The Soda Pop

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 13:32:54 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
Chúng ta ly hôn đi
- Chúng ta ly hôn đi.
- Được.
Hai câu nói ngắn ngủi, cuộc hôn nhân bảy năm của họ cứ như vậy mà kết thúc.
La Vũ Tịnh nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng mình đang ngồi trước mặt, không thể không cảm thấy xa lạ. Lúc này đây cô đã lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu ly hôn, anh ta sao có thể lại có phản ứng như thế này.
Tề Kiếm Vân ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính, tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím, xử lý các báo cáo các nơi chuyển tới. Bây giờ đã là thời đại điện tử hóa, ly hôn cũng nên nhanh chóng thanh thoát.
Tục ngữ nói : “Hợp thì tụ, không hợp thì tan” nhưng bọn họ căn bản chưa từng “hợp” quá. Cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là âm mưu và âm mưu, anh cảm thấy kỳ quái, sao cô có thể chịu được ngần ấy năm trời mới đề nghị ly hôn?
- Cô muốn cái gì? Nhà ở, cổ phiếu, tiền trợ cấp ly hôn? Anh ta ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
- Cảm ơn ý tốt của anh, những thứ đó em có quá đủ rồi. Di sản khổng lồ cha mẹ cô để lại, cô rất hiếm khi sử dụng đến, cái mà cô muốn chính là hạnh phúc.
“Hạnh phúc”, hai chữ nay cô đã từng mong có được từ anh, nhưng thời gian đã chứng minh hết thảy, cô sai lầm rồi.
Tề Kiếm Vân hơi dừng động tác một chút, cuối cùng quay lại nhìn cô một cái. Người phụ nữ này không cần tiền, chẳng lẽ là muốn người?
- Cô nên biết, cô không thể mang Khắc Hiên đi.
Tề Khắc Hiên là đứa con duy nhất của bọn họ, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Kình Vũ, năm nay gần bảy tuổi, từ nhỏ đã được cha bồi dưỡng tinh anh, học tin học, học ngoại ngữ, phát triển tài năng âm nhạc, mọi thứ một chút đều có thể tiếp thu ngay, rất có phong thái của cha.
Tề Kiếm Vân cố ý không cho con gần gũi với vợ, chính là nghĩ không để con chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cô. Cô là người phụ nữ thế nào chứ, anh so với bất kể người nào đều biết, cô bề ngoài đơn thuần, nội tâm lại âm hiểm, ngay cả anh cũng phải tự than thở như thế ngày trước mới bị trúng chiêu của cô.
- Em biết, em chỉ mong về thăm con thôi, có được không? La Vũ Tịnh cũng không ôm ấp mong chờ gì, con cũng không cần cô, toàn quyền nuôi dạy con đều ở trong tay chồng, cậu bé lại là người thừa kế duy nhất của Tề gia, cô có khả năng mang đi tài sản có giá trị trọng yếu vậy sao?
Tề Kiếm vân không sao cả, nhún vai một cái : Có thể đến lúc tôi không có nhà.
Anh đối với người này vợ tuy là bất mãn mọi điều, nhưng cũng là không cạn hết nhân tình, dù sao cũng là quan hệ ruột thịt, anh sao có thể chia rẽ.
- Được, cảm ơn anh. Cô phải cảm ơn anh quá đi chứ, để cô thoải mái rời đi, không chất vấn, không giữ lại. Nhưng lẽ ra anh không cần tỏ thái độ như vậy, đối với cô đây mới chính là tổn thương xâu sắc nhất.
Sau ba năm quen biết, đến kết hôn được bảy năm, mười năm thời gian quí giá của đời người, đã biến nàng từ một cô gái mười lăm tuổi thành người phụ nữ hai năm tuổi. Cũng từ đó những mộng ảo ngây thơ ngày nào bất đắc dĩ trở thành trầm tĩnh, bởi vì cô hiểu được rằng, người đàn ông mà cô yêu sẽ không bao giờ yêu cô, anh sẽ không yêu nổi người khác.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím vẫn không ngừng vang lên trong tai, âm thanh này thay thế cho lời từ biệt.
Bọn họ chưa từng có tình cảm xâu sắc, nên chia lìa lý tính cũng bình tĩnh, sau nay càng chẳng quan tâm, cô đã sớm nhận rõ sự thật này. Chứ không nói là quá muộn đi? Cuộc sống còn có thể bắt đầu một lần nữa sao? Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình thôi.
(2)
Đương nhiên mấy ngày sau vào giữa trưa luật sư đã đến nhà họ Tề, giải quyết thỏa đáng các thủ tục ly hôn của họ.
Tề Kiếm Vân hoàn thành thành xong các giấy tờ, không nói đến câu thứ hai thẳng hướng phòng làm việc mà bước, công việc của anh rất bận rộn và quan trọng, không có thời gian ngồi lại với cái việc cỏn con này, huống chi anh với vợ cũ cũng chả có gì hơn để nói.
Cô đi cũng tốt, cũng chỉ là thiếu một cái đối tượng để ôm thôi, chỉ với anh là Tề Kiếm Vân muốn tìm phụ nữ còn sợ không có sao.
Bảy năm đó anh chưa từng đi với phụ nữ bên ngoài, đó thuần túy là một thói quen. Nếu trong nhà đã có phụ nữ, mà bên ngoài lại phức tạp đâu cần phải đi ra ngoài, anh rõ ràng là một người chồng chung thủy , La Vũ tịnh có lẽ cũng chả có cái ưu điểm gì, lại khiến cho anh có dục vọng sao.
Ly hôn đối với anh mà nói, lớn nhất cũng chỉ là thay đổi sang một phụ nữ khác mà thôi, mặc kệ là làm bạn gái anh, hay là đối tượng để tái hôn, anh biết mình cần cái gì, chỉ thế mà thôi.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, cô mấp máy miệng muốn nói : Em không muốn ly hôn, anh đừng đi có được không !
Dù sao cô cũng đã từng sùng bái anh, yêu anh như thế, mong có ngày tình yêu sẽ có kết cục tốt đẹp, ai có ngờ không có được như mong muốn, cuối cùng dẫn đến ly biệt, thậm chí chính cô lại là người đưa ra đề nghị, đây có phải là sự châm chọc lớn nhất sao?
Cô mở miệng nhưng không thể nói thành tiếng. Có lẽ trong lúc này phản ứng im lặng là tốt nhất, đến phút cuối cùng này rồi cũng nên giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm đi.
Luật sư đang ở phía bên này sắp xếp tài liệu, nhịn không được mở miệng : Tề phu nhân bà không yêu cầu tài sản gì thật sự rất đáng tiếc
Ba thế hệ tề gia trở lại đây trong giới thương nghiệp, chính trị đều xuất sắc nổi trội, được xếp vào hang quền quí, tỷ phú hung mạnh. Đến nay, tập đoàn ngân hàng Kình Vũ dưới sự lãnh đạo của Tề Kiếm Vân càng phát triển mạnh, đã đứng đầu trong giới ngân hang. Nếu La Vũ Tịnh có lòng tham một chút số tài sản được chia cũng không thể nào ít được.
Không, tôi thấy không đáng . Trên mặt La Vũ Tường hiện lên một nụ cười bi thương, cô đương nhiên hiểu được gia đình họ tề là một cái mỏ châu báu, nhưng đáng tiếc thứ nàng cần lại không có ở trong đó … tình yêu.
Nửa tiếng sau, cô thu dọn hành lý ra khỏi phòng, đồ đạc bên trong đều là quần áo mà cô mang theo từ nhà mẹ đẻ, những thứ có sau khi kết hôn đều bỏ lại hết thảy, nhứng thứ đó thuộc về ngày hôm qua, tất cả cô đều không muốn nhớ lại.
Trước khi đi người nàng nhớ đến chính là con, còn về phần anh … không khéo lại là quấy rầy anh đi?
Cô đi đến trước của phòng cậu bé, gõ của mấy tiếng rồi mới chậm rãi mở ra, chỉ thấy Tề Khắc Hiên đang ngồi ở bàn học làm những bài tập mà cha cậu giao cho. Mỗi ngày phải đọc xong một cuốn sách và viết một bài cảm nhận năm trăm từ về cuốn sách đó (má ơi nhóc mới 7 tuổi thôi mà).
Ngay từ lúc mới bi bô tập nói, cậu đã bị cha đưa vào khôn khổ giáo dục hà khắc, may mắn là cậu kế thừa bộ não thong minh của cha mình, nên dù năm nay mới bảy tuổi cũng đã thể hiện được rất nhiều năng lực, môn học gì cũng không làm khó được.
Về phương diện khác, cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều, có thể nhận thấy cậu là một phiên bản thu nhỏ của Tề Kiếm Vân. Biểu hiện lúc nào cũng là khuôn mặt luôn lạnh lùng e rằng những nét hồn nhiên con trẻ sớm đã không tồn tại rồi.
Đi đến trước bàn học, La Vũ Tịnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của con, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt này trong lòng, cô nhắm mặt lại để nó hiện trong tâm trí.
Khắc Hiên mẹ phải đi, con cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé . Giọng nói của cô run run, so với lúc nói lời đề nghị ly hôn thì lời từ biệt với đứa con càng làm cho cô thêm đau khổ.
Vâng. Tề Khắc Hiên lên tiếng chỉ như nghe người giúp việc xin nghỉ, chỉ cần tìm người thay là được không có tình cảm níu giữ.
Chống đỡ với thái độ lạnh lùng từ con, cô không kìm nén được tình yêu thương của một người mẹ, xúc động ôm con vào lòng dặn dò : Con hãy tự chăm sóc mình nhé, lúc nào có thời gian mẹ sẽ về thăm con…
Cậu bé không giãy dụa cũng chả nhúc nhích, trong tâm hồn bé nhỏ của cậu có rất nhiều dao động, nhưng không dám biểu lộ ra.
Tạm biệt, hy vọng con sẽ vui vẻ mà lớn lên. Cô vuốt ve gương mặt con, trên khuôn mặt đó không hé ra một nét thay đổi, giống hệt cha mình khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thật lòng cô cũng không muốn con như vậy mà lớn lên, nhưng mà ở trong cái nhà này cô chẳng có cái địa vị gì, cô trên danh nghĩa là nữ chủ nhân nhưng trên thực tế Tề Kiếm Vân mới là người duy nhất thống trị trong ngôi nhà này, tất cả mọi người cứ y như mệnh lệnh của anh mà làm.
(3)
Lưu luyến không rời cũng phải chia tay con, La Vũ Tịnh hướng cửa lớn bước đi, những người làm trong nhà không ai dám ra đưa tiễn cô chỉ có bác quản gia là đứng cạnh của, ông luôn duy trì im lặng với nữ chủ nhân, lòng trung thành của ông đến lúc này vẫn không thay đổi.
Phu nhân cô đi đường cẩn thận. Người quản gia cúi đầu nói.
Cô lắc đầu cười khổ, nho nhỏ nhắc ông: Bác à, cháu đã không còn là Tề phu nhân nữa rồi, lần sau gặp bác gọi cháu là La tiểu thư.
Biểu hiện của ông như không thể quen với thay đổi đó: Rất mong cô sẽ sớm trở lại.
Ngoại trừ về thăm Khắc Hiên ra, tôi sẽ không quay lại.
Người quản gia thở dài, mở cánh cửa lớn ra giúp cô, lần này đi không biết đến bao giờ mới gặp lại đây. Nhân sinh con người giống như mây bay, nó thổi qua một cái là tan biến, nhưng nếu có duyên người một nhà lại có thể đoàn tụ lần nữa chăng!
La Vũ Tịnh bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Tề, bên ngoài là ánh mặt trời chói lóa, trời xanh mây trắng, cô tự nói với chính mình rằng: Ta là người tự do.
Tự do thật sao? Vì sao trước mắt cô lại là một mảng mơ hồ, phảng phất có lớp sương trắng bao phủ, bốn phía cũng không tìm thấy lối ra.
Trong lòng cô co rút đau đớn, nước mắt cứ muốn trào ra, cô biết mình không thể quay đầu được, cho dù thế nào thì sau nay cũng chỉ có chính cô tự lo cho bản thân mình mà thôi.
Ding. Cửa thang máy mở ra, cô kéo hành lý bước ra, tìm thấy căn hộ mới của mình ở tang 18 của toàn nhà này.
Chỉ là lấy chìa khóa ra, mở ra ba ổ khóa, mất vài phút của cô, cuộc sống mới bắt đầu thật không dễ dàng, tất cả đều phải dò dẫm từ đầu.
Mới vừa mở cửa, còn chưa kịp quan sát cách bài trí bên trong, cô bị tờ giầy ở trên bàn hấp dẫn, trong đó là nét chữ nhẹ nhàng của người bạn học thời trung học của cô .
Vũ tịnh yêu quí, chúc mừng cậu được tự do, hai mươi năm tuổi tuyệt đối không già, đúng lúc tuổi trẻ đi lên! Có vấn đề gì thì gọi điện cho mình nhé, tuy rằng người thì ở Paris nhưng tâm hồn thì lúc nào cũng ở bên cậu!
Trước mắt là căn hộ dành cho người độc thân, cô bạn Bảo Hủy Hân cho cô thuê lại, tiền thuê nhà cũng chỉ lấy có hai nghìn tệ tiền điện nước với phí quản lý cũng không cao, hoàn toàn là nhiệt tình giúp đỡ.
Cuộc sống luôn có những mâu thuẫn đối lập nhau mãnh liệt, hai người phụ nữ cùng hai mươi năm tuổi, lại đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Bảo Hủy Hân vì kết hôn nên để trống căn hộ này, bây giờ thì đang đi hưởng tuần trăng mật, mà La Vũ Tịnh thì vừa mới ly hôn bắt đầu một cuộc sống mới, một mình.
Hai người là hai cô gái cùng tốt nghiệp trung học, nhưng cô học lên đại học, rồi đi làm ở đài truyền hình quen biết với chồng cô ấy là nhà sản
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
1 2 3 ... 23 >>
Trang 1-23:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android