XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 23:40:02 - Hôm nay: 30/11/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
dải lụa màu vàng, hai tay bưng cái bánh sinh nhật cắm mười một cây nến đủ màu sắc, ánh sáng lung linh từ mười một cây nến làm cho Mai càng giống tiên nữ hơn. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Mai đặt chiếc bánh sinh nhật giữa bàn, mỉm cười :

-Đây là quà của tôi với Tuyết đó.

Chị Tuyết lắc đầu :

-Tôi chỉ góp phần trình bày thôi, còn từ bột, kem, vật liệu đều là của Tiểu Mai hết.

Tôi nghe chữ có chữ không thôi, giờ tôi đang nhìn bông hoa xinh đẹp của mình. Mai biết, cô ấy e thẹn hỏi :

-Cậu bảo võ phục là hợp với tôi nhất nên tôi mặc bộ này, được không ?

-Được, quá được đi chứ ! – Tôi gật đầu như một cái máy.

-Thế hả ?

Cả hai im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống đất, lâu lâu mới liếc mắt xem xung quanh ra sao.

-Thổi nến đi chứ ! – Giang Phách ký đầu tôi rõ đau.

Tôi giật mình, rớt xuống đất rồi. Tôi bèn tiến đến bên ổ bánh, chuẩn bị thổi nến.

-Happy birthday to you ! Happy birthday to you ! - Mọi người cùng vỗ tay, cất cao bài hát.

-Ước gì năm sau tôi cũng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ thế này. – Tôi rì rầm khấn nguyện rồi thổi tắt nến.

-Chúc mừng sinh nhật !

-----***-----

Trời ạ ! Hai ông bà "mây và núi" này, tặng gì mà tặng cho tôi một đống truyện thiếu nhi loại giấy mỏng nhất, keo như kẹo, keo hơn cả Mai (nhà hai người này giàu sụ). Còn chị Trân và tên Tuấn thì tặng cho tôi sách triết học toàn là loại tôi đã đọc đến quyển cao nhất rồi. Trong các món quà chỉ có bình hoa của chị Tuyết, bài song ca của mẹ tôi với chú Hoàng và ổ bánh của Mai là giá trị nhất.

-Thông cảm đi ! Cặp "mây và núi" giàu nhưng hơi kẹo. – Mai cười trừ.

-Bạn cô đó, lây bệnh của cô nặng lắm rồi. – Tôi nói. – Cám ơn món quà của cô. À, hôm nay cô đẹp lắm.

Mai quay mặt đi chỗ khác. Cô nàng hít thở sâu rất nhiều lần. Cuối cùng quay lại, nói thật to :

-Thiên… tôi… tôi…

Ê cái này… quả nhiên tôi linh cảm hôm nay có chuyện không hay. Giờ sao bây giờ ? Chạy !

(Lời kể của Tiểu Mai)

-Thiên… tôi… tôi… - Tôi cố hết sức để nói nên lời.

Ủa ? Chạy đâu mất rồi ? Sao kỳ vậy ?

-----Quá khứ-----

-Coi bộ Mai rất hạnh phúc. - Tuyết mỉm cười. – Làm cho chồng mà.

-Tuyết ! – Tôi tiếp tục đánh trứng. – Im đi !

-Có định nhân cơ hội này thổ lộ luôn không ?

Tôi khựng lại. Thổ lộ ư ? Lúc ở mộ Tiểu Huệ chỉ là gián tiếp, tôi chưa trả lời trực tiếp với Thiên bao giờ. Có nên không nhỉ ?

-----Hiện tại-----

Chạy đâu mất tiêu nhỉ ? Ngoài vườn ! Tôi chạy ra ngoài vườn. Kia rồi !

-Đứng lại ! – Tôi hét lên.

Chạy cắm đầu cắm cổ. Tức thật, chạy nhanh kinh khủng, quẹo toàn ngóc ngách. Không sao, ta có cách.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Phải chạy gấp ! Dồn hết sức lực. Tôi quay ra sau xem thử, cô nàng bị tụt lại đằng sau rồi. Nhưng không được, kẻo mắc kế cô nàng. Tôi băng qua mấy bụi hoa, dùng khinh công nhảy lên cây cổ thụ gần cửa sổ phòng của tôi rồi nhảy vào đó.

-Cậu đây rồi !

Trời ạ ! Cô nàng vào trong này từ hồi nào ? Tôi nhảy ra cửa sổ, định chạy lần nữa.

-Đứng lại ! – Mai gằn mạnh.

Hết chạy. Tôi đành đứng chôn chân ở đây. Tiếng bước chân của Mai càng lúc càng rõ.

-Sao lại chạy trốn chứ ? Khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm để trả lời cậu hôm Tết, mà cậu lại thế. Cậu không thích sao ?

Ai bảo ? Tôi rất muốn đấy chứ.

-Không phải thế ! – Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Mai.- Tôi biết cô định làm gì. Nhưng… tôi không muốn vào lúc này, thật ra tôi muốn "thổ lộ" với cô khi mình cao hơn cô kia. Nếu không có chuyện kiểm tra của cố với nội và chuyện gia tộc thì tôi đã không nói như thế.

Mai gật gù :

-Ra vậy… Vậy thì…

Mai nhấc bổng tôi lên, đặt tôi trên một cái ghế :

-Giờ thì cao hơn tôi rồi. – Mai mỉm cười. – Tôi nói được chứ ?

-Mai…

Mai chắp hai tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu :

-Dương Nhất Thiên ! Em yêu anh ! Em yêu anh bằng cả con tim của mình ! Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.

Tôi nắm lấy đôi tay như búp măng của Mai, mỉm cười :

-Cô là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, hơn cả mẹ tôi.

(Lời kể của Tiểu Mai)

Thiên buông tay tôi ra, nhảy xuống dưới :

-Đây là món quà quý nhất của tôi.

Thiên ra đòn ở chân cho tôi mất thăng bằng. Khi đầu tôi suýt chạm đất thì có một bàn tay đỡ ngang hông tôi, còn bàn tay ra đòn thì đỡ lấy khuỷu chân, nhấc bổng tôi lên. Thiên lại bế tôi kiểu bế cô dâu nữa rồi.

-Cậu… ứng dụng nhanh thật đấy ! – Tôi nói.

-Ừ nhỉ.

Đôi mắt Thiên nhìn tôi vô cùng dịu dàng, Thiên từ từ cúi xuống, hơi ấm ấy lan toả cả khuôn mặt của tôi. Thiên nói khẽ khàng :

-Anh yêu em !

-----***-----

Anh ấy nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào. Không gian chung quanh tôi dường như không còn nữa, tôi chỉ biết có chúng tôi thôi. Thiên vuốt mái tóc của tôi, mỉm cười :

-Cuối cùng ngày này cũng đến.

-Vâng. – Tôi cũng mỉm cười. – Ngày cưới của chúng ta.

-Chúc mừng hai người !

-Cầu mong hai con trăm năm hạnh phúc. – Cha tôi mân mê chiếc khăn voan trắng.

Tôi tung đoá hoa lên, mặc mọi người tranh nhau bắt lấy nó, tôi tựa người vào chồng. Anh ấy giờ đã hai mươi tuổi, là một chàng trai cao lớn, cao hơn tôi đến nửa cái đầu và cũng là một vị chủ tịch của tập đoàn họ Dương cường thịnh. Người chồng đáng tự hào của tôi.

Lễ cưới của chúng tôi có đầy đủ các khách mời ở hai họ và bạn bè. Chúng tôi là cặp cưới muộn nhất. Giang Phách với Tuyết lấy nhau ba tháng trước. Atula với anh Sơn, Ve chai với Tuấn đã có con luôn rồi. Nhưng tôi dám khẳng định, chúng tôi là cặp hạnh phúc nhất.

Sau buổi tiệc, tôi cùng chồng mình vào phòng hoa chúc. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nãy giờ anh uống rất ít rượu, còn tôi thì hơi chuếnh choáng một chút, bắt anh phải bồng tôi vào phòng. Thiên đặt tôi lên giường, mỉm cười :

-Hôm nay cô dâu của anh đẹp quá !

-Thế á ? Anh cũng vậy.

Anh ngồi cạnh tôi :

-Tuy đã thề trước chúa, nhưng anh muốn em thề với anh lần nữa.

-Thề gì ?

-Thề là phải ở bên anh, chăm sóc anh, phải dịu dàng với anh, yêu anh và cấm không được để ý tới người con trai nào hơn anh, kể cả con trai chúng ta.

Tôi nói :

-Nhóc to gan đấy ! Anh không sợ em xử anh sao ?

-Đi ! – Thiên đưa ngón út ra.

-Em hứa ! – Tôi móc nghoéo với Thiên.

Thiên nói :

-Ngoéo tay chưa được, phải có cái gì đó ràng buộc hơn nữa, em đâu có đeo nhẫn. (Thiên và tôi rất ghét trang sức, tôi đâu có xỏ lỗ tai)

-Nhóc muốn gì ?

-Đây !

Thiên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy.
Ngoại truyện (1) : ĐỔI XƯNG HÔ

Đây là câu chuyện xảy ra trước lễ cưới của tôi ba tháng.

-Hả ? Giang Phách về rồi à ?

-Ừ. – Thiên nhấp một ngụm trà. – Nhân dịp về nước, cậu ta định làm đám cưới luôn. Cậu ta mời tôi với cô đi dự lễ cưới vào tuần tới.

-Thật à ? Vậy để mai tôi với cậu đi thăm họ đi !

Bốp ! Phu nhân và cha của tôi cầm tờ báo đánh lên đầu những đứa con yêu quý rõ đau.

-Gần cưới nhau mà "tôi-cô" khô khan như đá cục vậy hả ? – Phu nhân cốc đầu con trai.

-"Tôi-cậu" cái gì ? Mười năm rồi mà chưa chừa hả ? – Cha tôi gầm gừ.

Quen rồi ! Mười năm nay tôi với Thiên cứ xưng hô với nhau là "tôi-cô", "tôi-cậu" mãi, trong khi thằng nhóc à quên Giang Phách tự nhiên xưng với Tuyết là "vợ-chồng". Cha mẹ đã ấn định là ba tháng sau chúng tôi sẽ làm đám cưới nên bây giờ phải xưng hô lại.

-"Anh-em" ! – Hai đấng sinh thành gằn mạnh.

-Đi làm thôi !

-Ừ.

Chúng tôi đánh trống lảng, lấy cặp ra xe hơi đi làm. Là một chủ tịch nhưng Thiên không cần tài xế, đích thân Thiên đánh xe chở tôi đến chỗ làm. Thiên mở cửa xe, vào trước, tôi vào sau, ngồi ở ghế bên cạnh. Thiên đề máy, lái xe đến chỗ làm. Đi được một đoạn, Thiên thở dài :

-Thật là… sáng nào cũng bắt vậy.

-Cha mẹ cũng muốn chúng ta gần nhau hơn mà. – Tôi nói. - Cậu đừng có cáu.

-Ngày cô trả lời tôi, xưng "anh-em" lần đầu, tôi đã muốn chết rồi, xưng "anh-em"… chắc tôi điên quá.

Tôi huých nhẹ vào tay Thiên :

-Ai bồng tôi rồi nói "anh yêu em" vậy ta ?

-Cô nhớ dai quá ! – Thiên đỏ mặt.

Tôi rướn người đến gần Thiên :

-Xin lỗi. – Tôi hôn lên má hôn phu.

-Tạm tha.

-Nhưng khi nào chúng ta mới xưng hô "anh-em" được nhỉ ? Ba tháng nữa là đám cưới rồi.

-Từ từ… chuyện này khó lắm.

-----***-----

-Vào thôi ! – Tôi nắm tay Thiên, bước vào quán cà phê.

-Họp lớp mừng chị Tuyết hả ? – Thiên hỏi.

-Ừ.

-Xích Thố ! – Vân vẫy tay. - Chỗ này.

Tôi và Thiên đến chỗ của tụi nó, ngồi xuống hai cái ghế mây được kéo ra sẵn.

-Dính như sơn nhỉ, cặp vợ chồng trẻ. – Giang Phách nói.

-Ai đó cũng vậy thôi. – Thiên trả đũa.

Mười năm trôi qua mà mấy người này chẳng thay đổi chút nào cả.

Vân và anh Sơn cưới nhau 2 năm trước, giờ hai người đã là một cặp huấn luyện viên Karate chuyên nghiệp, biết bao nhiêu võ đường mời nhỏ về dạy với lương cao nhất nhưng cứ ỏng eo là phải mời cả hai mới chịu. Cuối cùng là cặp này mở một võ đường riêng, gây biết bao nhiêu sự thất vọng cho mấy võ đường kia (hút hết võ sinh của người ta mà). Mà hai người này vô tư thật, bụng của nhỏ "Atula" lùm lùm thế kia mà vẫn sẵn sàng đi chơi.

Còn Trân và Tuấn giờ là thành viên của công ty sản xuất đồ dùng học tập, trụ cột của tập đoàn họ Dương. Hai người kết hôn ngay sau khi ra trường, lễ cưới lớn lắm (hai nhà giàu mà). Đương nhiên là hai người có con sớm nhất, một đứa con trai, tên là cái gì Chu Hoàng Trọng thì phải.

Giang Phách với Tuyết đương nhiên giống tôi với Thiên, Giang Phách giờ là chủ tịch tập đoàn họ Đặng còn vợ sắp cưới của cậu ta là trợ lý số một, họ là cặp uyên ương nức tiếng ở thương trường đấy, có chi nhánh ở Mỹ luôn mà. Quên nói, năm lớp 11, Tuyết chuyển qua học ở lớp tôi, biệt danh của nhỏ là "bông gòn".

-Mừng hai người về ! – Vân nâng ly nước ngọt lên.

-Cạn ly !

Chúng tôi cụng ly. Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói :

-Không ngờ hai người định làm lễ cưới sớm thế, sao năm ngoái bảo là tổ chức chung với tôi và Thiên cho vui mà.

Tuyết đỏ mặt một cách kỳ lạ. Giang Phách tiếp lời thay cho bạn gái :

-À, do một số ý kiến ở dòng tộc, chúng tôi phải kết hôn sớm.

-Hay hai người có sự cố bí mật ? - Tuấn nói chơi.

Nói chơi thôi cũng làm cho Giang Phách giật mình, ly nước của cậu ta hơi dao động. Tuyết thì mặt tái mét. "Cục bông gòn" này hơi xanh đấy, mới bệnh dậy thì phải. À, à nhớ Tuyết thích ăn sôcôla lắm mà, hôm nay lại kêu nước chanh mới lạ đấy. Đột nhiên, Tuyết đứng phắt dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Gì thế này ? Hay đau bụng ? Tôi chạy theo xem thử cớ sự gì.

Đến nơi, tôi thấy Tuyết đang gục đầu vào bồn rửa mặt mà nôn thốc nôn tháo. Tôi đến gần, vuốt lưng cho Tuyết, hỏi :

-Sao vậy hả ? Khó chịu ở đâu à ?

Tuyết lắc đầu nhưng nhỏ vẫn còn nôn, còn có vẻ mất thăng bằng nữa. Cái hình ảnh này quen quen. Tôi cố moi trong óc mình xem mình thấy hình ảnh này hồi nào. Hồi nào nhỉ ? Hồi nào ? Nhớ rồi ! Hồi mà phát hiện nhỏ "Atula" có con quỷ nhỏ trong bụng. Tôi ghé sát tai của Tuyết, hỏi khẽ :

-Bồ "thèm chua" phải không ?

Y chóc ! Coi cái mặt
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 43 44 45 46 47 ... 53 >>
Trang 1-53:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android