XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 00:32:05 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện kiếm hiệp

Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - chương 1- 30 - Trang 11.2

XUỐNG CUỐI TRANG


Từ Thiên Hưng tức giận quát hỏi:
- Lão phu cầu hôn cho con là việc của lão phu, có can gì đến họ bàng mà ngươi phải chõ miệng vào?
Bàng Phi cười ha hả nói:
- Trên đời tìm được mỹ nhân đâu phải chuyện dễ dàng? Nếu Từ huynh cầu hôn mà được Trương bảo chúa ưng cho chẳng lẽ bọn ta lại bỏ lỡ cơ hội này ư?
Từ Thiên Hưng đổi giọng ra chiều mai mỉa:
- Bàng huynh thử soi gương mà coi xem chân dung thế nào?
Bàng Phi tức quá nắm lấy chén rượu toan liệng tới nhưng Trương Tử Thanh đưa tay lên ngăn lại nói:
- Bàng huynh chớ nên liệng chén...
Từ Thiên Hưng cũng vận khí đề phòng để tùy thời cơ phản kích.
Trương Tử Thanh khẽ thở dài nói:
- Tiểu đệ có ý mời cô nương ra đây trợ tửu hứng, không ngờ vì thế mà các vị lại to tiếng với nhau, tiểu đệ rất lấy làm áy náy.
Lão ngừng lại thở phào một hơi rồi nói tiếp:
- Cô nương đây là di nữ của một vị thế đệ tại hạ. Y gửi con đến cho tại hạ chiếu cố. Bây giờ y bị hạ sát rồi thì tại hạ có thể hoàn toàn chủ trương về việc chung thân của cô. Vị nào giết được tên hung thủ áo trắng đó, tại hạ xin sẵn sàng làm chủ hôn đem thế điệt nữ gả cho.
Ðại hán trung niên sắc mặt lợt lạt ngồi bên Bàng Phi lên tiếng hỏi xen vào:
- Trường hợp mà người đó có vợ rồi thì sao?
Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:
- Cái đó... tại hạ đành khuất tất thế điệt nữ bạc mệnh đem làm tỳ thiếp vậy.
Quân Trung Phụng lẩm bẩm:
- AÙi chà té ra lão này sai Trịnh tam cô trang điểm cho mình để lấy mỹ sắc làm mồi.
Nhưng nàng nghĩ tới vì thế mà trả thù được cho song thân nên lặng yên không nói gì.
Quân Trung Phụng đưa thị tuyến nhìn quanh thấy cặp mắt đại hán mặc bào tía lộ đầy vẻ sát khí. Hắn đang ngưng thần chú ý nhìn nàng. Hiển nhiên nếu nàng tỏ ý kháng cự là lập tức bị xử tử.
Bỗng nghe có tiếng cười trầm trọng vọng lại nói:
- Lão phu tuổi già thế này mà lấy được một tiểu cô nương nguyệt thẹn hoa nhường thì không khỏi mang tiếng là đã già mà còn chơi trống bổi, nên không dám làm.
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn về phía người phát ra câu nói này thì chính là lão áo xanh ngồi một mình ở bàn phía trước. Lão này mặt tròn râu dài không có vẻ tà ác.
Trương Tử Thanh vội chắp tay xá dài nói:
- Lam huynh nổi tiếng giang hồ là một nhân vật đạo cao đức trọng, Trương Tử Thanh này đem lòng ngưỡng mộ từ lâu. Tiểu đệ không có ý đưa mỹ sắc của thế điệt nữ ra phô trương trước các vị nhưng hai ông bạn Từ, Bằng tranh chấp nhau hoài nên tiểu đệ bất đắc dĩ phải tìm lời khuyên giải hai bên.
Lão già áo xanh cười khà khà nói:
- Chủ ý của Trương huynh rất hay! Người ta thường nói hào kiệt khôn qua ải má hồng. Từ cổ chí kim hồ dễ mấy người khám phá ra được ải ái tình, huống chi đối với con người tuyệt thế mỹ nhân.
Trương Tử Thanh không khỏi chạch lòng liền đáp:
- Việc này xảy ra đột ngột bất ngờ. Nào phải tiểu đệ có chủ ý như vậy.
Lão áo xanh gật đầu nói:
- Lão phu già rồi! Tuy người đẹp như ngọc cũng không dám lấy. Chẳng hiểu đại trang chúa còn vật gì để thưởng không? Tục ngữ có câu: "Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu" , nếu thưởng phẩm không được trọng hậu thì lão phu...
Trương Tử Thanh ngắt lời:
- Có chứ! Có chứ! Minh châu trăm hạt, cổ họa mười bức thêm vào muôn lạng hoàng kim.
Lão áo xanh tủm tỉm cười nói:
- Hoàng kim cùng minh châu thì lão phu chẳng thích đâu, nhưng không khỏi động tâm vì mười bức danh họa.
Trương Tử Thanh nói:
- Trong tệ bảo, tiểu đệ đã thu cất rất nhiều danh họa. Nếu huynh đài thích, tiểu đệ kính xin tặng mấy bức, phỏng có chi đáng kể.
Lão áo xanh thủng thẳng hỏi:
- Trương đại trang chúa! Mười bức danh họa đó đại trang chúa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Trương Tử Thanh đáp:
- Sẵn sàng từ lâu rồi.
Lão áo xanh hỏi ngay:
- Trong mười bức họa đó có bức nào kêu bằng Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Quân Trung Phụng nghe hai lão đối đáp nhau không khỏi ngẩn người ra tự hỏi:
- Sao? Lão này cũng hỏi đến bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là nghĩa gì?
Lão áo xanh lại nhắc:
- Xin Trương bảo chúa nghĩ kỹ coi trong quí bảo có bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Trương Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ nhớ lại thì đường như không có bức đó.
Lão áo xanh nói:
- Hiện nay ở trên đời những người tàng trữ nhiều của quí ở trong thiên hạ có lẽ chẳng ai bằng Trương bảo chúa. Bảo chúa rất nhiều danh họa vậy nhớ kỹ lại coi có bức nào tên là Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Trương Tử Thanh quay lại ngó đại hán trung niên mặc bào tía khẽ hỏi:
- Này ngũ đệ, ngũ đệ thử nhớ xem chúng ta có cất bức họa nào tên như vậy không?
Ðại hán mặc bào tía ngần ngừ đáp:
- Dường như tiểu đệ có nghe nói tới bức này... nhưng...
Lão áo xanh hỏi ngay:
- Bức họa đó hiện giờ ở đâu?
Ðại hán mặc bào tía nghĩ thầm trong bụng:
- Vẻn vẹn một bức họa đồ có chi đáng kể mà sao lão này say mê đến thế? Vô luận thế nào khi mình kiếm thấy bức họa đồ này phải ngó kỹ xem mới được.
Hắn nghĩ vậy rồi đáp:
- Tại hạ cố nhớ lại thì bức họa đồ này hiện không có ở trong tệ bảo.
Lão áo xanh hỏi gặng:
- Vậy thì ở đâu?
Ðại hán mặc bào tía đáp:
- Nó mà không ở trong tay anh em tại hạ đây thì tất nhiên cũng ở trong tay một trong ba vị Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, hay Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh lại hỏi:
- Ba vị đó đã chết cả rồi kia mà?
Ðại hán mặc bào tía đáp:
- Theo chỗ tại hạ biết thì tên hung thủ áo trắng kia chỉ chuyên giết người chứ không có ý thu tàng trân bảo.
Lão áo xanh đột nhiên buông tiếng thở dài , nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dường như trong lòng lão có điều chi đau khổ vô cùng.
Ðại hán mặc áo bào tía quay lại ngó Trương Tử Thanh khẽ nói:
- Bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đó tiểu đệ nhớ ra rồi.
Trương Tử Thanh hỏi:
- Cái đó chia cho ai?
Ðại hán bào tía đáp:
- Chia cho Tứ ca Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh đột nhiên mở bừng mắt ra hỏi:
- Các hạ nhớ rõ thế ư?
Ðại hán bào tía đáp:
- Nhất định không sai vì chính tay tại hạ đã chia bức họa đó cho y.
Lão áo xanh đứng phắt dậy hỏi:
- Quân Thiên Phụng hiện giờ ở đâu?
Ðại hán bào tía đáp:
- Các hạ quên rồi sao? Y bị giết về tay hung thủ áo trắng.
Lão áo xanh nói:
- Ý lão phu muốn hỏi Quân Thiên Phụng đã để bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ ở đâu?
Ðại hán bào tía đáp:
- Người nhà y chết cả thì còn ai biết được bức họa đồ đó để ở đâu.
Lão áo xanh nói:
- Kiểu này thì nhất định bức họa đồ đó lọt vào tay tên hung thủ kia rồi.
Trương Tử Thanh để ý quan sát lão áo xanh thấy lão lộ vẻ vô cùng nóng nảy thì nghĩ ngay đến bức Lưu hải bí thiền đồ đó nhất định là một bảo vật trân quí vô cùng.
Lão vốn là tay xảo quyệt nghĩ bụng:
- Nếu mình hỏi thẳng thắn tất lão bào xanh không chịu nói thì chi bằng ta dùng cách trương Ðông kích Tây cho biết rõ nội tình.
Lão liền khẽ đặng hắng một tiếng rồi gọi đại hán mặc bào tía:
- Lão Ngũ! Ngày chúng ta thu cất họa đồ, dường như có mấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ chứ không phải một?
Ðại hán áo tía ban đầu ngẩn người ra. Sau hắn hiểu ngay chủ ý của huynh trưởng liền tủm tỉm cười đáp:
- Có lẽ đúng! Tiểu đệ chỉ nhớ mang máng bức này không phải chỉ có một.
Quả nhiên lão áo xanh không nhịn được lên tiếng:
- Trong thiên hạ Lưu Hải Bí Thiền Ðồ có cả trăm bức, nhưng chỉ có một bức là hữu dụng mà thôi.
Trương Tử Thanh nghe lão nói vậy thì trong bụng mừng thầm, giả vờ chau mày nói:
- Tiểu đệ là người thu thập trân bảo thế nào, thiên hạ đều biết cả. Về danh họa cũng như về châu báu, những nét đẹp cái hay tiểu đệ dám nói ít người bì kịp. Chặng khi nào thu về những vật kém giá trị.
Lão áo xanh nói:
- Cái trân quí của Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không phải ở nét vẽ đẹp hay xấu...
Lão nói tới đây dường như chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại không nói nữa.
Trương Tử Thanh nghĩ thầm:
- Xem chừng lão này có ý cảnh giác rồi.
Hắn quay lại đưa mắt nhìn đại hán áo tía hỏi:
- Trong bản bảo, tiểu huynh nhớ lại dường như cụng có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ thì phải chứ?
Hai lão này ở với nhau đã mấy chục năm nên tâm linh hơi khéo ý một tí là hiểu nhau ngay.
Bỗng nghe đại hán mặc bào tía đáp:
- Ðúng rồi! Tiểu đệ cũng nhớ ra trong bản bảo có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ nhưng đã lâu lắm rồi. Bây giờ phải tốn công mới tìm được.
Quả nhiên mấy câu này khiến lão áo xanh không nhịn được nữa, lại hỏi:
- Hai vị có nhớ bức họa thu cất tại quí bảo đây do người nào vẽ không?
Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:
- Cái này... tiểu đệ nhớ không rõ nữa vì cách đã lâu năm... Dù đệ ký ức có cường kiện tới đâu cũng nhớ một cách lờ mờ...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có điều Lam huynh hỏi tới người nào hội họa khiến cho tiểu đệ nhớ lại chuyện cũ...
Lão áo xanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão phu có nói với các vị cũng chẳng hề chi. Lão phu muốn tìm bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ do một họa sĩ Tam Tinh Tài Nhân.
Ðại hán mặc bào tía nói:
- Tam Tinh Tài Nhân ư?... Dường như tại hạ đã trông thấy thủ danh này rồi. Có điều theo chỗ tại hạ biết thì Tam tinh tài nhân dường như không phải là tay danh họa nổi tiếng lắm. Suốt đời có lẽ y chỉ vẽ mỗi bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ mà thôi.
Trương Tử Thanh cũng hỏi:
- Lam huynh! Sao Lam huynh biết bức họa của Tam Tinh Tài Nhân nhất định lọt vào tay tiểu đệ?
Lão áo xanh đáp:
- Theo chỗ lão phu biết thì bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ kia nguyên là vật sở hữu của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần. Lý Thanh Trần bị anh em đại bảo chúa mưu hại thì dĩ nhiên nó phải lọt vào tay bảo chúa.
Trương Tử Thanh hơi biến đổi sắc mặt, ngập ngừng nói:
- Lam huynh! Theo tin tức của tiểu đệ lượm được thì hung thủ áo trắng là di cô của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.
Lão áo xanh ngắt lời:
- Lão phu cũng nghe đồn như vậy.
Trương Tử Thanh nói:
- Lam huynh đã nghe được tin này, tưởng không nên bạ đâu nói đấy.
Lão áo xanh cười khanh khách hỏi:
- Trương đại bảo chúa! Lão phu xem chừng đại bảo chúa có vẻ sợ hãi tên hung thủ đó lắm thì phải?
Ðại hán mặc bào tía lạnh lùng đáp:
- Bọn tại hạ đã bố trí Thiết hoa bảo một cách rất nghiêm mật chắc gã chẳng tài nào vào lọt.
Lão áo xanh nói:
- Thế thì các vị chẳng còn sợ gì nữa.
Ðại hán mặc bào tía hững hờ đáp:
- Anh em tại hạ nhờ Lam huynh tới đây giúp đỡ, cùng bàn việc chống ngăn cường địch, chứ không phải mời Lam huynh đến để bình luận những chuyện thị phi trên chốn giang hồ.
Lão áo xanh nói:
- Giữa lão phu và hai vị chẳng qua là chỗ quen biết mà thôi thì làm sao lại mời đến để chống ngăn cường địch. Dĩ nhiên lão phu chỉ vì trọng thưởng mới tới.
Trương Tử Thanh thấy giọng nói hai bên mỗi lúc một ra vẻ khích bác, liền lên tiếng xen vào:
- Ngũ đệ! Sao Ngũ đệ lại có vẻ khiếm lễ với tân khách?



» Trang 11.2: << 1 [2]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện kiếm hiệp
<< 1 ... 9 10 11 12 13 ... 29 >>
Trang 1-29:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android