thoải mái hơn… đã mấy ngày rồi anh đã nặng nề đến nỗi quên mất cảm giác thư giãn này?… Có vẻ như lần này trợ lý Kim tuyển chọn đc đúng người rồi…
…
Hyo Rin bước đc ra khỏi cái phòng ngột ngạt như tra tấn kia liền thở phì phì…
- Em làm gì mà bộ dạng như mới gặp quỷ vậy
Từ phía sau cô vang lên 1 chất giọng quen thuộc trầm ấm… xác định đc chủ nhân giọng nói, cô nàng liền vui vẻ chạy đến ôm lấy người đàn ông dáng vẻ đạo mạo, tuy ko bằng Jun nhưng cũng ko đến nỗi tệ… chiếc miệng nhỏ nhắn hôn lên má anh ta 1 cái thật kêu…
- Anh…
Anh chàng dùng đôi bàn tay khỏe khoắn đón lấy thân hình đáng yêu nhảy bổ vào lòng mình nũng nịu…
- Ngày đầu làm việc thế nào? – Anh chàng dịu dàng hỏi
- Ông chủ của anh đáng sợ quá, em sống ko nổi đâu – cô nàng rưng rưng tội nghiệp
Anh chàng nghiêng người cười khẽ 1 cái xoa đầu…
- Em đừng lo, vì giám đốc đang có chuyện ko vui nên mới thế, em cố gắng làm việc cho tốt đc rồi – Anh vỗ vỗ cô cười nói
Cô nàng nhăn nhó 1 cái, lè lưỡi trêu chọc…
- Đc rồi, trợ lý Kim quý giá của giám đốc ơi, em biết anh tôn sùng tên đó lắm, ko nói lại anh…
Anh buồn cười nhìn cô gái nhỏ nhắn, khoát vai nịnh nọt…
- Đc rồi, để ủng hộ tinh thần cho em, bây giờ anh mời em đi ăn cơm – anh nói rồi kéo tuột cô đi
Chap 18
Trời trưa hè ko chút thoải mái gì cho lắm… nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa, Jun rút điện thoại bấm số quen thuộc…
- Alo – Đầu kia đáp lại hồi chuông dài bằng 1 giọng nói ko hề có sức sống
- Em đang ngủ à? – Anh nhíu mày, ko hiểu sao giọng nói này với anh sao mà xa lạ quá, khiến anh cảm thấy buồn phiền hơn
- Ko, em chỉ đang nằm nghỉ – Nó ỉu xìu đáp gọn
- Em đã ăn cơm chưa?
- Vẫn chưa
- Anh sẽ cho người đến đón em, chúng ta cùng ăn trưa rồi chọn váy cưới cho em – Anh trầm ổn nói
Bên kia ko truyền lại bất cứ 1 câu trả lời nào… chỉ thấy lặng 1 lúc lâu rồi báo hiệu đã cúp máy… Anh buông thỏng chiếc điện thoại trong tay, mắt giăng lớp sương mờ, ngày mốt đã là lễ đính hôn mà anh luôn chờ đợi, nhưng sao… day dứt như thế này…
…
Chiếc xe đậu lại trước cửa công ty Dimon, nó mệt mỏi bước lê từng bước nặng nề đến thang máy…
- A, đó là bánh của em mà…
Từ phía sau vọng lại 1 giọng nói trong trẻo cười đùa vui tươi khiến nó tò mò ngoái lại… thấy trợ lý Kim cùng 1 cô gái trẻ xinh đẹp tay trong tay cười đùa, anh khoác vai cô gái nói chuyện thân mật… cô gái với gương mặt sáng sủa nhìn anh nũng nịu đáng yêu đang cười khúc khích vớ trợ lý Kim… Nhìn hình ảnh 2 người hạnh phúc bất giác khóe môi khô cằn hiện lên 1 nụ cười buồn đầy ngưỡng mộ, ánh mắt ngập tràn niềm đau… Ngày ấy… ngày ấy… đúng…ngày ấy… nó và Ken… cũng hạnh phúc…như vậy… Lưỡi nó khô ran, cổ họng cũng thật nghẹn ngào… sóng mũi cay xè…
- Thôi, em đi làm đi, mọi người đang nhìn kìa – Trợ lý cốc nhẹ cô nàng đáng yêu đang ở bên mình
- Kệ người ta, hihihihi – Cô trêu ghẹo anh cất tiếng cười ngọt ngào đáng yêu – Em đi đây, tan ca đợi em ở bãi đỗ xe nhé
- Ok
Cô nàng ôm cổ hôn chóc lên má anh 1 cái mới tủm tỉm đi đến thang máy đứng cạnh nó… Nó len lén nhìn cô gái xinh đẹp… Có lẽ cô là bạn gái của trợ lý Kim, trông cô tràn đầy sức sống, nụ cười rất đẹp…
…Ding…
Tiếng thang máy lôi nó trở về hiện tại, thu lại ánh mắt, nó cuối đầu bước vào thang máy… Vừa đưa tay nhấn nút tầng 10 thì chạm trúng 1 ngón tay xinh đẹp của một ai khác… 2 ánh mắt to long lanh nhìn nhau 1 cái… Hyo Rin mỉm cười gần gũi với nó…
- CÔ cũng lên tầng 10 sao? Cô làm ở văn phòng tầng 10 àh? Sao tôi chưa gặp qua cô nhỉ? – Hyo Rin nhiệt tình hỏi han
- Tôi…tôi – nó ấp úng chưa kịp trả lời thì cô nàng Hyo Rin lại tiếp lời
- Àh, tôi cũng mới đến làm, ko biết là phải, tôi tên Hyo Rin, còn cô?
- Boo – Nhiệt tình của Hyo Rin làm nó cảm thấy gần gũi hơn nên cũng vui vẻ cười đáp lời
- Tôi là thư kí mới vào, cô biết ko, giám đốc chúng ta thật đáng sợ, lúc nào cũng hầm hập, làm tôi mới đến mà sợ đến rét cả người – Hyo Rin phồng má tố cáo Jun – Thế cô làm trong bộ phận nào? Trong cô rất quen, chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ? – Hyo Rin thật thà cười nói
Nó mỉm cười gượng gạo, cuối đầu trầm buồn…
- Tôi…tôi là… vị hôn thê của Jun – nó tự cười chính bản thân…2 từ “hôn thê” khiến nó cảm thấy thật… buồn cười
Hyo Rin quay phắt sang nhìn nó… Sắc mặt xuống sắc ngay lập tức… tay cô nàng run run chì về phía nó… miệng lắp bắp như gặp phải sinh vật lạ…
- Cô…cô là…là… hôn thê giám đốc?… còn là bạn gái của Ken… đúng rồi… tôi nhớ rồi… tôi thấy cô trên báo… Boo… ko sai
Nó cười khổ ko nói gì…còn Hyo Rin thì mồ hôi đã vã ra như tắm… lúc nãy cô còn to gan chê sếp là đáng sợ… chết chắc rồi…
- Chị là bạn gái Trợ lý Kim?
- Bạn gái – Hyo Rin sững lại mấy giây chớp chớp mắt nhìn nó rồi bật cười nghiêng ngã – Cô thấy chúng tôi giống tình nhân lắm à? – Hyo Rin quẹt giọt nưới mắt cười cười hỏi nó
- Vì…vì… 2 người rất …rất …giống…giống – Nó đỏ mặt, ngượng ngùng
- Hahaha… tôi quên ko giới thiệu rõ ràng nhỉ?… Tên đầy đủ của tôi là Kim Hyo Rin
- Kim Hyo Rin… Kim Hyo Rin… – Nó lẩm nhẩm lại cái tên của Hyo Rin – Kim… A!!! ko lẽ cô là em gái trợ lý Kim
Hyo Rin cười tươi roi rói gật đầu đồng tình…
…Ding…
Nó bước đi vừa ra khỏi thang máy thì bị 1 bàn tay xinh xinh níu vạt áo lại… Ngoái nhìn thì thấy Hyo Rin đang cuối đầu thấp hết mức, mặt mày khó coi…
- Hyo Rin, chị có chuyện gì vậy? – Nó nhìn cô nàng chăm chú khó hiểu
- Cô…cô đừng nói với tổng tài tôi nói giám đốc là đáng sợ, mặt hầm hập nhak – cô nàng lí nhí giọng cầu khẩn
Nó chớp chớp mắt ngây người nhìn cô nàng này… ko biết nên ko hay cười, nhìn nó bộ hẹp hòi lém sao? =))
- Chị yên tâm, em ko nói gì đâu – nó cười cười nhìn cô gái dễ thương này
- Thật ko? Thật nhé… Cám ơn cô– Hyo Rin như bắt đc vàng nắm lấy tay nó cười ngoác tận mang tai
- Chị gọi em là Boo đc rồi, rất vui khi đc kết bạn với chị – Nó thật sự thích cô gái nhiệt tình này
- Thật sao… ko thành vấn đề…thôi!! Cô vào trong đi kẻo giám đốc đợi – Hyo Rin hoạt bát thúc giục nó rồi quay người đi
Nó lặng đứng nhìn người bạn mới, trong khoảnh khắc ở gần Hyo Rin, nó đã có 1 chút niềm vui nhỏ trong suốt thời gian khó thở vừa qua… Nhưng thực tế vẫn là thứ nó phải đối mặt … Đuôi mắt cụp xuống… mọi tâm trạng vui vẻ vừa thoáng qua lập tức dập tắt, trở lại cảm giác vô cảm… nó đẩy cửa bước vào…
…
- Boo, em đến rồi à? – Jun buông tập tài liệu trong tay mỉm cười bước đến gần nó
Nó ko nói gì, chỉ khẽ gật đầu, thái độ vẫn ko có gì thay đổi ngoài 2 chữ lạnh lùng…
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh – Nó lắc đầu ko quan tâm
- Em muốn chọn áo cưới như thế nào
- Tùy anh
- Còn nhẫn? – Anh nhíu mày, sắc mặt kém đi vài phần
- Cứ chọn theo anh – nó lại lãnh đạm trả lời
…Rầm…
Thái độ bất cần của nó khiến anh muốn nổ tung… tất cả dồn nén như quả boom lâu ngày… chiếc bàn bị nấm đấm của anh nên lên run bần bật…
- Rốt cuộc là em quan tâm cái gì đến hôn lễ chúng ta? – Anh phẫn nộ bắt lấy vai nó siết chặt như muốn nghiền nát đôi bờ vai bé nhỏ
- Ko gì cả – nó ngước đôi mắt lãnh đạm thong thả trả lời vô cảm
- Em như vậy là thế nào? Muốn chống đối tôi sao? – Anh hét lên, đôi mắt đỏ ngâu sòng sọc những tia đau đớn
- Vậy chứ anh muốn như thế nào nữa… Ép buộc tôi kết hôn cũng đã toại nguyện, anh còn muốn đòi hỏi gì nữa… Anh muốn gì nữa… nói đi – Nó cũng hét lên, nước mắt giàn giụa, trống ngực phập phồng kịch liệt đau đớn… nó cũng phát điên lên với bao dồn nén… đau khổ… thất vọng… và… oán trách
Đôi bàn tay anh bỗng chốc thả ra, cả người cứng lại… cảm giác như 1 quả cầu vỡ òa tan nát thành từng mảnh… 1 nhát dao ko thương tiếc đâm thẳng vào lòng ngực… chỉ ước gì đc chết ngay ko phải chịu đau đớn…
Thấy tay anh nới lỏng, nó vùng thoát khỏi, đôi mắt rưng lệ thống khổ nhìn anh như oán trách rồi chạy nhanh ra khỏi phòng… Anh 1 thân cứng như bị ướp lạnh đóng băng, run lên bần bật… ánh mắt dại đi mờ mịt như đang rơi vào hư vô…
Phải… Là cái gì? Anh là muốn cái gì nữa… ko phải anh đã từng nói, ko cần nó yêu anh, chỉ cần anh yêu nó là đủ sao, giờ tại sao lại đòi hỏi nó phải thế này thế nọ… đòi hỏi cái gì nữa… Chỉ cần anh yêu nó là đủ?… thật như vậy là đủ???….
Nước mắt giàn giụa… nó xông thẳng ra ngoài… vô tình đụng phải người khác, nhưng tâm trạng cũng ko có mà quan tâm đã đụng trúng ai, cứ vậy mà chạy đi…
- Kìa, Boo…Boo.. cô… – Hyo Rin thấy nó nước mắt như mưa chạy đi hết sức lo lắng gọi theo nhưng ko kịp nữa…
- Aiz… còn 1 ngày nữa là đính hôn rồi… vậy mà…
Nghe 1 tiếng than thở dài ảm đạm, giọng nói quen thuộc, Hyo Rin liền quay lại…
- Anh… chuyện gì xảy ra vậy? sao Boo lại khóc?
- Em nhiều chuyện quá… mau đi làm việc đi – Trợ lý Kim nhìn cô em gái dễ thương trêu ghẹo
- Nói em nghe đi mờ – Hyo Rin nũng nịu, chớp chớp mắt nai khiến anh trai mình chịu ko nổi
- Haiz… em thật là… chuyện là…
…
…
…cốc…cốc…
- Xin lỗi, tôi làm phiền 1 chút – Hyo Rin gõ cửa vài tiếng mà ko thấy người bên trong hồi âm nên mạnh bạo tự mở cửa bước vào…
Thấy Jun đang ngồi thừ ra ở ghế, mắt như vô hồn tiến cõi u mê, lờ đờ như xác chết… cô nuốt khan vài ngụm nước bọt tiến đến gần…
- Ai cho phép cô tự ý vào đây – Anh ko nhìn cô, từng tiếng ko nặng ko nhẹ nhưng khiến người nghe ko rét mà run
…Cộp…
Cô ái ngại cuối thấp đầu, ko nói gì… Đặt trên bàn anh 1 tách trà sữa ca cao cùng 1 chiếc bánh ngọt nhỏ xinh xắn…
- Tôi nghĩ cái này sẽ giúp anh bình tĩnh hơn, và hình như trưa nay anh chưa ăn gì – Cô nhỏ giọng lí nhí như muỗi kêu
Từ lúc nghe anh trai kể về chuyện của 3 người họ, cô cảm thương cho Boo và Ken, nhưng cũng ko căm ghét Jun… cô hiểu, khi yêu, người ta ích kỷ nhỏ nhen… Anh ko biết rằng anh đang khiến 2 người kia đau, thì chính anh cũng đau hơn trăm lần…
Hyo Rin đứng lặng im, nhìn thật sâu anh, người đàn ông này mới tròn 24 mà đã 1 tay sự nghiệp huy hoàng, anh vinh quang trên đỉnh cao sự nghiệp… nhưng ko ngờ…tình yêu anh lại ngang trái đến thế… ko gì có thể đau hơn người mình yêu lại ko thuộc về mình…
- Tôi xin phép…ko quấy rầy anh nữa – Cô cúi đầu, lén thở ra 1 tiếng cảm thông…
- Cô nghĩ… tôi đang làm đúng ko thư kí Rin?
Quay người bước đi chưa đầy 2 bước, giọng nói trầm khàn đầy nỗi niềm cất lên níu bước cô lại…
- Giám đốc?… – Cô nhìn anh trân trân, ko biết vừa rồi có phải tai cô nghe nhầm hay chính cô đang bị mắc chứng tưởng tượng
Nhưng quay người nhìn lại, đôi mắt sâu đen chất chứa đầy cảm xúc ko tên khiến người cô run lên… ánh mắt nhìn cô chằm chằm như đang chờ đợi câu trả lời làm trái tim cô bất chợt rộn lên vài nhịp khác lạ… Cô ít 1 hơi sâu, ko vội trả lời mà ngắm nhìn người đàn ông đang đau khổ vì tình yêu kia mà nhoi nhói… Người nổi tiếng lạnh như băng, phong đọ đỉnh đạt cuối cùng vì tình yêu mà ra