Quyên đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ phòng. Nó mỉm cười thật tươi. Khó lắm nó mới gom góp đủ tiền làm thuê để ở căn trọ như thế này. Phòng trọ k rộng lắm. Đó chính là 1 cái gác bé tí tí nằm trệch. Nhưng như thế cũng đỡ hơn là ở cái phòng trọ ổ chuột chen chút cả 5 cá tính khác nhau sinh ra tranh cãi. Phòng mới của nó bây giờ là nơi nó có thể nhìn ra bầu trời và những chậu hoa nho nhỏ nó trồng. Giàn hoa giấy đã vươn lên, những cái gai bé tí không gây hại giờ đã đâm ra mạnh mẻ có thể làm rỉ máu. Và đặc biệt là cây đinh lăng vẫn vậy từ lúc Khang đi….
Khang đã tặng nó chậu cây này và làn sinh nhật thứ 18. Khang phải đi xa lắm, nơi đó Khang sinh sống và làm việc, những công việc có tương lai phát triển hơn bây giờ. Nó năm nay 22 truổi rồi, tức là Khang đã đi 4 năm trời mà chẳng lần nào vể đây thăm lại kỉ niệm. Nó nhớ nhưng email Khang gửi, nhớ những lá thư xin lỗi dấu trong hộc bàn, nhớ những cái đánh nhẹ của nó vào vai Khang, Nó nhớ lần đầu tiên Khang chở đi chơi, Nó nhớ lần Khang nói thích nó đơn giản là nó nhớ Khang, nhớ từng họat động hàng ngày và những hơi ấm mà Khang mang đến. Khang nghỉ học sớm vì gia đình Khang khá gieo neo, nó vẫn được học dù gia đình nó chẳng khá giả hơn Khang là bao. 16 tuổi nó đã tự lập vì cha nó mất sớm mẹ thì bị chứng ung thư quái ác hòanh hành và chẳng biết khi nào nó sẽ cướp đi sự sống của người đàn bà yếu đuối ấy. Đứng trên lập trường là 1 con người chững chạc nó đã để Khang rời xa nó tìm cái Khang thật sự muốn có…
Đã lâu lắm rồi không nhận được tin nhắn của Khang, đã biết bao ngày trôi qua mà chẳng có 1 email của Khang, đã lâu lắm rồi k được nghe tiếng Khang nói,… Tim nó bất giác run lên bần bật như thiếu cái gì đó tất thiết của cuộc sống. Tay nó cầm chiếc điện thọai di động mà tháng lương đầu tay mua được lên bấm vào số Khang. Bên kia là 1 giọng người nam giọng trầm trả lời:
- Alô? Ai đấy ạ?
- Khang hả? Quyên nè. Quyên nhớ Khang lắm. Bao giờ thì Khang về. Tuyết SaPa sắp rơi rồi đó… Có biết tới lạnh lắm k? Tớ cần chiếc khăn chòang cậu tặng cho tớ lắm. Tớ cần cậu.
- Tớ sẽ tặng cho cậu. Tớ đang ở SaPa. Cho tớ xin địa chỉ.
- Cậu còn nhớ công viên năm ấy không? Cậu đến đó đi.
-…
- Cậu còn đó không, Khang?
- Được. Mai đến nhé. Bye.
- Bye.
Nó mừng lắm. Nhưng nó đâu hay biết là đã gọi nhầm số. Chàng trai kia cũng không khó tìm ra cái công viên năm ấy cố gái lạ nhắc đến, cứ tìm nơi phát ra tín hiệu cô ấy đang ở. Nhấc chiếc Iphone lên cậu gà tìm địa chỉ người đã gọi. Thì ra cũng chỉ gần đây thôi. Công viên ấy ngang nhà cậu, thật là 1 bất ngờ thú vị.
Ngày hôm sau nó đến chỗ hẹn mà chẳng thấy Khang đâu. Chỉ thấy 1 chàng trai cao to và khá đẹp trai đang đứng trước nó mỉm cười. Cậu lấy chiếc điện thọai trong túi ra điện vào số người con gái hôm qua đã gọi cho mình. Tiếng chuông điện thọai của nó vang giòn giả, đúng là nó rồi. Nó ngước nhìn cậu, buông lơi 1 câu nói:
- Sao cậu biết số điện thọai tôi, số cậu vừa gọi vào là số của Khang mà!
- Cô gọi nhầm số tôi đó, đây quà nè.- Chàng trai đưa hộp quà cho nó.
- Thôi không cần đâu, cần gì gạt tôi như thế, nhầm số thì bảo nhầm số đi cần gì gạt tôi như thế. Biết tôi buồn lắm không?- Giọng nó vỡ òa như muốn khóc, rồi nước mắt lăn dài.
Anh đưa tay nhẹ lau khô giọt nước mắt.
- Tôi k cố ý. Tôi nghĩ tôi và cô có duyên với nhau. Ngưới tên Khang cô nhắc đến là người yêu cô sao? Anh ấy đi đâu?
- Anh không cần biết.
- Đừng để yêu thương trở thành mù quáng.- Anh lấy chiếc khăn chòang cổ quấn vào cổ nó.
- Không cần đâu, tôi đi đây. – Nó hất tay ra và đưa lại chiếc khăn.
Nó vừa định quay bước ra đi thì chàng trai ấy ôm chặt nó.
- Coi như đây là hơi ấm tôi có thể cho cô. Nhận cái khăn chòang đi. Tôi xin cô đó. Có gì thì gọi cho tôi nhé.
- Anh buông tôi ra. Tôi sẽ nhận chiếc khăn. Làm bạn.
- Ừ. Cảm ơn.
2 người quay bước đi 2 lối nghịch nhau. Trong làn tuyết trắng, anh mỉm cười hạnh phúc. Trong màu trắng chói lóa, nó khóc, khóc nhiều lắm.
Vài ngày sau, anh nhắn tin cho nó. Với lời đề nghị ăn kem. Nó từ chối vì phải học. Nó mở máy tính của nhỏ bạn hàng xóm lên bấm vào facebook của Khang. Nó chợt bàng hoàng và sụp đổ khi thấy Khang ôm 1 cô gái lạ mặt vối dòng chữ 1 tháng nữa đám cưới vợ tôi xinh không? Nó không khóc nữa. Nín bật. Mím chặt môi. Nó lấy điện thọai gọi cho anh hẹn ra công viên. A ra trước. Nó đến sau. Bất thình lình anh nhận được cái ôm chặt từ phía sau.
- Cho em ôm anh đi.- Nó thút thít khóc.
Anh im lặng để yên. 1 hồi lâu sau, nó mỉm cười. Kết thúc rồi anh ạ.
- Chấm dứt tình mù quáng rồi anh.
- Ừ, cứ ôm anh khi nào mà em muốn. Anh nghĩ ngay lần đầu tiên em đã trói buộc anh rồi.
- Sao cũng đc! 1 kỉ nguyên mới bắt đầu. Cảm ơn anh, vì đã ở bên em!
Nó và anh đưa đầu vào nhau cười khẽ. Ánh nắng đầu tiên hé nở trên nền trời tuyết phủ. Có thể là do tình cờ nên anh thích em.