bước xuống xe theo Tiff, đóng sầm cửa lại và tiến tới trước mặt Tiff, hai tay ko quên chống nạnh:
- Cô vừa nãy làm cái gì vậy hả?...Cô ko bik trơ trẽn àh?...Tôi mà như cô thì tôi xấu hổ mà chết cho rồi! Cô là con gái mà cứ theo đuổi lẳng nhẵng một người đàn công đã có nơi có chốn thế mà ko bik ngượng hả?
Tiff ko hề nao núng, cô nàng cũng chống
nạnh lên:
- Ý cô là gì hả?...Tôi thix đeo đuổi ai thì kệ tôi, liên can gì tới cô chứ! Còn nữa, cô nói Joe đã có nơi có chốn là sao chứ? ANh ấy đã lấy vợ đâu!
- Tôi.... - Nó đứng họng, liếc vào trong xe, có vẻ như nó chẳng thể nói thêm được gì nữa.
Tiff liền nói:
- Nói cho mà bik nhá! Cô với tôi chẳng là cái gì sất! Cô mà đòi làm đối thủ của tôi ư? CÒN LÂU NHÁ!
Nói rồi Tiff ngoảy đít bỏ vào nhà, còn nó thì trơ cái mặt ra, mặc dù ấm ức lắm nhưng sao nó chẳng thể nói thêm được gì nữa. Joe đứng cạnh nó từ khi nào:
- Sao ko nói anh là chồng của em?
Nó giật mình ngạc nhiên, đôi mắt xoe tròn đầy thắc mắc nhìn Joe. - Oáp!...
Nó há miệng ngáp một cái rõ to + rõ dài làm Hebe cũng...ngáp lây theo. Chả là suốt từ sáng tới giờ, tức đã 5h chiều, nó cứ phải nói là bù đầu bù óc với công việc. Toàn thân nó uể oải, hai mắt cứ mún nhắm tịt cả lại, bi rờ nó chỉ ước có một cái giường êm ái xuất hiện ngay trước mặt nó để được thả mình đánh một giấc ngon lành. Nhưng...
- Ọc.. ọc... ọc...
Hebe dáo dác:
- Gì vậy???
Nó đỏ mặt xoa xoa cái bụng mình, nhăn nhó:
- Tại đói quá đấy mà!
Hebe quay qua trợn mắt nhìn nó:
- Chẳng phải lúc nãy bà mới ăn một cái san-wich mà, lại còn thêm một cốc nước quả lớn nữa, vẫn còn đói sao?
Ella xụ mặt:
- Chừng đó sao no được, bà thì lun được chàng chăm cho ăn no ngủ kĩ rùi, đâu có như tui.
Hebe đỏ mặt, chả là dạo đi đảo Guam zề, anh chàng Jiro của chúng ta đã đau khổ thất tình, nhưng may mà có Hebe luôn ở bên cạnh an ủi nên chẳng bik tự bao giờ anh chàng quay sang có tình củm thực sự với Hebe. Từ đó, thái độ ân cần đối với Hebe của Jiro xuất hiện bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào đã trở nên quá ưh là phình phường.
- Có đâu! Chỉ là...mà...- nháy mắt với Ella - chả phải bà cũng có chàng lo cho rùi sao!
Hebe mỉm cười tinh quái, còn Ella thì ngượng ngùng:
- Thì...tại cái duyên số chớ bộ...- sắc mặt từ đỏ chuyển sang xám xịt lại -...nhưng cái lão ấy có chịu chăm sóc gì cho tui đâu, chỉ toàn bik cho mình thui!
Bỗng ánh mắt của Hebe hướng ra chỗ khác, đầy phấn khích, cô nàng vỗ tay vào vai Ella:
- Vừa nhắc chàng là chàng đã đến rùi đấy kìa!
Nó ngơ ngác nhìn theo phía Hebe chỉ, thì ra "cái lão ấy" mà nó nói đã xuất hiện, thậm chí đang tiến về phía nó. Mặt nó cau có, khó chịu mà chẳng hỉu vì sao vậy, đúng là khi đói thì ngừi nào cũng dể cáu bẳn cả. Hebe khúc khích cười khi thấy nó làm bộ vậy:
- Nè, đừng nói với tui là bà đang định bụng làm nũng chàng đấy nhá?!?
- Ai thèm! - Nó cau có.
- Thèm gì cơ?
Sam ngơ ngác hỏi, anh chàng đã đứng cạnh nó từ bao giờ. Nó thì chả nói gì, còn Hebe bik thân bik phận nên lánh sang chỗ khác. Nó bực mình:
- Ko gì cả.
Nhưng....
- Ọc... ọc... ọc...
Tiếng động hay ho lại phát ra từ bụng nó, nó ngượng đỏ mặt khiến Sam phải phì cười, anh ghé sát tai nó thầm thì:
- Đi ăn chứ bà xã!
Khỏi phải nói, sắc mặt nó thay đổi hoàn toàn. Nãy giờ xám xịt bao nhiu, bi giờ thì chuyển snag hồng hào tươi tắn bấy nhiu. Nó cười tươi rói, đôi mắt long lanh sáng ngời rạng rỡ:
- Thiệt hok?
Sam hắng giọng, ra vẻ nghiêm nghị:
- Giám đốc Sam này đã bao giờ nói dối chưa nhỉ?
Nó bụm miệng, chỉ mún cười phá lên thật sung sướng mà thui, đã lâu lắm oài mới có dịp Sam mời nó đi ăn thía mà lị:
- Chưa!
- Vậy thì còn chờ gì nữa mà ko đi cho rồi!
Sam vừa tính quay đi nó lại gọi giật lại:
- Mà có đấy!
- Gì cơ? - Sam nhíu mày.
- Chốc nữa nói cho nghe nhá!...Còn bi rờ... đi ăn đã!
Nó phóc tới ôm chặt lấy tay của Sam. Điều này cũng đã trở nên quá quen thuộc với mọi người trong công ty rồi, Từ sau dạo trở về từ Guam, Sam đã quyết định nói ra sự thật với mọi người trong công ty rằng Ella chính là bà xã của anh. Khỏi phải nói, ai nấy đều ngạc nhiên, thậm chí sững người. Nhất là mí cô gái trong công ty ai nấy đều tiếc hùi hụi mặc dù bik rằng mình cũng chẳng thể nào có được phước làm vợ của giám đốc.
Lúc nãy bx của tôi nói tôi đã nói dối mọi người điều gì chăng?
Giọng Sam vang lên đều đều bên tai nó, cả hai đang ngồi hóng mát bên bờ sông, dưới ánh trăng bạc. Nó im lặng một lúc sau mới lên tiếng:
- Em chỉ nói rằng anh có nói dối thôi, chứ đâu có bảo anh đang nói dối!
Nó quay sang cười lém lỉnh, Sam thì khó hiểu:
- Nghĩa là anh từng nói dối!?!
Nó ngẩng mặt lên nhìn trăng, gió mát lùa qua từng sợi tóc của nó:
- Chẳng nhẽ anh hem nhớ sao?
Một phút suy ngẫm, Sam chợt nhớ ra một điều:
- Àh.... ý em muốn nói chuyện anh đã giấu em là bx của anh với mọi người?
- Ừhm! - Nó gật đầu - Đúng vậy! Hỏi thật nhá! Anh iu em từ khi nào vậy?
Sam bik gì có ngày nó cũng sẽ hỏi điều này, anh chàng ko ngần ngại
trả lời:
- Có lẽ...nếu em hỏi anh nhận ra rằng mình yêu em từ khi nào anh sẽ trả lời được, chứ hỏi yêu em từ bao giờ thì anh ko dám chắc là từ bao giờ!
- Được, vậy thì anh nhận ra rằng đã yêu em từ khi nào vậy?
- Từ lúc em suýt chết đuối ở Guam.
- Anh yêu em vì điều gì?
Sam mỉm cười:
- Nếu nói ra lí do thì anh có nói đến sáng cũng ko hết, chỉ có thể nói rằng anh yêu em chỉ vì yêu em!
Nó đỏ mặt, lảng ánh nhìn sang chỗ khác, miệng lí nhí:
- Đến lượt em....em yêu anh từ lúc...chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, lúc anh đã cứu em khi em bị anh hù rớt xuống biển ^^....em yêu anh vì rất nhiều điều...có thể cả trăm ngàn lí do ko thể kể ra hết....cũng như anh, em yêu anh chỉ vì yêu anh!
Nó ngả đầu vào vai ox của mình, còn Sam thì khỏi phải nói, anh chàng hạnh phúc như thế nào, chẳng bik nói sao, chỉ bik dùng bờ vai của mình nâng đỡ đầu nó, chỉ bik hôn nhẹ lên mái tóc ngắn cũn nhưng tràn đầy hương thơm dịu dàng của nó. Bỗng nó hỏi:
- Vợ chồng mình đã kiss nhau mí lần oài nhỉ?
Sam giật mình, có vẻ như anh chàng cũng ko nhớ rõ nữa, dường như hai người đã từng hôn nhau khá nhìu nhưng rõ ràng là chả chút ngọt ngào tẹo nào...Anh chàng nói, giọng có vẻ như bối rối:
- Anh...ko nhớ rõ nữa!
Nó ngẩng đầu lên, mỉm cười:
- Em cũng vậy, chỉ nhớ rằng chúng ta đã môi chạm môi khá nhìu lần rồi nhưng có ko hề ngọt ngào tẹo nào cả. Nhớ có lần em đã chủ động kiss lên má anh, chỉ có lần đó mới cảm thấy có chút hương vị...nhưng...thật sự ko rõ ràng lắm!^^
Nó lém lỉnh cười, Sam nhíu mày:
- Anh cũng muốn bik cái cảm giác đó thế nào rồi đây! Em có muốn ko?
- Hả? - Nó ngơ ngác nhìn Sam.
Sam ko nói thêm câu nào nữa bởi vì anh chàng đang đặt đôi môi của mình lên đôi môi hồng xinh của nó, một nụ hôn ngọt ngào và đằm thắm hơn bao giờ hết. Có vẻ như cho đến lúc môi Sam chạm vào môi nó nó mới hỉu được điều anh nói, ngốc đến thế là cùng. Bây giờ, cả hai đã bik được hương vị của nụ hôn tình yêu mà cả hai đều muốn bik bấy lâu nay. Chắc chắn hai trái tim này đang cùng chung một nhịp đập, đang cùng hướng về nhau, thủ thỉ cho nhau nghe những câu chuyện tình yêu của riêng mình.
Nó ngước mắt lên, ra là Tiff nhà ta đnag đứng trước mặt nó ra oai. Hai tay Tiff chống nạnh, giọng đanh:
- Làm xong chỗ tài liệu tôi giao chưa?
Nó hả hê cười tươi rói:
- Xong lâu oài, đây!
Nó giơ xấp tài liệu ra trước mặt Tiff một cách tự tin khiến Tiff phải nheo mày nghi ngờ:
- Có thật là xong chưa vậy?
Nó nhún vai:
- Cô tự kiểm tra đi, thiếu thì tôi chịu phạt.
Tiff khó chịu ngoảy đít bỏ đi, trong đầu thầm nghĩ: " Chắc chắn cô ta ko thể tự mình đnáh xong tập tài liệu này nhanh vậy được....liệu có phải....Joe đã giúp cô ta ko nhỉ???"
Nó thì hả hê cười trước thái độ bực mình của Tiff, cô ta tức giận ra mặt...cũng may có Joe giúp, nếu hem nó chắc chết dưới tay bà cô già này quá.
Trong khi nó sung sướng vậy thì Joe đang được sễp Den gọi vào phòng làm việc hỏi chuyện.
"Cạch"...Joe đóng cửa lại, chào Den rồi ngồi xuống chiếc sofa cạnh đó, anh chàng thắc mắc:
- Anh có chuyện gì cho gọi tôi vậy?
Den quẳng cây bút lên bàn rồi tiến lại, ngồi đối diện Joe, gương mặt có phần nghiêm túc khiến Joe cảm thấy bất an, thường thì trên môi anh chàng Den này lun nở nụ cười chết ruồi... í nhầm...chết người mà lị. Den nhìn chăm chăm vào mắt Joe và bắt đầu hắng giọng:
- Joe này, đây ko phải việc công nên tôi hỏi cậu ko phiền chứ?
" Đúng như mình dực đoán, có chuyện gì đây nhỉ?", Joe nhướng mày nghĩ thầm. Anh chàng gật đầu:
- Có chuyện gì mà anh muốn hỏi tôi ngay trong giờ hành chính vậy?
Den ngả người lên ghế, nụ cười lại nở trên môi đầy tinh ranh:
- Anh và Ariel có quan hệ như thế nào vậy?
Thoáng sững sờ, Joe đã phải giật mình trước câu hỏi này. Joe bik rồi sẽ có ngày mọi sự thật sẽ được tiết lộ, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng rõ ràng anh chàng vẫn cố ko để Den thấy được sự lúng túng của mình...Có lẽ đã đến lúc Joe nên làm một điều gì đó cho người vợ đáng iu của mình...nhưng bik nói từ đâu đây???...Mặc dù anh chàng đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng bây giờ miệng Joe cứng đơ lại, ko bik nói gì....Nhận ra được sự khác thường từ Joe, Den liền nói:
- Tôi đoán ko nhầm thì hai người chắc chắn có mối quan hệ rất mật thiết phải ko?...Nếu ko tại sao từ lúc mới vào đây làm, cả hai lúc nào cũng sớm đi chiều về cùng nhau như vậy, nếu ko sao cậu và Ariel lại luôn quan tâm chú ý tới nhau như vậy? Phải chăng hai người đnag iu nhau???
Joe nắm chặt hai tay mình lại, ngẩng đầu lên mạnh dạn hỏi:
- Vậy trước khi trả lời, anh có thể nói cho tôi bik tại sao anh lại quan tâm tới vấn đề này vậy?
Den mỉm cười:
- Vì...Tiff...có
lẽ cậu bik nó dành tình cảm cho cậu như thế nào chứ Joe? Theo như tôi nhận xét một cách khách quan, Tiff là một người con gái thuộc mẫu phụ nữ mong đợi của nhiều người đàn ông, tại sao cậu ko thử chấp nhận nó?
- Thú thật, Tiff đúng là rất tốt,...nhưng tình cảm vốn dĩ ko thể ép buộc được...nhưng tôi ko tin chỉ vì điều đó mà anh lại gọi tôi vào đây nói chuyện thế này!
Den đành thú thật trước sự tự tin của Joe:
- Thôi được....vì....tôi rất có cảm tình với Ariel.
" Cúi cùng thì cũng chịu thú nhận...nhưng tôi sẽ ko để anh đắc ý đâu", Joe thầm nghĩ với vẽ mãn nguyện....."Tên này cũng ko vừa, hỏi vặn vẹo một hồi cũng buộc mình nói ra lí do!", Den thầm nghĩ....Joe bỗng dưng dứt khoát:
- Ariel là vợ tôi!
- ....Gì cơ???....Tai tôi ko nghe nhầm đấy chứ???....
Den vô cùng kinh ngạc trước những lời Joe vừa nói khiến Joe nhắc lại:
- Ariel đúng là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn được 4 năm trời! Câu trả lời mà anh cần rồi đấy!...Tôi có thể ra được rồi chứ!
Toan đứng dậy thì bỗng dưng Den mỉm cười một cách tinh quái, anh chàng liền nói:
- Khoan...tôi ko tin!
Joe quay ngoắt lại, giọng vẫn bình thản:
- Sao? Ko tin?
- Đúng, tôi chỉ tin trừ khi.....
Gì???
Joe quay lại