đã nhận được chưa?
Nam Lâm nhếch môi cười:
- Biết tôi là ai không mà nói như thật thế?
Đầu dây bên kia cũng như cười nhạt trước câu hỏi này:
- Anh là Nam Lâm đúng không?
- Được rồi. Sao nữa?
- Chúng tôi cũng sẽ phạt anh thêm tôi vô lễ với cấp trên.
Nam Lâm cuối cùng không chịu nổi nữa cũng gầm lên:
- Này đồ lừa đảo. Nói cho cô biết, tội danh lừa lọc công an cảnh sát là một tội lớn đấy. Muốn làm quen với tôi thì cũng không nên giở cái trò cũ mèm này ra chứ. Coi tôi là thằng thanh niên mới vào đời hay sao?
Cuối cùng thì Nam Lâm cũng đạt được mục đích là khiến cho đối phương sợ hãi. Bằng chứng là tiếng nói ở đầu dây bên kia bé hẳn đi và không còn nguyên vẹn tiếng nữa:
- Anh...anh An Lâm. Em đây.
Nam Lâm vắt chân lên tận bàn rồi ngả người ra đằng sau ghế nói hờ hững:
- Em nào? Tôi có hàng trăm em đấy.
- Trúc Diệp đây.
Nam Lâm tí nữa thì ngã ngửa cả người ra sau. Trúc Diệp mà cũng muốn trêu đùa anh hay sao? Với anh ngay cả cười cô ấy còn không thèm cơ mà.
Nam Lâm đã phát hiện người trong điện thoại không phải lãnh đạo vì cô ấy chẳng hiểu gì về quy chế ở đây hết. Làm gì có vị lãnh đạo nào khi muốn phạt một người cấp dưới lại lười đến mức độ gửi fax và gọi điện thoại bàn cơ chứ? Mà nếu bị phạt cũng không cần nhờ vị lạnh đạo xa tít tắp mù khơi như vậy.
Nam Lâm hơi dịu giọng nói lại. Mặc dù trong đó vẫn còn một chút gay gắt:
- Em bị làm sao thế? Hết trò rồi hay sao?
Trúc Diệp cũng nói lại:
- Đùa một chút thôi mà.
- Có chuyện gì?
- Mẹ bảo tối về nhà em ăn cơm.
Nam Lâm thấy rất vui khi được Trúc Diệp chủ động gọi điện và mời tới ăn bữa cơm sinh nhật như vậy.
- Đã nói với An Lâm chưa?
- Gọi điện không thấy nhấc máy chắc anh ấy đang bận. Em vừa nhắn tin rồi.
Nam Lâm gật gù:
Vậy được. Tối anh sẽ đến. Thế còn chiều thì sao?
Trúc Diệp nói luôn không chút ngập ngừng:
- Em không đến đâu. Có gì buổi tối chúng ta sẽ nói chuyện.
Tiếng tút dài trong điện thoại vang lên khiên Nam Lâm hơi hụt hẫng. Vậy nghĩa là phải vứt đi những kịch bản mà anh đã chuẩn bị cho một lời chúc mừng hay sao? Nam Lâm nhìn hộp quà bên cạnh mình thật lâu. Cuối cùng anh quyết định cất vào ngăn kéo rồi khóa nó lại. Không tặng nữa. Cô ấy còn chưa biết anh sẽ làm gì mà đã từ chối như vậy rồi thì chắc chắn món quà này cô ấy cũng sẽ không chấp nhận đâu.
Lại một năm như thế nữa trôi qua.
(bạn đang đọc truyện tại quyenkk.hexat.com chúc các bạn vui vẻ^^)
Chương 9 - Ánh sáng rực rỡ.
Buổi tối Nam Lâm lái xe đến khu chung cư Hoa Lệ.
Cũng may là hôm nay không tắc đường. Anh đến được chỗ của Trúc Diệp một cách nhanh chóng.
Nam Lâm bật nhạc lên nghe cho vơi đi cảm giác đang trống vắng. Thế đấy, trống vắng vì những gì anh đang ước lại hóa ra ảo tưởng. Trúc Diệp chưa bao giờ thay đổi cách nghĩ về anh. Với cô ấy, anh vẫn chỉ là một thằng tồi mà thôi.
Trúc Diệp sắp phát điên lên vì không liên lạc được với An Lâm. Anh ấy đang làm cái quái gì mà không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của cô? Trước kia cô gọi điện chưa bao giờ An Lâm để đến tiếng tút thứ 4 mới nhấc máy. Hay là anh ấy đã có bạn gái rồi? Ý nghĩ này khiến Trúc Diệp cảm thấy như chán nản toàn phần. Thân thể bỗng chốc uể oải hẳn đi.
- Trúc Diệp. Con dọn bàn ăn đi. Nam Lâm đang đến đấy.
Trúc Diệp đang chán chường nghe thấy Nam Lâm bỗng chốc thấy bực bội:
- Anh An Lâm đã đến đâu mẹ!
Bà Hoa nói:
- Chắc nó bận làm rồi. Thôi chúng ta để phần đồ ăn cho nó cũng được.
Thế là Trúc Diệp hậm hực bước đến trạn lấy bát và sắp thức ăn lên bàn giúp mẹ. Cô dám chắc rằng đây là lần sinh nhật mà cô không chờ đợi nhất.
Nam Lâm ấn chuông cửa. Đợi một lúc thì dì Hoa ra mở.
Vừa nhìn thấy anh, dì Hoa đã nắm lấy tay anh xúc động nói:
- Nam Lâm. Con đây rồi.
Nam Lâm không để ý gì đến thái độ của bà, anh chỉ bước vào nhà với vẻ hờ hững rồi nói vọng ra:
- Dì Hoa. Anh con đâu?
- Nó còn bận làm việc ở bệnh viện.
Nam Lâm thở dài không nói. Xem ra anh là người thừa mất rồi. Đơn giản là khi có An Lâm thì anh coi như được ban cho chút ít sự chú ý. Giờ không có An Lâm thì chắc Trúc Diệp chỉ muốn đá anh ra khỏi nhà cô ấy mà thôi.
Dì Hoa bước đến kéo tay Nam Lâm ngồi vào bàn rồi gọi Trúc Diệp đang ở trong phòng ngủ:
- Trúc Diệp. Ra ăn cơm đi con.
Trúc Diệp mặt mày bí xị từ trong phòng bước ra. Vẻ mặt của cô giờ đây trông thật khó khăn. Nam Lâm nhíu mày hỏi:
- Sao thế?
Trúc Diệp ngồi vào bàn ăn rồi nói qua quýt:
- Không có gì!
Bống nhiên dì Hoa nói to:
- Khoan đã. Hôm nay là sinh nhật con, chúng ta mỗi người phải có một món quà chứ? - Bà quay sang phía Nam Lâm nhướn mày hỏi - Đúng không Nam Lâm?
Nam Lâm đang ăn bỗng tắc nghẹn. Quà anh chuẩn bị đã vứt vào nhăn kéo từ lâu rồi. Còn tặng cái gì nữa chứ? Nghĩ thế Nam Lâm nói vẻ khó khăn:
- Con không có quà đâu. Chúc mừng thôi.
Dì Hoa như bị dội một gáo nước lạnh. Chỉ cần Nam Lâm nói quên mất không chuẩn bị cũng được mà. Đâu cần phải nói thẳng thừng ra là không có như thế chứ. Cuối cùng bà cũng đành cười trừ:
- Vậy cũng được. Chúc mừng nhé!
Nam Lâm vừa há được miệng ra thì Trúc Diệp đã nói chen vào:
- Đi sinh nhật mà không có quà sao?
Nam Lâm vội vàng ngậm miệng lại. Anh nhấp một ngụm rượu vang rồi nheo ánh mắt thành hình trăng khuyết. Dưới ánh đèn vàng, đôi hàng mi anh như lấp lánh, như rung động, như mờ ảo khiến Trúc Diệp bị thu hút trong giây lát. Hai chiếc khuyên tai bạc sáng loáng vẫn được anh đeo bên tai, nhìn anh ai bảo anh đã 26 cơ chứ? Anh chẳng có tí chín chắn nào, chẳng có tí già dặn của tuổi 26 một chút nào. Nhìn anh thật ngỗ ngược và bất cần. Và rồi Trúc Diệp lại để chính tiếng nói của Nam Lâm đánh thức:
- Thế em thích quà à?
Trúc Diệp chưa thoát khỏi vẻ huyền ảo vừa nãy. Cô chỉ nhún vai nói bâng quơ:
- Đương nhiên.
Nam Lâm không nói gì ăn nốt bữa ăn của mình. Trong đầu anh bây giờ là một kế hoạch đang được hình thành. Trúc Diệp đã nói là thích quà rồi vậy thì anh cũng nên tặng cô ấy.
Nam Lâm từ bé đã bị coi là một người không có chiều sâu về tâm hồn. Trước mọi thứ anh đều rất hời hợt khiến người ta cảm thấy không được ấm áp khi ở bên anh. Hơn nữa. Nam Lâm là người rất thực tế lại hay nói thẳng thừng, tính bá đạo của anh cũng khiến người ta phải khó chịu. Sức hút duy nhất của anh chính là vẻ điển trai và sự bất cần đời.
Con gái thế kỉ 21 mà. Họ đã thôi hết cái kiểu "sến táu" rồi. Những thứ lãng mạn hay ngọt ngào đến rùng mình chỉ dành cho những cô nàng tuổi dậy thì mà thôi. Cái họ cần khi đã lớn chính là một người đàn ông thực tế. Pha chút huyền bí và hơi lạnh nhạt. Tuy nhiên, lạnh nhạt theo cái kiểu ấm áp bên trong thì lại rất được. Để họ có thể thấy mình vừa quan tâm và vừa được quan tâm.
Cũng không biết Nam Lâm có thuộc dạng này hay không? Anh là loại người rắn lỏng khí khó phân biệt. Một đôi mắt tầm thường không thể hiểu nổi anh.
Ăn cơm xong. Nam Lâm quay ra nói với Trúc diệp mặt mày vẫn bí xị nãy giờ:
- Ngồi đây đợi anh!.
Trúc Diệp nói với vẻ miễn cưỡng:
- Sao nữa?
- Anh sẽ tặng quà em.
Khi bóng dáng Nam Lâm mất hút sau cánh cửa thì lúc đó Trúc Diệp cũng lâm vào trạng thái dở khóc dở cười. Cô đâu có bắt anh ấy phải tặng quà. Chỉ là vừa nãy muốn kiếm chuyện nói với anh ấy một chút thôi. Không ngờ Nam Lâm cũng có lúc ngốc nghếch đến như vậy.
Từ năm 17 tuổi đến giờ. Nam Lâm đã thôi không còn tặng quà cô nữa. Có thể là sau lần đó, Nam Lâm không muốn có bất cứ cái gì dây dưa đến cô. MÀ cũng phải thôi, trước đây anh ấy vẫn như vậy mà.
Nhớ năm sinh nhật cô 15 tuổi. Anh ấy đã làm cô tức muốn chết khi tặng cô món quà đó. Thật là quá quắt. Sao anh ấy lại biết được? Và nếu biết lại không thể coi như không không được sao? Vả lại nếu không muốn tặng thì đừng tặng. Đằng này anh ấy lại lấy cô ra làm trò cười rồi tặng món quà đó. Nam Lâm đúng là luôn khiến người ta không ghét không được.
Còn An Lâm thì sao? Năm nay anh ấy đã quên cô thật rồi. Cứ nghĩ đến vấn đề này là cô lại thấy tủi thân. Hầu như năm nào anh ấy cũng là người nhớ sinh nhật của cô đầu tiên. Là người tặng quà cô đầu tiên, thế mà năm nay...Có lẽ ngay cả việc làm người sau cùng anh ấy cũng không muốn nữa rồi. Có phải khi có bạn gái người ta sẽ quên hết mọi thứ xung quanh không? Mặc dù cô còn chưa chắc chắn là có phải An Lâm có bạn gái hay không nữa.
Khánh Lâm mỉm cười khi thấy An Lâm ăn rất ngon lành. Đây là một nhà hàng truyền thống. Nó đã mở ra rừ thời ông nội cô, và bây giờ là do cô đảm nhiệm. Bố cô giờ sức khỏe đã có dấu hiệu suy yếu, ông không còn minh mẫn mà quản lí nhà hàng được nữa. Gia đình cô lại không có con trai, chỉ có hai người con gái. Cô lại là chị cả cho nên phải đưa lưng ra gánh lấy trọng trách này.
- Anh An Lâm cảm thấy thức ăn ở đây thế nào?
An Lâm làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi trả lời:
- Rất đậm đà bản sắc dân tộc. Em nhìn xem, hiếm có nhà hàng nào có cách bài trí thức ăn và phong cảnh được như thế này.
- Nó độc đáo ở điểm nào?
An Lâm mỉm cười rồi chỉ ra phía góc nhà hàng:
- Cây chuối kia là thật phải không?
Khánh Lâm cũng nhìn ra theo rồi bật cười:
- Ở sau lưng anh còn là một bụi tre nữa đấy.
An Lâm quay lại rồi nói với vẻ khâm phục:
- Sao em lại làm được?
Khánh Lâm tì cằm vào tay mình, chớp đôi mắt và nói:
- Không phải em làm. Mà là ông nội em. Đây là một không gian mở, trời và đất đều có thể thấy được qua đồng tử con người. Ông em nói là phải tạo cho khách hàng một cảm giác thân thuộc và để họ cảm thấy yêu quê hương đất nước này hơn.
- Bằng những sự vật của người Việt Nam?
- Vâng.
An Lâm rút tờ khăn giấy bên cạnh rồi lau miệng. Đây là nhà hàng dân gian nên khi ngồi ăn cũng là ngồi trên một cái phản gỗ. An Lâm ngả người chống tay ra phía sau rồi mỉm cười:
- Ông em chắc phải là một vị lão thành ái quốc.
Khánh Lâm cũng lau miệng rồi nhấp một ngụm rượu gạo nói:
- Có lẽ là thế. Anh đã thấy no chưa?
An Lâm gật đầu:
- Bụng anh đang trương phồng nên đây này.
Khánh Lâm bật cười khanh khách. Nói chuyện với An Lâm giờ đây cô đã thấy có chút thân mật hơn. Cũng không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Như vậy cô bắt đầu thấy tự tin khi nghĩ đến vấn đề tấn công anh. An Lâm không phải người khô khốc, ngược lại rất uyển chuyển. Đó là lợi thế cho cô thể hiện tình cảm.
An Lâm đưa tay sờ túi áo của mình thì phát hiện ra mình đã để điện thoại trong xe. Anh nhanh chóng đứng dậy rồi nói:
- Cám ơn em về bữa ăn hôm nay. Bây giờ anh phải về rồi.
Khánh Lâm sao có thể để anh đi dễ dàng như vậy được. Cô lập tức kéo tay anh lại rồi nói vội vàng:
- Đừng. Chúng mình đi dạo một lúc nữa nhé?
An Lâm đã nhớ ra hôm nay là sinh nhật Trúc Diệp. Hiện giờ anh đang trong tình trạng tự dằn vặt bản thân mình. Anh đã quên cái tối thiểu nhất mà bản thân cần phải nhớ. Chắc chắn Trúc Diệp đã