XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 11:29:44 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện ma

Cuộc So Tài - Trang 3

XUỐNG CUỐI TRANG


- Ông ấy nói vây hả? Laurence đã không đùa cợt một chút nào. Ông ấy còn nói gì nữa? Anh tìm cách hiểu rõ vai trò mới mà cô đang đóng.

- Ồ, ông ấy nói liên tu bất tận về bản thân ông ấy, như em đã nói với anh, ông ấy nói với em về những trận đấu kiếm của ông ấy và về những cuộc tình ái của ông ấy. Em trách cứ ông ấy về việc chỉ có những cuộc tình vì ông ấy có hứng thú muốn loại trừ những người chồng, ông ấy không chối cãi điều này.
- Ông ấy đã sử dụng kiếm hay súng lục? Laurence hỏi, trong khi nhìn thật sát vào mặt cô mà làm ra vẻ như không nhìn vậy.
Cô ngần ngừ.
- Ông ấy nói mơ hồ về điều này. Ông ấy không nói rõ là ông ấy sử dụng loại võ khí nào. Có một lần ông ấy giận dữ và đã không nói chuyện với em trong nhiều ngày, khi em nói rằng không phải lúc nào ông ấy cũng là một người quân tử trong những cuộc so tài này. Khi ông ấy hết cáu giận rồi, ông ấy cho em biết là ông ấy đã nổi tiếng thần kỳ với những khẩu súng lục của ông ấy, và ông ấy đã một mình giết chết sáu người trước khi ông ấy bị tử trận ở Yorktown. Ông ấy mới có hai mươi bảy tuổi, và đôi khi ông ấy có vẻ như còn trẻ hơn thế nhiều - còn trẻ hơn anh nhiều đó, anh yêu quí ạ.
- Sáu người cơ à? Tất cả đều là những người chồng à?
Anh hỏi một cách khô khan. Đây là một luận điệu quen thuộc của Janine - chỉ khác là một tính chất mới thôi. Thật tình cô không thích những người chồng, hoặc thích làm một người vợ chủ yếu là cô muốn một tình trạng lúc nào cũng căng thẳng một cách lãng mạn, và kéo dài tới vô cùng lận.
- Ba hoặc bốn người là những người chồng - cô nói một cách thờ ơ. Nhưng khi em hỏi ông ấy sau đó những bà vợ ra làm sao - có lẽ tất cả đều được tự do kết hôn với ông ấy? -  ông ấy đánh trống lảng bằng cách tán tụng em về cặp lông mày, hoặc một điều gì cũng ngớ ngẩn như thế.
- Tại sao? Em có cặp lông mày rất đẹp - Laurence nói. Anh cho rằng ông ấy đã yêu em, phải không?
- Ồ yêu một cách điên cuồng. Ông ấy đã bỏ ra rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về việc làm cách nào ông ấy có thể thực hiện một cuộc so tài với anh. Thật là một sự thất vọng lớn cho ông ấy khi không thể thách đấu trước mặt anh.-
- Ông ấy có thể ném cái cốc - Laurence nói.
- Điều đó không tệ đâu, anh yêu quí ạ - cô nói, làm như cô đã không trông đợi nhiều sự khôn ngoan ở anh. Em sẽ đưa ra ý kiến này. Anh có muốn nhìn xem ông ta ra sao không?
- Nhìn xem ông ta ra sao ư? Anh thoáng giật mình.
Cô nắm lấy tay anh và dẫn anh vào phòng khách. Trên một cái giá vẽ ở bên cửa sổ là một tấm vải tuồn mà không bao giờ cô để anh nhìn thấy. Bây giờ, khi cô kéo tấm vải che ra và quay bức hình lại phía anh với một nụ cười của một đứa trẻ tinh quái, thì anh đã hiểu.
Đó là cái đầu và hai vai của một người trẻ tuổi. Mái tóc vàng của chàng ta thì dài, và nó cuộn xuống trên hai tai và rủ xuống tới cổ áo chàng. Mặt chàng thì mỏng và ra vẻ quí tộc, môi chàng mím lại trong một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười có thể là thích thú, ngoại trừ cặp mắt của chàng.
Cặp mắt chàng là một màu xanh đậm, gần như màu đen vậy. Chúng có vẻ như bắt lấy và giữ chặt cái nhìn của Laurence, làm như chàng ta đang ra một mệnh lệnh nào đó. Có những chiều sâu ở cặp mắt được vẽ ra này, những chiều sâu của sự tối tăm, và khi Laurence nhìn vào cặp mắt đó, anh thấy rằng Janine đã không vẽ Roderick Jamieson mỉm cười.
Chắc chắn đây là một việc tốt nhất mà cô đã làm từ trước đến nay.
- Thật là tuyệt vời - Laurence kêu lên. Rồi cố làm ra vẻ không quan tâm tới. Thế đây là Thiếu tá Roderick Jamieson à?
- Ông ấy nói đó là một bức hình toàn hảo - tiếng cười bi bô trên môi Janine - ngoại trừ việc nó không làm cho ông ấy đẹp trai hơn.
Em nói với ông ấy rằng tính kiêu căng không thể chịu được của ông ấy đã bắt đầu làm em bực bội.
- Em phải thử một loại dầu khác - Laurence nói trong khi chọn lựa những từ ngữ để nói. Thật sự bức hình này rất đẹp.
- Có lẽ em sẽ thử một loại dầu khác. Với một cách đột  ngột, cô đậy bức họa lại. Giọng nói của cô điềm nhiên và hờ hững - Thật là buồn cười.
Tối hôm đó, sau khi Janine đã ngủ rồi, cuối cùng thì Laurence viết cho vị bác sĩ ở Washington, người đã điều trị cho cô.
Ở chốn hẻo lánh này, bệnh tâm thần của Janine đã chuyển sang một đổi mới. Cô để trọn thì giờ để mơ mộng. Cô đã có những cuộc trò chuuyện tưởng tượng qua một bàn cầu cơ tự làm lấy. Cô có vẻ mạnh khỏe.
Ngòi bút của anh xuyên qua tờ giấy, đâm xuống tới tờ giấy thấm màu xanh ở bên dưới. Anh đốt bức thư trên bếp lò.

Phần 4

- Roderick nói rằng em phải rời xa anh - Janine nói lúc ăn điểm tâm, trong khi ngáp dài và mỉm cười với anh. Ông ấy nói là anh không hiểu được em, ông ấy nói là anh không tin tưởng một câu nào ở những điều mà em nói với anh về ông ấy, và anh nghĩ rằng em sắp điên khùng. Anh có nghĩ thế không?

Laurence đặt hết sự chú tâm vào việc quậy cốc cà phê, không tin vào sự biểu lộ của mắt anh. Hai bàn tay anh run rẩy. Phải chăng Janine đã nhìn thấy anh vật lộn với bức thư, đã nhìn thấy anh đốt nó đi, đã đoán ra nội dụng của nó?
- Ông ấy nói vậy hả? Ông ấy còn nói gì khác nữa không?
- Ồ, chớ để ý đến ông ấy. Ông ấy luôn luôn bịa ra chuyện - cô nhún vai.
Cô đứng dậy và hôn anh. Suốt thời gian còn lại trong ngày cô tỏ ra hớn hở, vui vẻ, dí dỏm và cô khước từ không để bị kéo trở lại với Roderick Jamieson.
Đêm hôm đó, Laurence thức giấc và thấy là cô đã lén đi xuống dưới nhà. Anh ra khỏi giường và rón rén đi xuống cầu thang tới phòng khách. Ở đó anh dừng lại trong ô cửa, đứng lùi lại và ẩn mình trong bóng tối.
Janine đã đốt một ngọn lửa với một mảnh giấy và vài thanh củi nhóm lửa. Đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Cô đang cười và nói một mình, và cái cốc thì nằm yên gần mảnh ván.
Anh không thể nhận ra một tiếng nào trong những lời cô đang nói, vì cô nói với một giọng quá nhỏ khiến nghe giống như một người nào khác đang nói. Tiếng rì rầm yếu ớt có thể là tiếng gió thổi. Nhưng anh có thể nhìn thấy môi cô mấp máy và mắt cô long lanh với một sự hào hứng mà đã lâu rồi, từ rất lâu rồi cô không bộc lộ. Khác hẳn với sự tươi vui giả bộ trong suốt cả ngày của cô, đây là sự vui vẻ đích thật.
Cô mặc một cái áo ngủ trong mờ và một cái áo dài tương ứng rộng thùng thình. Cái áo này có những tay áo lớn chèn ở cổ tay và nó được khép lại ở cổ với một dải băng màu xanh. Có một lần cô nắm giữ lấy cổ họng cô với một vẻ bối rối, làm như có một người nào ở bên cạnh cô với tay tới để cởi nó ra.
Rồi cô nói một điều gì một cách đùa cợt, đầu cô lắc từ bên này sang bên kia theo kiểu từ chối.
Laurence có tiên cảm là cô sắp đứng dậy và quay trở về, vì vậy anh len lén đi về giường, tim anh đập thình thịch, và đầu anh nhức không thể chịu được.
Chốt lát sau đó Janine cũng trở về phòng, tất cả sự suy nhược ủ ê của cô đều trở lại. Khi cô nằm bên cạnh anh, anh có thể cảm thấy sự kiệt quệ của cô.
Bất kể đó là cái gì, nó cũng không phải là một sự diễn kịch. Nó đã lấy đi của cô rất nhiều.
Sau đó, trong giấc ngủ cô nói: “Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi!”. Cô nói thầm thào. Rồi cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhỏ, và đầu cô ngả về một phía trên chiếc gối.
Sáng hôm sau, Laurence viết thư cho ông bác sĩ, kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện, và không giao bức thư cho Trisa, anh tự mình đi gửi bức thư qua bưu điện.
Ông bác sĩ viết thư bảo đưa ngay Janine tới để điều trị thêm. Ông nhắc nhở Laurence một cách nghiêm khắc rằng ông đã không muốn để cho Janine đi, ông đã không nghĩ cô ấy đã khỏi bệnh. Laurence đã cầu khẩn một cách tuyệt vọng những lời khuyên bảo. Ông bác sĩ đã không cho một lời khuyên nào, ông chỉ nói là hãy tới Washington ngay tức thì.
Laurence bỏ mất một giờ đồng hồ để nhìn chăm chăm vào quyển sổ ngân hàng của anh. Anh đã khỏi cần mở nó ra để đọc những con số.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Janine. Xung quanh ngôi nhà là một tấm thảm cỏ mịn màng, nhưng bao giờ cô cũng thích đi trong đám cỏ dài kêu xào xạc ở phía bên kia con suối. Có đôi khi cô đã mất dạng hàng nhiều giờ đồng hồ trong rừng cây. Phải chăng cô đã gặp Roderlck Jamieson ở đó?
Anh giật mình, nắm tay anh nắm chặt lai. Phải chăng sự xuẩn ngốc của cô đã lây truyền cả sang anh nữa? Nhưng đúng là cô đã hành động như thể cô có một tình nhân.
Chưa bao giờ anh đã thấy cô duyên dáng như thế. Hình như một sự sung mãn trong nội tâm đã chiếm ngự toàn thể người cô. Cô không còn bị giày vò như trước đây bởi những câu tự vấn lương tâm, tự cáo buộc mình, và những tham vọng non yếu sớm bị xua tan chỉ để lại cho cô sự ủ ê và thất bại.
Bây giờ thì cô đi một cách kiêu hãnh, gần như cao ngạo, và không còn một chút nào của những dáng điệu nhút nhát và những cai giật mình, và những lúc khựng lại là những thứ đã biểu hiện căn bệnh trước đây của cô.
Anh lấy bức thư của ông bác sĩ ra để trả lời, nhưng anh lại gạt nó ra một cách vô vọng, và bắt đầu làm việc, bỏ ra  ngoài tâm trí anh cái mùa hè đầy sức cám dỗ ở Virginia, cái nền trời màu xanh nóng bức, cái hương thơm của cây kim ngân, và người vợ của anh đang đi giữa các bờ bụi.
Anh đã làm việc suốt cả buổi chiều và mệt lử khi ngồi vào bữa ăn tối mà Janine dọn ra dưới ánh sáng của những ngọn nến, trên các bát dĩa bằng sứ mỏng manh, như là trong mộng mị.
Laurence giật nẩy mình khi trông thấy cô đang uống từ cái cốc pha lê mà cô đã dùng để cầu cơ, và bàn tay cô gần như lúc nào cũng khư khư quấn chặt quanh cái chân cốc. Cô ăn rất ít, nhưng uống rượu kề cà, cặp môi cô mơn man một cách âu yếm vào miệng cái cốc.
Sau một ngày làm việc tận lực, cốc rượu nho đã làm cho Laurence buồn ngủ. Anh nhìn Janine qua cặp mắt nửa nhắm, nửa mở.
Cô mang lên những quả đào có đóng nhãn hiệu đặt trong những cái tô bằng pha lê màu hồng, mọi dáng điệu của cô đều cảnh vẻ và thanh thản, làm như thể cô đang phục vụ một tình nhân, nhưng anh biết rằng anh không phải là người mà cô đang nghĩ tới.
Khi họ đi nằm, mưa bắt đầu rơi với tiếng lộp độp của kim loại trên những ống máng bằng đồng của mái nhà, và một tiếng rì rầm êm nhẹ trên các ô cửa sổ. Tiếng sấm gầm ghì trên trời và chớp lóe lên mỗi lúc một tới gần hơn.
Janine đã lăn ra ngủ một cách nhanh chóng và thảnh thơi, nhưng anh thì quá âu lo. Giấc ngủ sẽ không tới được. Anh nằm  trằn trọc, anh châm những điếu thuốc lá và dụi chúng đi. Anh nằm và nh


» Trang 3: << 1 2 [3]

LÊN ĐẦU TRANG

Xem thêm: Truyện ma
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android