vẫn luôn là thứ tình yêu thần thánh nhất, ít ra là đối với tôi. Chúng tôi không nghĩ nhiều đến những chuyện khác ngoài lề, chỉ nghĩ đến tình cảm của nhau, chỉ biết trao đi yêu thương một cách rất vụng về.

Tôi nhớ tôi đã từng có những trò hờn dỗi trẻ con và thử thách rất dại dột, chỉ để biết rằng anh có yêu tôi không, có thật lòng hay không, có dám khẳng định sẽ là mãi mãi hay không… Nhưng rốt cuộc, thứ mà cô gái mười tám tuổi nhận được cũng chỉ là tình yêu mà thôi. Tình yêu tròn vẹn không có một vết xước, cũng không có bất kỳ một lời hứa nào.

“Anh yêu em thật không?”

“Thật”

“Anh yêu em nhiều không?”

“Nhiều”

“Anh yêu em mãi mãi chứ?”

“…”

Câu cuối anh không trả lời, hỏi hàng trăm hàng vạn lần thì anh vẫn không trả lời. Những ngày đầu tôi vẫn thấy là do anh còn ngại ngùng gì đó, hoặc anh không muốn nói, đơn giản vậy thôi. Dần dần, chúng tôi có những điểm bất đồng nào đó, và vẫn câu hỏi ấy, vẫn sự im lặng đáp lời, tôi lại có những màn suy nghĩ lung tung.

Chuyện tình cảm của tôi, giống như một tấm tranh thêu đã cố sức để dệt nên những gì đẹp đẽ nhất, cuối cùng lại bị chính người nghệ nhân vì bị một vết kim đâm vào tay mà vò nát, cả một bức tranh, cả những gì đẹp đẽ nhất.

Dẫu vậy chúng tôi vẫn chưa thật sự chia tay. Bên cạnh anh tôi cảm nhận được tất thảy những quan tâm nhẹ nhàng và ấm áp. Tôi dư sức nhận ra rằng anh thật lòng với mình, chỉ vì một chút ích kỷ của con gái, vì ích kỷ muốn được chiến hữu nên tôi luôn trở nên khó chịu với những câu trả lời bằng thinh lặng của anh. Điều đó, mãi về sau này, tôi mới biết rằng, hóa ra im lặng cũng là một câu trả lời rất đáng giá. Đáng giá hơn nhiều lần so với sự phủ nhận.

4. Anh liên lạc trở lại với tôi. Những lần đầu tiên còn ngượng ngùng vì cả hai đều không biết sẽ phải trò chuyện như thế nào cho phải. Đã rất lâu rồi kể từ sau khi chia tay, cũng kể từ sau khi anh rời xa tôi, chúng tôi không một lần nào liên lạc trở lại.

Có lẽ, cái tôi giữa chúng tôi quá lớn, đều tồn tại song song và không một ai muốn dẹp bỏ nó đi. Tình yêu đôi lúc là sự hy sinh, thậm chí hy sinh cả bản thân mình. Nhưng với một cô gái mười tám tuổi, với một chàng trai hai mươi tuổi, với vốn liếng tình đầu chỉ là những ngày chập chững biết yêu, chúng tôi chưa kịp trưởng thành để nhận ra điều đó.
Sau này, khi va vấp nhiều hơn trong cuộc sống, khi dần trở nên trưởng thành, tôi mới thấm thía một điều. Rằng nếu tôi thật sự yêu thương, tôi có thể hy sinh tất cả.
Vậy đấy! Con gái sẽ trưởng thành hơn rất nhiều sau khi chia tay. Chuyện tình cảm có tác động quá lớn đến với chúng tôi, xâm nhập vào suy nghĩ hằng ngày, len lỏi vào hoạt động hằng ngày, thậm chí ảm ảnh vào cả những giấc mơ. Và rồi bất cứ một cô gái tuổi mười tám nào cũng sẽ vấp ngã, sẽ biết cách tự lau đi vết thương, tự gạt đi nước mắt, tự đứng lên để mỉm cười.

- Hôm nay em rảnh không?

- Hôm nay… em bận rồi.

- Vậy còn ngày mai?

- Em… cũng có việc…

- Hôm nào em sẽ… hết bận?

- …

Tôi thấy mình hoán đổi vị trí cho anh, bây giờ đến lượt tôi im lặng. Thật ra tôi đang bị đấu tranh dữ dội, việc có nên gặp lại anh hay không? Có nên tiếp tục giữ mối quan hệ với anh hay không? Giữa chúng tôi chẳng phải bạn bè, chẳng phải thân sơ gì cả, thậm chí còn từng chia tay… Vậy thì mối quan hệ bây giờ là gì?
Nói cho tôi biết, mối quan hệ sau khi chia tay hai năm, sau khi xa cách nhau một khoảng đủ lâu, người ta là gì với nhau?

Mặc dù tôi nhận thấy mình có trưởng thành hơn đôi chút, nhưng trong chính chuyện tình cảm của mình, tôi vẫn loay hoay.

Một ngày không hẹn trước, tôi lại gặp anh, nơi quán cũ. Anh ngồi cùng chị ấy và một số người bạn. Lần thứ hai tôi thấy mình dành cho chị ánh mắt của sự ngưỡng mộ, và cả ghen tỵ nữa. Chị có thể ngồi bên cạnh anh, cười đùa vui vẻ với anh, đôi lúc còn chỉnh lại cổ áo cho anh. Còn tôi thì không? Chẳng biết tôi đã bị gạt ra và đứng bên ngoài lề cuộc sống của anh từ lúc nào nữa. Như kiểu, chỉ cần tôi tiến lại gần họ hơn một chút, là tôi có thể òa khóc, như một đứa trẻ, đứa trẻ thèm thuồng que kẹo mút chẳng phải là của mình.

- Hôm nay, em không bận à?

Anh đã nhìn thấy tôi và chủ động hỏi. Lúc bấy giờ, chị cũng quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt của chị có gì đó khác lạ.

- Vâng. À không… em đi gặp bạn.

Tôi ngồi dí ở một góc, quay lưng lại với họ, tự thấy chất lỏng ươn ướt ở khóe mắt tràn ra. Tôi chẳng có bạn nào để gặp vào một ngày mưa gió này cả. Tôi cũng không đủ can đảm thừa nhận ra rằng tôi đi café một mình, rằng tôi nhớ anh, rằng tôi sợ hãi khi nhìn thấy anh đi cùng chị ấy. Chỉ vì… chúng tôi chẳng là gì của nhau cả.

À không, chúng tôi không còn là gì của nhau cả… từ hai năm trước.

5. Tôi vẫn kịp nhớ mình là một đứa thích mưa, nhưng lại sợ hãi sấm chớp. Tôi xa nhà từ nhỏ, sống tự lập từ nhỏ, nhưng những cơn mưa kèm theo sấm chớp vẫn khiến tôi lạnh người. Khi tôi yêu anh, anh biết và thấu hiểu tất thảy những điều đó. Anh luôn gọi điện để chuyện trò cùng tôi, những câu chuyện cười anh kể làm át đi tiếng sấm. Có những lần tôi ngoan cố áp chặt điện thoại vào tai, nằm xuống gối và thiếp đi vì sợ. Anh vẫn ở bên kia điện thoại, vẫn hỏi han tôi, cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều anh mới yên tâm gác máy.

Vẫn là một trong số những đêm mưa lạnh lùng lướt qua cuộc sống cô độc, như tấm gương phản chiếu lại những ngày xưa từ vùng ký ức nhàu nhĩ. Tôi bó gối ở một góc giường, cố gắng mím chặt môi để không phải nghe thấy tiếng khóc của mình. Tôi thật sự thấy mình nhỏ bé, giống như một con mèo ướt nước, muốn có một chỗ để vùi vào nũng nịu, nhưng tìm mãi, quẩn quanh, lại chỉ có một mình.

- Em… ổn chứ?

- …

Anh gọi cho tôi khi mà đồng hồ đã báo nửa đêm. Vào cái giờ ấy, mọi người đều đã ngủ. Duy chỉ có tôi và anh là thức. Tôi thì vì sợ. Còn anh?

- Có đang sợ không?

- …

- Anh… qua nhé?

- …

Tôi không trả lời, mãi mãi chỉ là im lặng. Những lần nói chuyện điện thoại gần đây với anh đều thế. Bởi tôi không biết sẽ trả lời như thế nào. Tôi chỉ sợ, nếu tôi mở lời, chuyện tôi nhớ anh sẽ bị nói ra mất, rồi cả bao nhiêu điều điên khùng mà chỉ một mình tôi biết. Tôi sợ bị anh nhìn thấu, nên cố gắng giấu nhẹm đi.

- Được rồi, anh không qua nữa. Nhưng anh ở đây, đừng sợ!

Thời gian như quay ngược về những tháng ngày xưa cũ trước. Tôi vẫn là con bé nũng nịu biết làm đủ mọi trò hờn dỗi, chỉ để được anh dỗ dành, chỉ để được hóa nhỏ bé trong vòng tay của anh. Rồi vì đâu mà tình yêu ấy vụt đi mất?

Chúng tôi đã bao giờ đủ tin tưởng vào đối phương chưa? Hay chỉ biết yêu và… hoài nghi lẫn nhau? Chúng tôi chưa bao giờ đủ tin tưởng vào sự chân thành trong nhau, đến khi cái móng không đủ vững chắc thì tình yêu cũng vì thế mà sụp đổ. Sụp đổ ngay cả khi chúng tôi còn yêu nhau. Một đứa con gái mười tám tuổi, không đủ tin tưởng vào một anh chàng hai mươi tuổi. Một anh chàng hai mươi tuổi lại cũng không đủ tin tưởng vào một đứa con gái mười tám tuổi. Vậy thì… sau bao nhiêu ngày xa nhau như thế, chúng tôi đã bì bõm đi qua những vết thương, cũng đã biết đối mặt, chúng tôi đã đủ tin tưởng nhau chưa?

- Anh ơi…

- …

- Chị ấy là gì thế? Và em… em là gì thế?

Tôi bất giác hỏi, giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi không rõ vì sao tự nhiên lại mở lời. Tôi đã giữ im lặng lâu đến thế. Đã giữ im lặng đến mức đẩy anh rời xa tôi, kể cả khi quay trở lại cũng cố chấp giữ im lặng mà lánh xa anh. Vì lẽ gì mà một phút trở nên nông nổi? Tôi có thật sự đang hỏi, hay là tự dành cho tình cảm của mình một lối thoát?

- Em còn ở đó không?

Tiếng tút… tút… kéo dài vô tận. Điện thoại mất sóng, cuộc gọi với anh kết thúc. Tôi vội vàng quay lại số thì có tín hiệu báo không liên lạc được. Tôi còn chưa kịp nghe câu trả lời của anh, thấy nước mắt lem nhem trên má. Dù sao thì, một đứa con gái yếu lòng như tôi, đâu thể chạy trốn mãi mãi được tình cảm của mình?

Đọc tiếp

LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện tình yêu
1 2 3 >>
Phần 1-3:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android