Cái mà mẹ đã cặm cụi may vá hàng tuần… giờ đã bị phá tan tành.
Scott bưng kín mặt lại. Nó không thể đứng nhìn những gì Mac làm nữa. Hai tay áo bị xé toang, một cái bị xé nhỏ thành những mảnh vụn rơi xuống sàn, cái kia bị mắc vào cạnh đi văng nhờ mấy cái ghim.
Những chuỗi hạt vàng trang trí văng khắp phòng. Đó không phải là những hạt đơn để đính vào váy mà mẹ đã phải mất mấy ngày để khâu ghép chúng lại.
Tồi tệ hơn cả là những vết bẩn phủ trên toàn bộ cái váy. Như là váy được may từ loại vải đen dày vậy. Glen rên rỉ: - Mẹ cậu sẽ giận điên lên khi nhìn thấy những thứ này mất. Scott bỏ tay ra và nhìn vào đống thiệt hại do Mac gây ra. - Đúng vậy. Và mẹ tớ sẽ buộc tội chúng mình. - Không đâu, nếu chúng ta sắp xếp lại mọi thứ trước khi mẹ cậu trở về. Đó là việc chúng ta phải làm. Chúng ta sẽ sắp đặt lại. Rồi cậu sẽ thấy. Mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Chúng ta sẽ sắp lại tất cả. Sẽ ổn thôi. Glen chạy khắp phòng, cố thu nhặt những hạt trang trí. Scott chậm chạp lê bước đến bên đi văng và nhìn chằm chằm vào phần còn lại của cái váy. Sẽ không ổn. Và Scott biết chẳng còn cách nào có thể thu xếp lại những thứ mà Mac đã phá phách, trước khi mẹ về được. - Không cần đâu Glen. – Nó sốc đến mức sợ hãi. – Chúng ta không thể làm gì được đâu. Scott thấy Mac đang đu trên rèm cửa đi văng. Nó hét lên: - Nó đây này!
Mac nhả cái rèm ra và chạy trên thanh luồn rèm trước khi Scott kịp bắt nó. Scott hét lên: - Mac! Quay lại đây! Nhưng Mac nhảy xuống và chạy ra cửa. Glen đuổi theo nó. Theo sau là Scott. - Cố giữ nó lại! – Scott bảo Glen khi chúng đuổi Mac xuống sảnh và trở lại nhà bếp. – Nếu chúng ta không bắt được nó. Có trời mà biết nó sẽ gây ra những chuyện gì! Glen bảo: - Nó nhanh quá! Chúng ta sẽ không bao giờ bắt được nó mất. Rồi Scott nảy ra một ý rất hay. Nếu không bắt được Mac thì đuổi nó ra khỏi nhà cũng được. Scott bảo Glen khi chúng chạy qua bếp ra sảnh: - Glen! Quên chuyện bắt Mac đi. Mở cửa phòng làm việc thông với gara ra.
Glen hỏi: - Tại sao? Scott thì thầm: - Vì chúng ta sẽ đuổi chúng qua lối gara và thoát khỏi nó mãi mãi. - Ý kiến hay đấy. – Glen chạy ra phòng làm việc trong khi Scott vẫn đuổi theo Mac. Mac kéo Scott chạy qua tất cả các phòng ở tầng một. Cuối cùng con quỷ lông lá chạy vào phòng làm việc. - Tránh xa khỏi cửa đi. – Scott kêu to khi đuổi theo Mac chạy vào phòng. – Cậu sẽ làm nó sợ và chạy sang hướng khác đấy. Glen vội nhảy sang bên cạnh và Mac chạy xuyên qua cánh cửa mở đúng như Scott hy vọng. Scott hét lên: - Nhanh lên. Tớ sẽ đuổi nó ra bên ngoài còn cậu sẽ nhấn nút đóng cửa gara lại. Scott và Glen chạy ra khỏi phòng làm việc và đóng sầm lại sau lưng chúng. Cái xô đựng ốc và bulông trên giá rơi xuống vào dọc tường phía trái gara.
Scott thấy Mac đang chạy luồn dưới cái giá. - Ôi, không! – Scott thở hổn hển khi Mac đứng lại và nhấc can sơn trên giá xuống. Khi nó đặt can sơn xuống sàn, cái nắp bật tung. Sơn tràn ra. Sơn vung vãi khắp nơi, trên tường, trên sàn, ghế ngồi. Và tồi tệ hơn cả là một vệt to bên cạnh cửa cái xe hơi trắng của bố. Scott kinh hoàng nhìn cái xe. Nó rên rỉ: - Sao hôm nay bố không đi xe đi làm cơ chứ. - Nếu bố cậu nhìn thấy thế này, chắc bọn mình bị quay chín hết. Mac nhảy xuống khỏi cái giá và đứng trên nóc xe. Scott hét lên tức giận: - Rồi mày cũng sẽ phải chết thôi. Và rồi nó chộp lấy mui xe. Nhưng Mac lại trốn thoát lần nữa. Chỉ có lần này Scott cảm thấy vui. Bởi vì Mac chạy khỏi gara và thẳng tiến ra đường ô tô.
Scott hét bảo Glen. - Đóng cửa lại. Đóng cửa lại mau!
Glen nhấn cái nút trên tường để đóng cửa gara tự động. Và cánh cửa bắt đầu hạ xuống. Mac quay đầu lại, chân vẫn chạy tiếp. Scott chồm chồm nhảy lên nhảy xuống giục như thể làm như thế là cánh cửa sẽ hạ xuống nhanh hơn ấy. Nó nín thở khi cánh cửa hạ xuống gần hơn, gần hơn nữa, sắp sát đất rồi. Cánh cửa chỉ còn một đoạn nữa là chạm đất. Mac chỉ còn cách một đoạn nữa thôi là biến mất mãi mãi. Chúng ta làm được rồi, hoan hô, - Scott nghĩ. Và Scott nghe thấy một tiếng kêu. Một tiếng kêu rất khủng khiếp.
Chương 20
Glen la lên:
- Chúng ta chẹt chết nó rồi! Tự Scott cũng nhìn thấy thế. Thò ra khỏi cánh cửa gara đã đóng sát mặt đất là một cánh tay và một cái chân của Mac, chúng không động đậy nữa. Phần còn lại thì bẹp gí dưới cửa. Scott thấy đau quặn bụng. Nó không bao giờ muốn giết Mac cả mà chỉ muốn thoát khỏi nó thôi. Scott nhấn cái nút để nâng cửa gara lên. Trời bắt đầu mưa lâm thâm. Thôi cũng được. – Nó nghĩ. – Thế là Mac sẽ không gây rắc rối nữa. Scott tiến đến gần để nhìn rõ hơn. Đầu Mac gần như bẹp gí. Người nó cũng ở tình trạng tương tự. Những hạt mưa nhỏ rơi xuống, thấm vào lớp lông của nó. Scott thông báo: - Nó đã chết rồi. Glen nói: - Thật là kinh khủng. Scott cúi xuống nhìn Mac và nói với Glen: - Chúng ta sẽ chôn cất nó tử tế.
Glen gật đầu: - Trước tiên chúng ta phải nhấc nó lên khỏi sàn đã. Nó lấy mũi giày đụng khẽ vào Mac, một cái chân rời ra. - Ối1 Kinh quá! – Scott kêu lên và định đi vào nhà. Glen nói: - Tiếp tục đi. Tốt hơn là chúng ta hãy nhanh lên. Trời đã bắt đầu mưa nặng hạt rồi. Mac đã bị thấm ướt. Mưa thấm vào đầu nó, người nó, chân nó, tay nó. Nhưng bây giờ… nó hình như… thay đổi. Nó không còn bẹp gí nữa. Nó dường như to ra. Scott thở hắt ra: - Ôi, không! Đừng lặp lại một lần nữa.
Chương 21
Scott thét lên:
- Nó đã sống lại rồi. Glen cũng kêu lên: - Nhìn cái chân nó kìa. Nó lại mọc ra. - Không thể thế được! – Scott gào lên. Nhưng khi cúi xuống gần hơn nó nhận ra Glen đã đúng. Chân Mac đang mọc lại.
Một mẩu xương tòi ra chỗ sẽ có cái chân. Nó dài ra và rồi bắp thịt, lông lá phủ đầy khúc xương. Scott nhận thấy cái chân bị rời ra đang co lại nhanh như chiếc mới mọc ra. - Đây là chuyện kinh dị nhất mà tớ từng thấy. Scott nói và lùi lại tránh xa Mac. - Làm sao xảy ra chuyện này được nhỉ? Glen cũng lùi lại. Scott trả lời: - Đó là do nước. Cậu có nhớ không, hôm chúng mình từ hội chợ trở về đặt nó vào nước nó lại khỏe. Thậm chí còn tốt hơn lúc trước. Nó phát triển lớn hơn. Cứ như là nước có thể chữa cho Mac mọi thứ bệnh đấy. Glen thở dốc: - Ừ, thậm chí cả cái chết.
Scott nhìn Mac đang nhảy như con choi choi. Trông nó to hơn, mạnh hơn bao giờ hết. - Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi Mac. – Scott nhận ra. – Không bao giờ. Mac hoàn toàn không hủy diệt được. Glen thì thầm lo lắng hỏi: - Chúng ta phải làm gì bây giờ? Mac đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai đứa. Scott cố gắng suy nghĩ nhưng nó vẫn chưa tìm ra cách nào hay cả. Scott nói đầy hy vọng: - Có thể khi chúng ta để nó ở đây một mình, nó sẽ đi. Scott nghĩ đến điều đó trong giây lát. Nó ước gì Mac sẽ đi khỏi đây. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Và Scott biết thế. Chỉ còn một cách duy nhất. Chúng phải bắt lấy Mac và nhốt nó lại mãi mãi. Không nói một lời, Scott nhích về phía Mac. Mac vẫn không động đậy.
Glen hỏi: - Cậu định làm gì thế? - Cậu cứ im đi đã. – Scott bảo Glen và bước một bước nữa về phía Mac. Mac vẫn đứng im. Scott nhẹ nhàng nói: - Tao sẽ không làm mày đau đâu. Tao chỉ muốn vuốt ve mày thôi. Chỉ thế thôi. Glen hỏi giọng nghi ngờ: - Cậu điên à? Hay định làm gì thế? Scott tiến lên để chộp lấy Mac. Nó cào móng tay nhọn hoắt vào mặt Scott. Scott giật đầu ra sau nhưng Mac vẫn chụp được đúng đỉnh đầu của nó. - Ối! – Scott la lên.
Mac rít lên một tiếng và thò tay lên giá gara. Một tay nắm Scott, tay kia Mac vung cái búa lên và đập mạnh xuống đầu Scott. Glen hét to: - Cẩn thận đấy. Scott nhắm chặt mắt lại. Cái búa chệch đầu nó khoảng một ly. Mac nhặt cái tô-vít và ném về phía Glen. Glen kêu lên. - Nó đang cố gắng để giết chúng ta đấy. Chạy vào trong nhà thôi. Hai đứa cắm đầu chạy về phía cửa. - Nhanh lên! – Scott gào lên khi Glen mở mãi không được cái chốt cửa. – Nhanh lên đi!
Cuối cùng Glen cũng mở được cửa ra, hai đứa chui tọt vào trong phòng làm việc. Scott cố gắng sập cửa lại nhưng không được. Bởi vì Mac đang đẩy từ phía kia. Scott gọi: - Giúp tớ với, Glen! Nó dùng hết sức để đẩy cửa lại. Glen cũng dùng hết sức để đẩy. Nhưng Mac khỏe hơn cả hai đứa hợp lại. Scott và Glen ngã lăn nhào ra sàn khi Mac xông vào và mất hút trong nhà.