Polly po-cket

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 20:41:15 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
giận dữ của ả, nó cảm thấy nhỏ bé, nước mắt lưng tròng khóe mắt, từng lời như nhát búa bổ vào đầu nó khiến đầu óc choáng váng, phần vì nó cũng quá mệt mỏi bởi mấy ngày qua khóc quá nhiều

Chân nó run lên dường như muốn kiệt sức, đầu 1 mảng hỗn độn… nó gần như muốn ngã khụy xuống… Ngay khi nó đã ko còn chút sức phản kháng, từ phía sau 1 bàn tay đỡ lấy nó vững vàng… Gương mặt anh tuấn điểm vài phần đen như mây kéo thành giông bão… đôi mắt như 2 viên đạn lửa bắn thẳng đến người ả thư kí…

- Giám…giám đốc… – Ả bị 1 mắt anh bắn vào người lạnh toát, ánh mắt như dao sắt có thể chém chết người

- Cô nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng ở đây? – Anh gầm rít qua kẻ răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt

- Tôi…giám đốc, có chút hiểu lầm…

- Hiểu lầm? Boo là phu nhân tương lai của Dimon, đến hay đi cũng ko tới lượt nhân viên quèn như cô ý kiến… cô nghĩ mình là ai mà dám xua đuổi?

- Giám đốc… tôi…tôi

- Trợ lý Kim, giao cho anh xử lý, tìm 1 người tốt hôn – anh lạnh lùng bế lấy nó vào lòng bước đi ko thèm đếm xỉa đến ả mặt xanh từ tàu lá chuối đang thảm thiết cầu xin


- Boo, em ổn chứ? – Anh đặt nó xuống ghế, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nó

- Ko sao, em muốn về nhà – Nó lặng đẩy tay Jun ra, mắt ngập sương nặng nề gượng 1 nụ cười…
Nhìn khuôn mặt nhỏ ko còn chút hồn nhiên như trước, chính lòng anh cũng đau quặn… Anh thật biết chính mình đã sai rồi, có phải dừng lại hay ko? Nhưng trái tim anh cho phép…

- Đc, anh đưa em đi ăn rồi chúng ta về

Nó chỉ vẻn vẹn gật 1 cái, như 1 cái xác ko hồn vô cảm xúc làm việc như lời anh nói … Biểu hiện đó càng khiến anh thấy bi thương nhiều hơn là vui mừng chiến thắng khi có đc nó…




Quán Bar Queen Night…
- Ken, đừng uống nữa – Min gằng lấy ky rượu trên tay anh
- Buông ra, cậu muốn ăn đấm àh? – Anh lờ mờ đôi mắt, khàn khàn giọng trầm đục lè nghè quát tháo
- Cậu… thật ko thể tin đc… Ngồi yên đây tôi lấy cho cậu ít thứ giải rượu – Minh bực dọc nhìn tên tiểu tử thất tình thảm hại, cũng ko nỡ đành lòng mắng **** thêm, bước đi đến quầy bar

Anh 1 tay cầm chai rượi vóc cạn tu ừng ực như nước lã, đôi mày kiếm chau lại, vẻ mặt bất cần cùng ánh mắt đau khổ hạ gục hình tượng 1 Ken thần tượng lịch lãm, oai phong… Bóng Min vừa lẫn vào đám đông… 1 thân ảnh âm thầm tiến đến nơi anh ngồi, ko mời mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh… đôi mắt sắc bén nhìn anh mê đắm, khóe môi giơ lên như 1 biểu tượng chiến thắng trước hình ảnh của người trước mắt…

- Ken – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên yêu kiều, gợi cảm… nhưng cũng ko lấy đc từ anh 1 cái nhìn…

Thấy anh đang định vớ lấy chai rượu thứ 3 trên bàn sau khi đã nốc cạn 2 chai trước, bàn tay xinh đẹp nhanh hơn chụp lấy… quả nhiên thu hút đc sự chú ý của anh về phía mình

- Sophina, cô làm cái quái gì thế hả? – Anh nhíu mắt nhìn kẻ dám ngang nhiên tước đoạt chai rượu của anh…khinh khỉnh lên tiếng

Cách đáp trả của anh khiến ả có chút ko cam lòng, nhưng vẫn cố nuốt xuống, ỏng ẹo nhích gần đến anh, 1 bàn tay khẽ đặt lên vai anh, tình tứ nói khẽ vào tai anh như cố ý gây hiểu nhầm…
- Nếu anh muốn uống, em sẽ cùng uống với anh

Trong cơn mê, chính anh cũng phân biệt đâu là nó đâu là những ả diêm dúa, ko chút động lòng, anh đẩy ả ra vô tình, giật phăng chai rượu, ngửa cổ tu 1 hơi ko thèm đếm xỉa đến ả… Thấy mình bị đá 1 phát ra ngoài, lòng tự ái dâng trào 1 tảng lớn như sóng thủy triều vồ vập… ả nghiến răng nghiến lợi tức giận sôi trào
- Anh…anh sao lại như vậy? Con nhỏ kia có quái gì mà phải tự dày vò mình như vậy, ko lẽ em thua con nhỏ xấu xí, ti tiện, ham mê tiền bạc đó sao?

…xoảng…

Chỉ sau khi nghe tiếng ả hét lên lẫn lộn với vô số tạp âm trong quán Bar là tiếng chai nện vào tường khô khốc vang lên… Mọi người dòn hết ánh mắt đổ vào nơi nguyên nhân nguồn cội… chỉ thấy mặt Sophina trắng nhưng tờ giấy, cắt ko còn hột máu phía bức tường sau lưng ả vẫn còn màu đỏ sóng sánh của chãy dài xuống… còn khuôn mặt Ken thì đen xảm 1 mảng, ánh mắt như dao găm sắt bén muốn giết người gườm gườm đâm thẳng vào ả… bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh ko chút thương tiếc nắm lấy cái cổ ả xách lên thô bạo… khuôn mặt đang trắng như xác chết chuyển sang xanh ko thua tàu lá chuối…

- Người như cô mà dám đi so sánh với cô ấy sao? Nghe cho rõ đây, nếu tôi còn nghe từ cái miệng dơ bẩn của cô nói về Boo của tôi như thế 1 lần nữa, thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi giới nghệ thuật ko còn tâm hơi… rõ chưa

Anh gằn mạnh mẽ từng lời từng tiếng, ko đợi ả kịp trả lời đã hất 1 cái mạnh ném ả ngã nhào ra đất rồi lửng thửng bỏ đi, bước đc mấy bước, đôi mắt mịt mờ lảo đảo, toàn thân vô lực nặng nề… anh bắt đầu ngã xuống như thân cây đổ… may mắn Min kịp thời quay lại đỡ lấy thân hình to lớn của anh dìu ra xe… thấp thoáng phía sau vẫn ko ngớt tiếng plap máy chụp hình, nơi đâu có anh quả có kẻ rỗi hơi theo rình… Min đặt Ken trong xe, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng mấp mấy mấy tiếng, chỉ nghe đc anh gọi ai đó… “Boo”… Min đưa mắt về phía sau, vẫn bọn đĩa đói ko ngừng chớp cơ hội, ngày mai mặt báo lại nóng hổi những scandans… lại nhìn tên bạn chí cốt đến trong mơ vẫn gọi tên người yêu thương khiến anh chàng thôi ko khỏi lắc đầu kêu khổ…

Chiếc xe của Min lăn bánh mang Ken đi, từ trong quán Bar, Sophina như ngọn đuốc phừng phừng trông theo, miệng ko ngừng **** mắng…

- Đc lắm Ken, anh dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ ko bỏ qua cho anh đâu…


Quả đời nói gì có nấy… Mắt nó trầm buồn, bên khóe đo đỏ ngấn 1 giọt lệ nhìn ko rời khỏi mặt báo, trên đó còn nguyên hình ảnh anh đang hung dữ nắm xốc ko thương tiếc Sophina lên… Anh lại uống say gây chuyện nữa rồi… Từ ngày nó quyết định chia tay anh… ko ngày nào là hình ảnh của anh ko có trên mặt báo… Từ những scandans anh có bạn gái mới cho đến anh ẩu đả tại quán Bar… nó theo dõi anh ko sót dù là 1 tin nhỏ nhặt nhất… Tại sao anh lại hủy hoại hình tượng chính mình như vậy?…

Gạt đi khóe mắt đọng sương, nó thở dài 1 cái… Nó còn đang luyến tiếc gì?… Nhưng nó biết… nó cũng đang sai lầm…?


Ở 1 nơi khác… tâm trạng 1 người cũng ko khá gì hơn khi, bàn tay to lớn nhàu nát mảnh báo, gương mặt tối sầm 1 mảng đen nhánh… Jun tựa người vào ghế, mắt mông lung trải qua cửa sổ đầy gió và nắng ấm, nhưng sao chính lòng anh lại lạnh như thế này… Anh đang làm gì?… Anh đang làm đau cả 3… cả 3 sao?… hóa ra cả anh cũng đau… Anh đau…là tim anh đau khi nhìn nó… 1 cô bé luôn ngập tràn sức sống, nụ cười xinh tươi như thiên thần giờ đây héo rũ như đóa hoa tàn… Anh đau…là lương tâm anh đau… khi trông thấy hắn… có thể coi là địch thủ của anh, nhưng thâm tâm lại có thể xem là bằng hữu… hắn càng ngày càng tệ hại… và… anh đau… là chính anh đau… một kẻ cố chấp… một kẻ trực tiếp bóp nát trái tim người khác…và cả chính mình…

…cốc…cốc…

Một tiếng vang khẽ cắt ngang tâm tư hỗn độn… Jun nhíu mày khó chịu lên tiếng…
- Vào đi

Từ cửa, 1 có gái dáng người xinh đẹp, từng đường nét trên người gọn gàng trong trang phục công sở lịch sự, mắt to long lanh ngập đầy nắng sớm, mũi cao nho nhỏ, môi hồng mềm mại cùng mái tóc tơ mềm xõa dài ngang lưng…

- Cô là ai?

Anh nhìn hồi lâu người vừa bước vào phòng nghi hoặc nhíu mày hỏi…

- Chào ngài, tôi là Hyo Rin, thư kí mới, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc cùng ngài, mong đc chỉ dạy – Giọng nói ngọt dịu man man như làn gió xuân, cô cất lên khe khẽ hướng về Jun kèm theo 1 nụ cười nhẹ đủ làm người khác mê mệt

Jun ánh mắt lành lạnh vẫn ko đổi nhìn về phía thư kí mới, đánh giá 1 loạt rồi trầm giọng ko chút cảm xúc…

- Đc rồi, cô đi làm việc của mình đi

Hyo Rin đưa mắt nhìn đại nhân vật lạnh lùng như băng tảng trước mắt, ánh mắt có vài phần khó hiểu, nhưng cũng mau chóng thu hồi mỉm cười cúi đầu lui ra ngoài…
Cánh cửa khép lại… ko gian lại yên ắng đến ngợp người… anh lại rơi vào tình trạng u mê trầm mặc… thật sự… anh quá mệt mỏi rồi… anh muốc rút lui… nhưng anh ko thể nữa…

…cốc cốc…

Đôi mắt đang nhắm nchạy trốn hiện thực nheo lên, 2 chân mày chau nhau báo hiệu 1 cơn tức giận…

- Vào đi – Anh quát nhẹ nhưng khí thái vẫn đủ hù chết người ngoài cửa…

Chiếc cửa nhẹ mở, nhưng ko thấy người bước vào… Anh hoài nghi giương mày nhìn chằm chằm… Hồi sau… 1 chiếc đầu nhỏ ngiêng ngiêng nhìn vào quan át tình hình… Hyo Rin thấy khuôn mặt hắc ám đầy giận dữ của Jun mà sợ toát mồ hôi, nuốt 1 ngụm nước bọt, cô ôm chồng hồ sơ bước vào, ái ngại đặt lên bàn…

- Giám… giám đốc… hồ sơ này tôi đã xem và chỉnh sửa xong, mời ngài duyệt qua
Đứng càng gần Jun, cô càng cảm thấy da đầu tê tê… vừa vào đây làm là cô đã đc nghe qua thành tích hắc ám của ông chủ, nhưng ko ngờ, chứng mắt chính kiến thái độ tức giận lạnh lùng của Jun, cô nàng mới hiểu hết thế nào là “Tai nghe ko bằng mắt thấy”… Thật ko biết ngài dài tháng rộng có còn đợi cô tận hưởng ko đây…

- Đc rồi, cô đi ra đi

…Cạch…
Cô đặt lên bàn anh 1 tách trà… toan bước đi…

- Thư kí Rin, đây là…? – Anh nói bỏ lửng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn tách trà như 1 ngụ ý cần 1 câu trả lời

Ánh mắt đó của anh khiến cô rùng mình 1 cái… cô gãi gãi đầu ấp úng như cô ngốc…cười cười ngượng ngùng…

- Àh… tại…tại tôi thấy anh hình như tâm trạng ko tốt lắm… đây là trà sữa mật ong… tôi nghĩ có thể giúp anh cảm thấy khá hơn… có lẽ…có lẽ vẫn tốt hơn là uống cà phê – Cô cúi đầu giải thích vội, vẫn sợ ông chủ máu điên nổi lên đem hết tâm ý tốt của cô quăng tthẳng thì thật khốn khổ

Jun lặng nhìn thân người trước mặt, cô nàng ko giống với những thư kí trước, cô mang 1 dáng vẻ tự nhiên, gương mặt đc trang điểm nhẹ ko lòe loẹt nhưng lại vô cùng tinh khiết… từ cô tỏa ra 1 mùi vị dìu dìu làm người khác thấy nhẹ nhàng…

- Đc rồi, cám ơn cô, cô lui ra đi

Nghe 1 giọng mềm hơn hẳn, Hyo Rin ngây người nhìn anh ko chớp, cứ ngỡ mình nghe nhầm liều mạng ngốc đầu lên nhìn anh chằm chằm như người ngoài hành tinh…

- Còn chuyện gì sao? – Bị cô nhìn bằng 1 ánh mắt khó hiểu, anh nhíu mày hỏi lại

- Dạ…ko…ko có… xin lỗi – Bị anh làm cho giật mình… cô ngượng đỏ mặt nhanh chân phóng ra khỏi phòng làm việc…

Cánh cửa lại đóng lại, 1 cơn gió nhẹ thoáng vào phòng, mang mùi hương trà sữa tản mát khắp nơi làm lòng người nhẹ hẳn… nhìn ly trà sữa thơm lừng, còn có những viên đá trong suốt như thủy tinh, lành lạnh sóng sánh gọi mời mỹ vị người nhìn… Nâng ly trà sữa, anh nhấp 1 ngụm, vị thơm của trà xộc vào mũi, cảm giác ngọt ngào của mật ong quyện cùng vị béo của sữa, ko ngọt gắt cũng ko quá lạt lẽo, rất vừa dùng, còn có 1 chút hương thơm và vị đắng của cà phê, có lẽ để cho ngon hơn, cô nàng cho thêm vài giọt cà phê… Cảm giác từ món ngon mang lại… trong khoảnh khắc giúp anh cảm thấy thư thái hơn 1 chút… cảm giác mệt mỏi ko giấu diếm mà bộc hết ra ngoài khiến anh thấy
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 28 29 30 31 32 ... 36 >>
Trang 1-36:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android