Old school Easter eggs.

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 02:15:42 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
hơn một giờ rồi. Cô sẽ ô đây chứ?
Diệp Trúc gật đầu:
– Tôi chờ anh ta ở đây!
Thời gian chậm chạp trôi qua. Diệp Trúc bắt đầu lo lắng. Lúc nãy anh ta uống khá nhiều bia với cô gái kia. Chắc cũng chếnh choáng rồi. Như vậy liệu nãy giờ có bị làm sao không nhỉ? Diệp Trúc tưởng tượng cảnh Bình Nguyên tìm mình quanh bờ hồ, co ro vì lạnh rồi quị ngã ...
Cô bật dậy:
– Tôi phải đi tìm anh ta mới được.
– Này này, cô Diệp Trúc! Cô biết anh ta ở đâu mà tìm?
Nhưng Diệp Trúc đã chạy đi ngay.
Bình Nguyên về, kêu trời khi nghe nói Diệp Trúc mới chạy đi tìm anh hơn mười phút trước đây.
– Cô ấy đi về hướng nào anh có thấy không!
– Hình như hướng Bờ Hồ!
Thế là Bình Nguyên chạy xuống Bờ Hồ ...
Đêm khuya mà có hai người, một nam một nữ, kẻ trước người sau làm một cuộc maratông quanh bờ hồ Xuân Hương.
Bình Nguyên lo lắng nhiều hơn. Trạng thái lơ mơ vì men bia trong anh không còn nữa. Anh chỉ nghĩ đến Diệp Trúc và mong mau chóng tìm gặp cô .
Hơn nữa vòng bờ hồ, Bình Nguyên nhìn thấy dáng con gái hối hả phía trước, dong dỏng cao rất quen thuộc.
– Diệp Trúc!
Khoảng cách rút ngắn dần và anh gọi to.
Có lẽ cô chưa nghe thấy nên vẫn chạy.
– Diệp Trúc à !! Dừng lại đi!
Cô khựng lại.
Bình Nguyên cũng dừng chân thở hổn hển.
Cô cũng thở, nói không thành lời.
Cuối cùng cô gắt gỏng:
– Anh làm cái quái gì vậy hả?
Bình Nguyên nghiêm mặt:
– Còn em? tôi đã bảo em đừng có đi đâu mà !
Diệp Trúc hừ khẽ:
– À, anh bảo tôi phải ở nhà hoặc nằm trong phòng hoặc xuống chứng kiến anh uống bia vui vẻ với người ta hả?
Bình Nguyên dịu giọng:
– Thôi nào, chuyện gặp Mỹ Nga lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi. Tôi và cô ấy à ...
Diệp Trúc phẩy tay:
– Anh không cần giải thích vì tôi đâu có quan tâm cô ta là ai?
– Được. Không giải thích nữa. Nhưng mà em đó, lúc nãy anh đã nhắn lại, nếu đã về thì ngồi nhà luôn, sau còn chạy ra đây làm gì? Em làm anh lo quá !
Diệp Trúc bật cười khô khan:
– Anh lo cho tôi à? Xúc động ghê luôn!
– Anh nói rất nghiêm túc. Diệp Trúc à, em. .... Bình Nguyên bước thêm một bước. Có thể ôm choàng lấy cô, nhưng anh chỉ nắm tay cô.
– Nghe anh nói đi Diệp Trúc. Anh ...
– Buông tay ra! Anh đừng có làm xiêu lòng tôi bằng cách đó nhe. Không thành công đâu.
Bình Nguyên nhỏ nhẹ:
– Em muốn đấu võ nữa hay gì đây? Anh không đấu nữa đâu. Nhưng em cứ việc ra đòn thật nặng, nếu như làm vậy em thấy thích thú và hả hê.
Diệp Trúc nhướng mày:

– Cái gì? Bây giờ tôi đánh anh cho có chuyện à? Thật là một buổi tối bực mình!
Rút mạnh tay ra khỏi tay Bình Nguyên, cô rảo bước. Bình Nguyên lẳng lặng theo sau ...
Đêm đã khuya, dừng bước trước cửa phòng Diệp Trúc, định nói câu chúc ngủ ngon nhưng sợ bị cự nự nên Bình Nguyên im lặng đi về phòng mình.
Buông mình xuống giường Bình Nguyên không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Diệp Trúc hiện lên, gần gũi hơn cả lúc gần gũi bên ngoài, tưởng chừng môi anh chạm vào môi cô, hai cánh môi mềm mại thơm thọ .... Bình Nguyên cố xua đuổi nhưng nó cứ lởn vởn mãi, làm tim anh nhức buốt, dạ anh cồn cào. Anh chỉ muốn bật dậy chạy qua phòng Diệp Trúc ôm lấy cô rồi ra sao thì ra!
Sáng hôm sau, Diệp Trúc gõ cửa phòng Bình Nguyên:
– Anh Bình Nguyên! Sáng rồi kìa! Mau xuống ăn sáng rồi đi làm chứ!
Không nghe trả lời, cô cằn nhằn:
– Tối qua uống nhiều thức khuya dữ dội chi để bây giờ nằm nướng vậy hổng biết!?
Cửa phòng bật mở:
– Cô đang nói lén gì tôi đó?
– Tôi gặp anh là để nói anh hãy khẩn trương lên đi!
– Tôi biết rồi:
Cô xuống trước đi! Năm phút sau tôi xuống!
Cánh cửa đóng sầm lại sau câu nói.
Diệp Trúc nhún vai. Đáng ghét!
Đúng năm phút sau Bình Nguyên xuống. Diệp Trúc chờ anh trong nhà hàng.
Anh đứng bên ngoài đưa tay trái lên vẫy cô - trên đó có chiếc chìa khóa xe hơi.
Tuy ngạc nhiên không hiểu ý Bình Nguyên muốn nói gì nhưng Diệp Trúc vẫn đi ra.
Cô cau mày:
– Anh không chịu vô ăn điểm tâm còn tính gì nữa đây trưởng phòng?
– Đi đằng này với tôi trước đã.
– Nhưng đi đâu mới được chứ?
– Thì cứ đi khắc biết!
Anh đi ra xe. Diệp Trúc đứng lên, ngần ngừ một phút mới ra.
Diệp Trúc lên xe, lặp lại câu hỏi yêu cầu Bình Nguyên cho biết mình sẽ đi đâu?
Bình Nguyên lầm lì cho xe chạy.
– Tôi phải giải quyết tất cả cho xong thì mới tiếp tục làm việc được, cô hiểu không?
– Anh giải quyết tất cả? Tất cả gì kia chứ? Thôi nhé Bình Nguyên. Chúng ta đang đi công tác, xin anh làm ơn nghiêm túc dùm đi nhé.
Bình Nguyên cho xe chạy nhanh. con đường vắng nhưng sương mù dày đặc khiến anh phải bật đèn pha.
Tự nhiên Diệp Trúc cảm thấy lo sợ. Giọng cô hơn run:
– Anh đưa tôi đi đâu vầy nè.
– Tới rồi!
Xe dừng lại trên bãi cỏ nhỏ, rừng thông lặng lẽ chờ sương tan. Nhưng Diệp Trúc không nghĩ là sương mù. Cô có cảm tưởng trời đang u ám, chuẩn bị cho cơn mưa giông.
Diệp Trúc toan mở cửa xuống xe nhưng Bình Nguyên đã giữ tay cô lại – Anh làm gì vậy?
– Anh phải nói với em Diệp Trúc ạ. Phải nói hết lòng mình. Nếu không anh đến chết vì căng thẳng mất!? Suốt đêm qua em có biết là anh khổ sở như thế nào không?
Giọng cô lạnh lùng một cách cố gắng:
– Anh cho là chuyện tối qua anh không có lỗi tất cả đều do tôi chắc?
– Không phải anh trách em. Anh chỉ tự trách mình. Diệp Trúc! Anh phải thừa nhận là anh thua em rồi! Em đừng lạnh lùng đối nghịch với nhau nữa em nhé !
Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cô gỡ tay anh ra:
– Thật tình thì cứ mỗi lần anh tỏ ra nghiêm trang như vầy tôi lại lo, tự hỏi mình sắp sửa đón nhận thêm một kiểu đùa gì của anh đây?
Bình Nguyên nhìn cô đăm đăm. Giọng anh thống khổ:

Tại sao lúc nào em cũng nghĩ là anh đang đùa hết vậy Diệp Trúc? Hãy nhìn anh đây này, nếu như không đầy một ngày trước đây anh vẫn vì tự ái đàn ông mà không muốn tự thú nhận tình cảm với em thì bây giờ anh nói. Diệp Trúc à, anh thật sự thua em rồi. Anh ...yêu em! đừng làm anh khổ vì cái vẻ lạnh lùng kiêu hãnh ấy nữa Diệp Trúc à.
Diệp Trúc nhẹ nhàng:
– Lần này tôi có thể tin lời anh nói. Song, tiếc là tôi không có cảm giác gì với anh cả. Nếu anh nói xong rồi thì chúng ta về! Trời có vẻ như sắp mưa thì phải.
Diệp Trúc mở cửa xe bước xuống. Gió nổi lên, rừng cây xao xác. Bầu trời phút chốc như tối sầm lại.
Bình Nguyên không nghe thấy gì cả. Anh gục đầu vào tay lái. Anh đã lấy hết can đảm nói ra những lời sâu kín từ đáy lòng mình nhưng cô vẫn dửng dưng. Lẽ nào giữa anh và cô thật sự chỉ có mối ác duyên?!
Chợt Bình Nguyên nghe chuỗi âm thanh gì rất lạ! Anh ngẩn lên và bàng hoàng. Trời đất tối sầm, cuồng phong nổi lên là mặt đất mù mịt bụi đất, lá. Diệp Trúc hoảng sợ líu ríu bước về xe. Bình Nguyên vội mở cửa xe chạy vòng qua chỗ Diệp Trúc.
– Vào xe thôi Diệp Trúc!
Gió vẫn thét gào giận dữ. Cuồng phong đang phẫn nộ muốn san bằng rừng cây.
Bình Nguyên kéo Diệp Trúc về xe.
Rắc rắc. ....ào!
Một cành cây to gãy lìa rơi từ cao xuống sát phía sau hai người.
– Ôi không!?
Cô ôm chầm lấy anh kinh hoàng bủn rủn.
Bình Nguyên loay hoay mở cửa xe dìu cô vào. Gió dữ dội lùa bụi lá bay theo vào xe. Bình Nguyên ôm chặt cô nghe cô run rẩy trong tay mình.
– Không sao đâu Diệp Trúc! Rồi mọi chuyện sẽ qua mà. Không sao đâu em.
Nhưng anh vừa nói xong thì lại một chuỗi ầm ào nữa. Một cây rừng ngã xuống, nằm sóng soài cách chỗ chiếc xe của hai người chỉ vài thước.
Diệp Trúc rúm người:
– Bình Nguyên? Chúng ta chết mất! Làm sao thoát khỏi đây bây giờ? Em không muốn ở đây? Em không muốn chết!
Bình Nguyên cũng bàng hoàng và sợ hãi tột cùng trước cơn gió lạ. Những nổi sợ ấy giảm xuống rất nhiều khi anh ý thức mình đang chở che an ủi cho cô.
Đây là sự thật, cô không lãnh đạm, đanh đá đòi quyết đấu một cách dữ dằn. Cô chỉ là một cô ái yếu đuối kinh hoàng trước cơn cuồng nộ bất thường của thiên nhiên. Cô đã thú nhận sự yếu đuối đó với anh. Chỉ tích tắc thôi mà cô đã làm cho tình yêu trong anh bùng lên mãnh liệt. Anh nâng mặt cô lên, nói nhỏ:
– Em nhìn anh đi Diệp Trúc! Nhìn anh đi!!
Cô mở mắt. Trong màu xám xịt của đất trời như đến hồi tận thế cô thấy bóng mình trong đáy mắt anh. Cô bình tâm lại đôi chút, cảm nhận tia yêu thương khắc khoải đang đầy trong đôi mắt ấy. Cô dần cảm nhận hơi ấm chở che từ anh và thấy mình sao mà nhỏ bé quá!
– Anh ...yêu em Diệp Trúc à.
Cô rời đôi mắt và bị hút vào đôi môi anh. Chẳng còn chút gai góc nào, lời anh nhẹ nhàng tha thiết như từ nơi nào sâu thẳm nhất đưa đến cô.
– Có lẽ anh đã yêu em từ tám năm trước. Ngay sau,khi em ra nước ngoài anh đã không khỏi ngẩn ngơ ...Diệp Trúc, anh ...
Cô khẽ nhắm mắt, hoàn toàn vô thức.
Anh cúi xuống ...Gần lắm rồi! Nhưng anh muốn gần nữa, cho đến khi môi anh chạm vào môi cô. Anh cũng nhắm mắt lại. Môi cô mềm mại rụt rè nhưng rất nhanh đã đáp lại môi anh đằm thắm, nồng nàn ...
Thật kỳ lạ ! Khi hai đôi mắt mở bừng ra thì mặt đất đã bình lặng. Những cánh lá đang nằm yên ắng trở lại nơi của chúng, mây xám kéo nhau đi xa, bầu trời sáng sủa hơn. Nhưng không thể nói tất cả đã bình thường trở lại được. Một cảnh tượng ngổn ngang của cây rừng. Rất may là vẫn còn đường cho xe quay ra.
Câu đầu tiên Bình Nguyên nói là:
– Mong rằng chúng mình về được.
Diệp Trúc xô nhẹ anh ra:
– Tại anh đó !
Bình Nguyên ngu dại gì buông cô ra lúc này. Anh cọ cằm lên tóc cô:
– Không đúng! Em quên câu hát này à?. .... không phải tại anh cũng không phải tại em. Tại trờị .... Diệp Trúc vả nhẹ miệng anh:
– Đó là câu nói không hên. Không thích nghe!
Không phải tại hai người. Trời xui khiến hai người yêu nhau rồi lại xui khiến hai người xa nhau!?
– Ừm ...nếu không thích thì anh không nói mà chỉ ...hôn thôi, được không?
(bạn đang đọc truyện tại quyenkk.hexat.com ,chúc các bạn vui vẻ)
– Không biết!
– A! ....Bình Nguyên reo nhỏ - em nói vậy tức là giao anh tự do hành động phải không?
Anh tìm môi cô nhưng lần nãy cô né tránh.
– Sao vậy em?
– Anh nói là ...anh yêu em?
– Ừ, yêu rất nhiều!
– Vậy những cô gái khác anh bỏ cho ai?
Bình Nguyên hiểu ra:
– À, thì ra từ trước tới giờ em đều ghen khi thấy bên cạnh anh có một cô gái khác phải không?
– Anh nên trả lời hơn là hỏi lại người ta.
– Biết rồi người yêu của tôi ạ - Bình Nguyên ngồi thẳng người lại.- Em nghe anh trả lời đây nhé. Cô gái em gặp ô công viên hôm trước là một vũ nữ, anh chỉ đến gặp cô ta những khi khiêu vũ thôi. Hôm đó anh đã cố ý gọi cô ta tới mục đích là để em nhìn thấy và ghen tức lên.
Diệp Trúc vùng thoát ra khỏi vòng tay anh:
– Vậy còn hồi tối hôm qua? Anh tìm đâu ra một cô gái đủ thân mật để diễn kịch vui vẻ tuyệt vời như vậy chứ? Giải thích đi nào?
Bình Nguyên nhăn mặt xoa xoa chỗ bắp tay bị Diệp Trúc véo:
– Em đừng động thủ có được không? Anh và Mỹ Nga gặp nhau thật tình cờ.
Nghe nói bà cô họ của cô ấy đang trọ cùng khách sạn với chúng ta. Bà quên đồ đạc gì đó và Mỹ Nga đem đến cho bà. Anh gặp Mỹ Nga hơn hai năm rưỡi trước ở Mỹ. Lần đó anh bị lạc đường và Mỹ Nga giúp anh. Ở xứ lạ mà gặp đồng hương giúp đỡ nhiệt tình thì mừng lắm. Tuy nhiên tụi anh chỉ gặp nhau có ba
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 20 21 22 23 24 ... 34 >>
Trang 1-34:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android