XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 13:34:31 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện ma

Cuộc So Tài - Trang 1

XUỐNG CUỐI TRANG

Cuộc So Tài

Tác giả: Joen Vatsek

Dịch giả: Kim Lương

Phần 1

 Khi Janine ngừng nói, một đôi khi như lúc này, thì hình như cô cũng ngưng thở luôn, như thể để lắng nghe. Sự yên lặng lọt vào qua những bức tường của ngôi nhà cũ kỹ ở Virginia và tự nó nén chặt vào giữa những bức tường.

- Em có tin chắc rằng nơi này không quá cô quạnh đối với em không? Laurence lại hỏi nữa.

- Em rất thoải mái, thực sự là em rất thoải mái - Janine nói với một nụ cười thoáng qua. Chớ bận tâm nữa, mọi sự đều tốt đẹp. Hơn nữa - cô nói thêm một cách hợp lý - chúng ta đã phải tới nơi đây. Không còn chỗ nào khác để đi nữa, còn nơi nào đâu, khi mà chúng ta đã tiêu sạch mọi đồng tiền vì em? Em muốn nói là còn nơi nào nữa hở anh yêu quý?
- Không còn - Laurence đồng ý sau một lúc yên lặng ngắn. Nhưng anh đã quên là nó hiu quạnh đến thế nào. Nếu em nghĩ…
- Đẹp lắm. Đây là một ngôi nhà cổ tuyệt vời. Có lẽ em còn sẽ thử lại tay nghề hội họa của em nữa.
Cô quay lại nhìn qua cửa sổ, những cánh tay nhỏ nhắn của cô tì lên ngưỡng của. Ô. Đó là một cái cửa sổ cao, có hình tròn trông giống như cái lỗ cửa ở thành tàu. Từ cửa sổ nhìn ra,  chẳng có một thứ gì để thấy ngoài những cánh rừng trải dài ra liên tu bất tận lên các ngọn đồi về hướng Tây.
Sau một lát, miệng cô chúm lại, cô quay lại phía anh, mặt rạng rỡ.
- Anh sẽ có rất nhiều ý tưởng ở đây -  cô nói. Và em sẽ cố gắng để yên cho anh một mình khi anh viết lách. Thật vậy.
Cô thướt tha đi tới cái bàn của nhà bếp, nơi mà anh đang ngồi nghỉ. Trong khi anh tiếp tục mở các thùng đồ thì cô sửa soạn bữa ăn tối. Thức ăn được lấy ra từ các lon, hộp; nhưng cô dọn chúng trong những đồ sứ đẹp đẽ được đặt trên khăn trải bàn bằng gấm đa-mát trắng. Trước hết cô đã mở thùng đồ và lau rửa các chén đĩa bằng sứ, trong lúc Laurence lấy ra những khăn trải giường và những cái mền để làm giường và dọn dẹp bếp núc cho ngăn nắp đâu ra đó.
Họ bị vây quanh bởi những cái thùng chưa khui trong phòng ăn, nhưng các món ăn ngon đều rực rỡ với màu tùng lam và màu vàng, và Janine thỉnh thoảng lại liếc nhìn chúng, lòng hả hê. Lúc nào cô cũng mang theo bên mình cái vẻ xa hoa này. Đó là một phần của con người cô, một phần của cái tinh hoa đã làm cho cô trở thành người phụ nữ độc nhất vô nhị và duyên dáng.
Mắt cô đảo quanh căn phòng trần trụi, không trải thảm, và một cách ngần ngại tới những căn phòng phía bên kia, trong đó những đồ đạc gia dụng của họ sẽ để lại nhửng khoảng trống rỗng.
Cô tránh không nhìn vào khuôn cửa sổ vì bây giờ buổi hoàng hôn màu xanh đã rơi xuống thung lũng quạnh hiu.
Ngôi nhà là tất cả những gì còn lại của cái sản nghiệp lâu đời ở Virginia. Nó được để lại cho Laurence ởi cha anh, ông này đã bị phá sản từ một thế hệ trước đây trong cách thức trưởng giả xa hoa với việc nuôi ngựa thuần chủng. Những sào đất bao quanh ngôi nhà đã được bán đi từ lâu rồi. Ngôi nhà và những khu đất quanh nó đã không thể bán được vì nó quá khuất nẻo. Do đó bây giờ, sau khi đã xa cách nó từ thời niên thiếu, anh đã trở về.
Bị che phủ một nửa trong đám cỏ dài đằng sau ngôi nhà, người ta còn có thể nhìn thay những tàn tích của các chuồng ngựa và khu nhà của bọn nô lệ - những tảng đá nền nhà đổ xiêu vẹo và những cái hố bất ngờ.
Một con suối chảy qua mạn xa của cánh đồng, mà ta có thể băng qua trên một cái cầu ván tự tạo; và ở phía bờ bên kia của con suối là một nghĩa địa cổ xưa với những bia đá chìm sâu dưới đất một nửa và bị che lấp bởi cỏ dại. Ở bên kia những tấm mộ chí bị lãng quên, một khu rừng chằng chịt đã chiếm chỗ.
Trong cái yên lặng của buổi tối họ có thể nghe thấy tiếng róc rách của con suối lớn hơn là khi họ đang bận rộn khui các thùng đồ.
Trong một khoảng khắc, từ Janine, từ cái đầu nghiêng đi của cô và cái nhìn có vẻ lo lắng, mơ hồ của cô, Laurence nghe thấy những tiếng thầm thì có điềm bất tường của nước rì rào trên các tảng đá. Anh cũng cảm thấy sự sợ sệt lo lắng của cô về đám sương mù bốc lên từ con suối, điều mà anh đã quen thuộc từ thời thơ ấu, vốn là một phần của buổi tối mùa hè :
- Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay, khi mà chúng ta có được một ít tiền - anh hứa một cách dứt khoát vào giữa sự im lặng và sự nín thở của cô.
- Được lắm - Cô nói thầm thào.
Sau đó, trên cái giường đồ sộ, cô nằm run rẩy bên cạnh anh.
- Lạnh hả? Anh hỏi. Nằm sát nữa lại đây.
- Em vẫn khỏe mà - cô chối - chỉ buồn ngủ thôi. Ngủ ngon nhé, Laurence.
- Chúc ngủ ngọn, em cưng của anh.
Cô ngắm ánh trăng đang oai vệ đi vào với những cái bóng dữ tợn ngang qua căn phòng không có màn che và đổ xuống trên tấm khăn trải giường. Với một hơi thở hít vào hung bạo, cô lăn mình ra khỏi ánh trăng, quay về phía người chồng cô, với nỗi lo sợ dị đoan khi nhớ ra rằng ánh trăng không được chiếu lên giường ngủ của người ta.
- Em không thể ngủ được - cô nói thì thào một cách tuyệt vọng. Laurence ơi, hãy che cửa sổ lại, che cửa sổ lại. Hãy đuổi ánh trăng ra ngoài. Xin hãy đuổi ánh trăng ra ngoài.
Trong một khoảng khắc anh đã hoàn toàn thức tỉnh và đi ngang qua một nửa căn phòng. Anh máng cái áo dài của anh lên cái sào màn và nói với một giọng binh thường.
- Tốt hơn rồi chứ, Janine?
- Tốt hơn rồi - cô nói với vẻ thư giãn. Tốt hơn nhiều, nhiều lắm, anh yêu của em.
- Bây giờ em có thể ngủ được không? Em có cần dầu thơm không? Hoặc một thứ gì khác?
- Không, anh yêu mến - cô nói với một tiếng cười khẽ, khi mà cô lại được an toàn trong bóng tối. Hãy quay lại đây và để cho em lấy tay ôm choàng lấy anh, và cả hai chúng ta sẽ cùng bỏ mặc sự đời.

Phần 2

Vào ngày cuối tuần, các hành trang của họ đều được xếp đâu vào đó các đồ đạc được sắp đặt những bức màn được treo lên. Người hàng xóm gần nhất của họ là một nông dân ở cách xa một dặm đường. Laurence thuê một trong những đứa con trai của ông ta để cắt luống cỏ, và đứa con gái của ông ta tên là Trisa, một bé gái mười bảy tuổi, để tới hàng ngày làm công việc dọn dẹp và lau quét nhà cửa. Anh và Janine mỗi tuần lái xe tới thành phố để mua các tạp phẩm, và thư từ và sữa của họ thì được giao tới tận nhà.

Mọi việc đều được thu xếp thành công việc thông thường có thứ tự, và Laurence đã bắt đầu làm việc lại một cách đều đặn. Janine cũng giữ lời hứa của cô. Cô không còn kiếm cớ để làm đứt đoạn công việc của anh, cô mang bữa ăn trưa của anh tới trong một cái khay và để nó ở cửa phòng anh.
Một buổi xế chiều anh đi xuống nhà dưới. Trời đã mưa tầm tã suất cả ngày, anh đã ít khi trông thấy Janine. Anh thấy cô trong phòng khách, đang ngồi xếp chéo chân trên tấm thảm cũ của Đông phương phía trước lò sưởi.
Anh bất chợt giật nẩy mình lên khi trông thấy cô ở đó. Đã bao nhiêu lần khi còn là một cậu con trai nhỏ, chính anh cũng đã từng ngồi như thế trong khi mẹ anh đọc cho anh nghe truyện Robin Hood và những chàng hiệp sĩ của Vua Arthur, và một ngọn lửa nổ lép bép trong lò. Nhưng bây giờ thì không có lửa, chỉ có một ít tro nguội lạnh.
Janine không nghe thấy tiếng bước chân anh mà vẫn cứ mê mải vào một vật gì trên sàn nhà, trước mặt cô. Trong cái ánh sáng lờ mờ kỳ quái, hơn hao giờ hết trông cô giống như một bức họa của Divier. Cô không đẹp trong cái ý nghĩa thông thường của từ ngữ, cô chỉ có sức hấp dẫn và làm người ta không thể quên được thôi.
Anh bị bối rối khi thấy rõ là điều gì đã làm cô mê mải. Trên sàn nhà, cô đặt một cái bàn cờ gỗ khảm cũ kỹ vốn đã có ở trong nhà từ thời mà anh có thể nhớ lại. Cô đã lật ngửa nó lên và trên mặt sau bóng lộn cô để một cốc rượu bằng pha lê úp sấp xuống.
Hai đầu ngón tay của bàn tay phải cô đặt nhẹ nhàng lên cái đế cốc. Khi anh quan sát, cái cốc hình như trượt đi ngang qua mảnh ván do ý muốn riêng của chính nó, nó trượt đi theo những vòng cung chậm chạp, uốn éo, mang bàn tay của cô đi theo nó.
- Em đang làm gì thế, Janine? Anh hỏi.
Cô giật nảy mình, rú lên, đập một nhát vào hông cái cốc, làm nó lăn ra khỏi mảnh ván xuống sàn nhà.
- Không, không! - cô gào lên.
Anh đi vào trong phòng một cách thận trọng, như thể có một người nào đang ngủ ở đó.
- Anh làm em hoảng kinh- anh nói. Tha lỗi cho anh. Anh chỉ không thể tưởng tượng được là em đang làm gì thôi.
- Ồ! Cô nói, tự mình trấn tĩnh lại, hơi thở của cô còn hổn hển. Cô nhặt cái cốc lên và để nó lại chỗ cũ. Lúc này anh mới nhìn thấy là cô đã kẻ một cách cẩn thận bằng mực những chữ của vần a, b, c lên mặt sau của cái bàn cờ.
- Đã có khi nào anh nhận được các tín điệp bằng cách này chưa? Cô hỏi với sự hững hờ giả bộ. Mẹ và em thường làm việc đó hàng giờ đồng hồ, khi em còn là một cô gái, trước lúc mẹ chết.
- Những tín điệp của ai? Laurence hỏi, cố tình giữ vẻ hờ hững trong giọng nói của anh.
- Ồ, từ thế giới bên kia - Janine nói với anh, có vẻ ngạc nhiên là anh phải cần sự giải thích. Mẹ và em thường nói chuyện với cha bằng cách này, và ông đã mang tới đủ mọi thứ bạn bè kỳ quái. Mẹ nói đúng là giống hệt ông - khi ông còn tại thế - bao giờ ông cũng đưa về nhà những người kỳ dị nhất.
- Nhưng, Janine này… Laurence bắt đầu.
- Em giả tỉ - Janine nói thêm, trong khi nhìn anh chằm chằm - anh và bác sĩ sẽ nói rằng đó chính là cách mà mẹ dùng để trốn tránh sự thật.
Anh thoáng nghĩ tới bà mẹ Janine, một người hào hoa và đa cảm. Vốn được nuôi dưỡng một cách tao nhã, không được thừa hưởng một chút gì khi chồng bà bị chết đuối trong lúc đi thuyền trên sông Charles, bà đã mở một nhà trọ cho các sinh viên. Bằng cách nào đó, bà đã gửi Janine tới những trường học tốt nhất. Bà đã truyền vào cô con gái bà giấc mơ của chính bà cho một ngày khi với sắc đẹp và trí thông minh của cô, Janine sẽ thực hiện được sự thành công huy hoàng về một ngành chưa xác định rõ ràng - như là một ca sĩ chẳng hạn, hoặc một nữ diễn viên, hoặc một họa sĩ.
Bà đã chết trong mỏi mòn, nhưng mãn nguyện một cách thanh thản với công việc của bà, khoảng ít lâu trước khi Janine và Laurence thành hôn.
Lúc này Janine chăm chú nhìn anh với một chút thách thức trong nụ cười của cô.
- Hãy thử đi - cô nói. Đây là một ngôi nhà cổ tuyệt diệu. Nó đã được xây cất năm 1690 - hãy nghĩ tới những người đã sống và đã chết ở đây từ khi đó. Và một vài người trong bọn họ vẫn còn quanh quẩn ở đây. Em không biết tại sao một vài người còn ở lại và một vài người khác thì không, nhưng bao giờ thì cũng như thế. Hãy thử đi và coi xem có ai trong bọn họ sẽ nói chuyện với anh.
- Được lắm.
Anh nói và gượng gạo mỉm một nụ cười. Anh ngồi phịch xuống tấm thảm bên cạnh cô và nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay nàng tuột khỏi tay anh, vì vậy anh cầm mảnh ván gỗ lên và đặt nó trước mặt anh.


» Trang 1: [1] 2 3 >>

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện ma
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android