Chương 87: Cựu địa (chốn cũ)
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.
Vân khí mịt mờ nơi khe núi, giống như dải lụa bạch ôn nhu trắng nõn, nhè nhẹ bập bềnh. Buổi sáng sớm không khí bao bọc trong hơi sương ẩm ướt, với gió mát thanh khiết, thổi ngang qua rừng trúc nhất phiến thúy lục, thổi tới tận đỉnh núi Đại Trúc Phong.
Khối ấy lấy thủ tĩnh đường làm trung tâm, trong ánh dương quang an tĩnh đứng đó, cảnh ấy đậm vẻ bình yên.
Chợt nghe tiếng chó sủa, đột ngột truyền tới, lẫn vào đó là tiếng "chí chí ", phá vỡ cảnh an tĩnh, con chó vàng Đại Hoàng chạy từ xa lại, Tiểu hôi cưỡi trên lưng nó, dùng tay nắm chặt lấy đám lông trên cổ con chó để chi trì thân thể, đồng thời một tay vung vẩy trong không trung, xem bộ dạng thật hưng phấn
Mười năm trước, trương tiểu phàm đi theo đến phía sau Thông thiên phong, một lần đi không trở lại, bắt đầu một quãng đời mới, hai con vật bộ dạng hoan hỉ ấy cũng biến mất. Tiểu hôi, trái với cái tính hiếu động ngày xưa, dda~ khoác lên bộ dạng mốc meo một thời gian dài. Đến như Đại Hoàng cùng không hơn gì, cả ngày ủ rũ, chúng không chủ đích chỉ là sẽ rất hoan hỉ nếu gặp được trương tiểu phàm nên chạy đi kiếm đông tây, trong khoảng thời gian ấy, mỗi lần đỗ tất thư thay thế trương tiểu phàm đi vô bếp cho chúng ăn là nhất định thấy Đại Hoàng, Tiểu Hôi một loạt làm dữ, sau khi chúng ăn xong hầu như cũng vẫn giữ cái vẻ khinh khỉnh, đích dạng là bất mãn, tội nghiệp Đỗ tất thư phải rẫu rĩ vì vậy trong suốt một thời gian dài
Thời gian trôi như nước trôi, kí ức năm nào phảng phất đã là chuyện quá khứ, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Tiểu hôi và Đại hoàng tại nơi đỉnh núi Đại trúc phong đã lại nháo nhào, lông bông, mê mải rong chơi, chỉ là dù có như vậy khi chúng quay trở về để đi ngủ lúc đêm khuya là lại đến căn phòng cũ của Trương tiểu phàm, phảng phất như là mong chờ được nhìn thấy ai đó.
Tuy nhiên, suốt bao năm ròng, trong căn phòng này vĩnh viễn chẳng thấy bóng ai.
" Huýt"
Đại hoàng đột nhiên đang phóng nhanh dừng ngay lại, lực quán tính mạnh mẽ làm Tiểu hôi ở trên lưng xém chút ngã lộn nhào, may mắn là tay của nó nắm đủ chặt nên cuối cùng cũng miễn cưỡng giữ được thân thể thẳng thớm. Đại hoàng sủa to lên, đột nhiên quay đầu lại, mở mõm thè cái lưỡi dài tự đuổi theo cái đuôi của nó, rồi cả thân người cứ thế đứng tại chỗ mà xoay mòng mòng
Tiểu hôi ngồi ở trên lưng đã vững vàng, nhạch cái miệng ra cười kêu to "chí chí", đích dạng là tiếng kêu hưng phấn, cái trò du hí vô vị này Đại hoàng lặp đi lặp lại không biết đã là bao nhiêu lần, nhưng đối với tụi nó, phảng phất vẫn là thứ trò vui thích nhất
Ánh nắng sớm mai rơi lắc rắc trên thân mình bọn chúng, tại nơi Đại trúc phong chỉ thấy dội lại âm thanh tạo ra bởi hai con vật trong khi tất cả mọi người vẫn còn đang say ngủ, khoảnh khắc tốt đẹp này, phảng phất chỉ dành riêng cho chúng
Xa xa, hậu sơn một phiến trúc lâm thanh thúy, ẩn ẩn gió núi xao động lá trúc kêu xào xạc, dằng dặc vọng lại, ngọn gió thổi đến từ phương hướng ấy, phảng phất mang theo trúc diệp đích thanh hương, hòa vào hơi thở trúc lâm
Hốt nhiên !
Đại hoàng ngừng lại không đuổi theo cái đuôi của nó nữa, tiểu hôi đang ở trên lưng nó, đồng thời đã xém ngã lộn nhào, nhành cái miệng ra, nhìn về phía ấy một phiến trúc lâm
Thanh sơn, thúy trúc, gió thổi, tựa như mặt biển
Sa sa, sa sa, sa sa...
" Chi chi chi chi ! " Tiểu hôi hốt nhiên rống lên, Đại hoàng cũng phản ứng kì quái, kêu lên nhiều tiếng nho nhỏ, lại sủa lên vài lần, sau một khắc, cả hai con vật phảng phất giống như nhau đã nhận ra sự gì, Tiểu hôi tay nắm lấy Đại hoàng, Đại hoàng lập tức xoải bốn chân chạy thật nhanh về hướng hậu sơn phía trước hắc trúc lâm.
Có lẽ tiểu lộ nơi hậu san, đã lâu rồi không có ai đến đây thực hành bài học chặt trúc nữa nên cây cỏ tươi tốt chen nhau mọc xóa cả san lộ, nhưng Đại hoàng dường như trời sanh linh giác, luồn như con thoi giữa những cây rừng, chạy nhanh hơn, chạy thật nhanh đến trước trúc lâm
Thúy lục đích trúc lâm, thâm u một vẻ thần bí, Đại hoàng dừng lại ở trước rừng trúc, gừ gừ nho nhỏ kêu lên vài lần, Tiểu hôi từ trên lưng nó nhảy xuống, chỗm hổm ngồi một bên, nhóng mắt nhìn, rồi lại nhìn vào sâu trong rừng trúc, tay quào quào cái đầu, phảng phất như đang do dự
Nhưng chỉ một thoáng trù trừ, cuối cùng Tiểu hôi hạ quyết tâm chỉ thấy nó hướng về phía Đại hoàng " chi chi " lên hai tiếng khi bước lại hướng trúc lâm, nói là bước lại thì cũng chẳng đúng, kì quái là Tiểu hôi không có leo tót lên cây, nó một chân trước đặt lên tư thế như là sắp nhảy lên, nhưng nhìn chầm chậm lại cái dáng của nó, vẻ thận trọng, tựa hồ đầy vẻ mong chờ
Đại hoàng gừ gừ hai tiếng, đã lại buớc đi, theo sau lưng nó, vào rừng trúc
Một khỉ một chó len lỏi chầm chậm trong rừng trúc u tĩnh rất nhanh đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng
Ánh nắng sớm bị chặn lại bởi tầng lá trúc dày, nhưng qua những khe hở ở giữa, vẫn có thể xuyên qua, biến thành những luồng sáng to cỡ ngón tay, lắc rắc từ trên lùm cây rơi xuống đậu trên mặt đất
Tiểu Hôi và Đại Hoàng giữa rừng trúc chầm chậm tiến tới, tiến tới... không chủ đích, đã đi sâu vào rừng, nơi có một khoảng đất nho nhỏ, phảng phất quen thuộc, lờ mờ nhận ra, như là nơi năm nào Trương Tiểu Phàm khi mới tới đây, đã khổ nhọc tập chặt trúc
Tiểu hôi dừng lại, lơ lửng trên không, đưa tay lên đầu, phóng tầm mắt nhìn ra mọi hướng
Trúc lâm thâm u, nhất phiến tịch tĩnh
Tựa như với một tiếng thở có thể xáo động bầu không khí ấy
Chầm chậm tăng dần cảm giác bồn chồn không yên
"Rắc" tiếng chân nhè nhẹ, vang lên trong nơi trúc lâm sâu thẳm an tĩnh
Tiểu hôi và Đại hoàng cùng quay đầu qua nhìn, hình dáng đó, đằng sau khóm trúc dày, dần dần hiện rõ
Trúc lâm đột nhiên chìm trong yên lặng, nhưng chỉ một khắc sau, chợt vang lên tiếng reo hoan hỉ, Tiểu hôi nhảy tới, thân hình như vệt xám, nhảy đến giữa không trung, về phía người mà nó bấy lâu mong chờ
Nó nắm chặt lấy áo người đó, cười to mừng rỡ, cuống cuồng tỏ sự hoan hỉ của mình, " chi chi chi chi " cười mãi không dừng
Người đó vòng tay quanh nó, hung lệ chi khí thời khắc này biến mất, khoảng giữa hai lông mày giờ hiện nét cười nhu hòa lâu ngày mới lại thấy, bế Tiểu hôi trong lòng. Sau một khắc hốt nhiên có cảm giác, nhìn xuống dưới, khoé miệng hiện nụ cười, cúi mình xuống, xoa đầu Đại Hoàng, cười mà nói " Đại Hoàng, ngươi có khoẻ không? "
Đại hoàng tự nhiên là chẳng thể nói được, nên chỉ gừ gừ nho nhỏ đáp lại, cái đuôi nó ngoáy tít lên, đầu thì cọ cọ mãi vào lòng bàn tay người đó.
Trong khoé mắt người đó, phảng phất nơi không người nhìn thấy, phản chiếu hình ảnh mờ mờ: " Chỉ có ngươi, giống như ngày trước vẫn xử sự bình thường với ta "
Rào rạo
Bất chợt, có tiếng chân bước dồn, chính thị là Dã cẩu đạo nhân từ phía sau đang đi lại, nhìn bộ đạo bào cũ bị rách hở vài chỗ bởi gai nhọn, hiển nhiên là đã đi lạc đường
Dã cẩu đạo nhân lấy lại hơi, hướng về Trương tiểu phàm, giờ là Quỷ lệ oán thán: " Ây, xú tiểu tử, phải ngươi hóa điên rồi không, muốn chết cũng đừng chọn kiểu này chứ, đây là thanh vân môn, vạn nhất bị người ta phát hiện, chúng ta có mười cái mạng cũng vẫn đi chết đó "
Đột nhiên, đối với Quỷ lệ thì thập phần ôn thuận, đại hoàng giờ quay đầu lại, lông trên cổ dựng ngược lên, nhe răng, hiển nhiên đối với dã cẩu mười phần thì chẳng có được đến một phần hảo cảm. Một khắc sau, đại hoàng rống to một tiếng, quăng mình đến bất thình lình
Dã cẩu thất kinh, nhìn thấy con chó lớn đột nhiên nhằm thân trên của mình phóng tới, tim lạc một nhịp, không chử định giơ tay ra nắm cái pháp bảo hình răng nanh của mình
Chỉ không ngờ thời khắc này, Quỷ lệ đứng phía trước lành lạnh nói \" Ngươi dám dùng pháp bảo đả thương con chó đó, ta sẽ chặt chân tay ngươi xuống, ném ngươi xuống phía dưới núi trước Thủ tĩnh đường \"
Dã cẩu ngạc nhiên, phẫn nộ nói: \" Ngươi nói...?\"
Chưa nghe trả lời, đại hoàng đã bất ngờ quăng mình tới, vẻ thất thần của dã cẩu mất đi khi bị con chó lớn xông tới, đồng thời tiếng chó sủa tiếng giận dữ vang lên không ngớt, người chó cuốn vào nhau, loạng choạng, dã cẩu đạo nhân và đại hoàng một khối lăn tròn ra xa phía sau, chẳng nhìn ra thân người thân chó nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng giận dữ vọng lại
\"A`, con cho\ chết tiệt, mày cắn trả ? Ầy, xú tiểu tử, đô` súc sanh nhà ngươi, không kêu con chó dừng lại đi, nhả ra, ah! con cho\ chết tiệt, là chân người đó, không phải cái cẳng gà đâu, mau nhả ra, đừng có cắn, a a a...\"
Quỷ lệ ngó ra xa làm như không nghe tiếng kêu thảm của dã cẩu, quay đầu qua ngó tiểu hôi ở trong lòng, đôi mày giãn ra như cười, cẩn thận nhấc nhấc nó lên ướm thử, thấy mới chỉ 10 năm không gặp, Tiểu Hôi dường như lớn lên nhiều, ôm nó trong lòng, cảm giác nặng hơn trước nhiều, cái vạch ở giữa trán dường như lớn ra nhiều
Tiểu Hôi vẫn còn kích động trong niềm vui ban đầu, lúc này nhách miệng ra cười, giống như ngày trước nhảy thót lên vai gã, theo quán tính thò tay ra vò bù tóc gã
Quỷ lệ bình tĩnh đứng đó, chầm chậm đi ra phía ngoài, bước đến phần trên của trúc lâm, từ trên cao nhìn ra phía xa, trước núi nơi ấy chìm trong hơi mây, đã từng là gia đình ấm cúng nhất của gã
Gã nao nao xuất thần, đau đáu nhìn theo
Cũng chẳng biết đã bao lâu, thấy đại hoàng dương dương đắc ý từ sâu trong rừng chạy ra, đầu nghểnh lên, đuôi ngoáy tít, nhảy lên người Quỷ lệ " uông uông uông " lên mấy tiếng
Quỷ lệ mỉm cười, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đầu nó
Một lúc sau, dã cẩu đạo nhân loạng choạng từ hắc trúc lâm đi ra, phần trên đạo bào rách ra mấy mảnh, trên bộ mặt chó có nhiều vết cào, nhìn bước đi có thể thấy chân cũng đã bị thương rồi
Lúc này nhìn thấy đại hoàng ở bên cạnh quỷ lệ, tâm lý vừa sợ vừa ghét, kết cục không có gan đi tới, đứng ở xa làm dữ nói: " Con chó chết tiệt kia, đừng có cậy có người nâng đỡ mày, sớm muộn có ngày tao làm thịt mày đó "
Đại Hoàng bất ngờ quay đầu lại, hướng phía dã cẩu đạo nhân gầm to lên, dã cẩu hồn phi phách tán, lúc này liên tục lùi lại mấy buớc, nhưng đại hoàng chỉ làm bộ dọa đùa hắn, một lúc sau cũng không thấy đuổi theo, thay vào đó quay đầu lại, dã cẩu hoàn hồn, vô luận cũng không có gan thóa mạ nữa
Nhìn xuống núi cả nửa ngày, làn nắng sớm, đã hiện rõ yên ả phủ xuống, khoác lên khoảng núi cao một màu xanh ngắt chiếc áo dát vàng lấp lánh
Quỷ lệ nhắm mắt, thở sâu
Một lúc sau, chuyển thân mình, tay ôm tiểu hôi, liếc qua dã cẩu, nói " Chúng ta đi thôi"
Dã cẩu nghe câu nói đó, nhanh chân đi lại, lầm bầm một mình " Đúng là tự tìm rắc rối, vì một con khỉ, đi mạo hiểm tính mệnh..."
Đại hoàng phảng phật cảm giác điều gì, đứng thẳng người, nhìn Quỷ lệ. Quỷ lệ đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đầu Đại hoàng, mỉm cười, tay trái đưa ra, một đạo huyền thanh quang mang từ cây hắc bổng xuất hiện, chính là " thiêu hỏa côn " năm nào, ngự lên đó, trực chỉ thanh thiên
Dã cẩu cười khằng khặc phàn nàn " xú tiểu tử, biết đang ở đâu không, mà không ngừng phô trương thế..."
Hắn đang đứng đó oán thán, hốt nhiên, đại hoàng gầm to lên, dã cẩu sợ hãi nhảy lui một bước, liền đó ngự khởi pháp bảo, vội chạy theo quỷ lệ.
Trước hắc trúc lâm, đại hoàng đứng có một mình, sủa to lên, liên hồi, liên hồi sủa theo
cho tới khi một bàn tay trắng nõn, đặt lên đầu nó, ôn nhu nói: " đại hoàng, làm sao thế, sao hôm nay lại chạy đến đây, kêu mãi không ngừng ?"