Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 13:28:31 - Hôm nay: 02/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Tiểu thuyết tình yêu
XUỐNG CUỐI TRANG

Tiếp xúc với thứ gì nhiều, con người chắc chắn phải thích ứng, không nhanh thì chậm…

Tất nhiên, điều đó ở Quỳnh Lam cũng không ngoại lệ…

Từ lúc ở Việt Nam, Quỳnh Lam đã *nhiễm* phong cách của mấy bạn Việt Nam khá nhiều. Trong lớp cũng khá hoà đồng, không như mấy buổi đầu tiên cô mới đến.

Mọi người hỏi facebook, hỏi tên zing, hỏi Quỳnh Lam thích đọc truyện gì,…nhưng nhiều nhất vẫn là…Quỳnh Lam và JK là thứ quan hệ gì?

Có vài giả thiết mấy bạn bàn trên đặt ra:

-Chân dài và đại gia”…” ý kiến này được bác bỏ ngay trong suy nghĩ…!

-Nhật Minh vui chơi…qua đường!- Quỳnh Lam đã hét vào mặt thằng con trai ngồi trên khi nó quay xuống nói câu này!

-Cậu bị ngộ à? Thế cậu với cái đứa học lớp bên là quan hệ gì? Hái cỏ ở thùng rác à?

Giả thuyết tiếp theo:

-Quỳnh Lam đã hấp dẫn, quyến rũ JK bằng vẻ bề ngoài của… con vịt!

Lại tiếp tục hét vào tai cái đứa vừa phát ngôn ra câu này:

-Thế cậu còn không bằng vịt à? Cậu muốn thứ của vịt đã được chưa?

V.v…

Tất cả, đã làm cho cả trường, nhất là lớp học của Quỳnh Lam ầm ĩ lên, nhưng cũng đẩy tình cảm của mọi người lại gần nhau hơn!

—–

-Lam! Đi ăn ốc luộc không? Hôm nay đại gia này đãi!

Quỳnh Lam chu môi, liếc về phía anh bạn vừa nói ra câu đó:

-Này, đừng như Thanh Thanh đấy nhé, nói là bao ăn mà cuối cùng quên không mang ví, lại tớ trả đấy. Dạo này tài chính của tớ cũng khó khăn lắm đấy, không có là phải ở lại rửa bát đấy!

Thanh Thanh ngồi ngắm Quang chăm chú, nghe thấy tên mình xuất hiện trong câu nói của người khác, quay ra chớp mắt nói:

-Thế này đi, nếu Quang đi tớ cũng sẽ đi cùng nhé!

Quỳnh Lam bĩu môi, hất mặt về phía tên đang dửng dưng ngồi nghe nhạc cuối lớp, lắc đầu:

-Thế thì khỏi! Đi với thằng nhóc đó, tớ không có hứng!

Thật là, từ lúc vào hộp đêm với Quang, và bị Nhật Minh bắt được, Quỳnh Lam luôn luôn không muốn Quang đi theo nữa. Vì sợ…theo dõi! Nhưng cái đuôi ấy, có cắt thế nào cũng không nổi!

—–

Trước cổng trường, cả đoàn người đang lao ra, tiếng cười đua ầm ĩ của giờ về thật ồn ào!

Quỳnh Lam hôm nay đi ăn ốc luộc với anh chàng cùng lớp, Thanh Thanh. Còn Quang, Nhật Minh gọi điện tới nói về gấp, mẹ cậu ta đang tìm!

Vậy nên, kẻ thù của Nhật Minh đã xuất hiện…

Thanh Thanh đi trên đường không ngừng mắng thầm tên JK đáng ghét, dám bắt người ta đi gấp gáp như vậy…!

Quỳnh Lam thấy vậy, véo nhẹ vào má Thanh Thanh:

-Này, Thanh, cậu thôi đi! Thằng nhóc đó vừa về là tớ cảm thấy vô cùng vô cùng thoải mái đấy! Đúng không Tùng?

Anh bạn đang đã viên sỏi trên đường nghĩ cái gì đó, Quỳnh Lam vừa hỏi thì đỏ mặt, giật mình:

-Sao cơ? Sao cơ?

Quỳnh Lam lại lắc đầu! Ôi trời ơi! Hết Thanh rồi Tùng, hai người nảy có định cho cô thoải mái không thế? Đi ăn ốc mà cứ đi tra tấn ý!

-Này! Tỉnh lại cho tớ nhờ! Hai người hồn treo trên ngọn cây à?

Tùng đỏ mặt, cúi xuống không nói gì, còn Thanh mặt vẫn đăm đăm lại, càng muốn mắng tên phá đám kia thật to!

Đang mải cầm gói bim bim ăn, đi trên hè đường, một chiếc xe từ đâu lao tới, thẳng chỗ Quỳnh Lam mà chạy, với tốc độ vô cùng nhanh, Quỳnh Lam giật mình khi nghe thấy tiếng xe, quay lại…

Mọi thứ như đổ sụp, gã đàn ông trong xe nhấn mạnh ga, lao nhanh về phía cô gái nhỏ đang mở mắt to lên nhìn, mặt trở lên tái xanh…

Rầm!

Tiếng động lớn khô khốc vang lên, chiếc xe ô tô nhỏ đã chạy mất sau khi đã làm một việc vô ùng độc ác!

Cô gái nhỏ nằm đó, miệng vẫn mấp máy gọi tên một người, chai nước bị văng xa, chất lỏng màu đỏ từ đầu chảy xuống khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt nâu sữa từ từ nhắm lại, bàn tay vô lực đập xuống lòng đường…

-Quỳnh Lam!!

Thanh Thanh hét lên, chạy tới cô gái đang nằm dưới đất, hét ầm lên:

-Tùng, mau gọi bác sỹ, gọi nhanh lên!

Tùng luống cuống, khuôn mặt đầy mồ hôi trở lên trắng bệch, tay run run lấy chiếc điện thoại.

—–

Trước phòng cấp cứu, mùi bệnh viện ngấm đặc vào trong từng hạt không khí, chiếc đèn đỏ trên cửa màu trắng vẫn hiện lên lạnh lùng.

Lần đầu tiên, thấy một Nhật Minh khác lạ, thấy cái thứ đáng sợ trong đôi mắt sâu đang nhìn chăm chú vào cửa phòng, sự sợ hãi ẩn hiện đâu đó nơi bàn tay đang run nhẹ…

Mẹ Ly ngồi trên hàng, vỗ vai mẹ Phương đang khóc nấc lên, ánh mắt sợ hãi, ân hận nhìn vào căn phòng…

Quang đứng một góc, nắm chặt chiếc điện thoại! Chết tiệt! Cậu đã bị lừa. Đứa nào dám giả mẹ để lừa cậu chứ?

Tất cả mọi người, đều sợ hãi, một mực nhìn vào chiếc cửa trắng trắng,  tiếng khóc nấc nghen ngào của Thanh Thanh và mẹ Phương cũng yếu dần, hai đôi mắt sưng đỏ…

Cửa phòng bật mở, bác sỹ bước ra, tháo chiếc khẩu trang xuống.

Nhật Minh mất bình tĩnh, đến nắm cổ áo bác sỹ, hỏi dồn dập:

-Cậu ấy thế nào rồi? Các ông làm gì trong đó mà lấy thế hả? Cậu ấy có bị làm sao không?

Bác sỹ chỉ hơi lắc đầu, kéo chiếc cổ áo khỏi bàn tay Nhật Minh, biết rõ tâm trạng của cậu hiện giờ…

-Cô bé không sao, may mà gia đình đã đưa tới kịp thời. Nhưng, về sau này, phần não đã bị tổn thương, nên không được làm thứ gì để phải suy nghĩ nhiều.

Mọi người nghe thấy vậy thì một phần nào cũng nhẹ nhõm, thật may là không có nguy hiểm gì hết!

Nhật Minh nghe thấy vậy, lao ngay vào phòng cấp cứu, nhìn cô gái nhỏ nằm im đang quấn băng khắp khuôn mặt quen thuộc…

-Quỳnh Lam, sao thế chứ? Con thỏ rùa của tớ sao phải nằm vậy chứ? Dậy đi, rồi muốn gì tớ cũng có thể cho cậu mà!

Trả lời lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ! Nhật Minh như điên lên, chạy ra ngoài, tím lấy cổ áo Tùng, rồi đấm thật mạnh vào khuôn mặt đó.

-Cậu là ai hả? Sao cậu dám đưa Quỳnh Lam đi hả?

Tùng chỉ đứng đó, nhận sự tức giận từ Nhật Minh. Đôi mặt cậu ấy trở lên đỏ rực, hận trên trán đã hiện lên:

-Từ bây giờ, cậu mà dám gần Quỳnh Lam quá năm mét! Tôi sẽ giết chết cậu!

Mọi tội lỗi bông nhiên được đổ lên đầu Tùng vô cớ, nhưng cậu là đàn ông, sông phải có trách nhiệm…!

—–

Những cú đá mạnh liên tiếp giáng lên mặt người đàn ông đang nằm dưới đất, kêu rên thảm thiết…

Nhật Minh dồn hết tất cả tức giận vào những cú đá:

-Ông ta đã cho ông bao nhiêu tiền hả? Còn dám qua mặt tôi để làm như vậy sao?

…máu trên mặt người đàn ông đã nhem nhuốc, kêu la xin tha:

-Cậu…tha…cho tôi…vì còn con…gái tôi…nó bị cô ta hành hạ quá…!

Nhật Minh thấy sự không nghĩ được gì hết, chỉ nhớ lại lúc khuôn mặt Quỳnh Lam quấn kín băng, rồi khi cậu bế cả người đầy máu ấy, khuôn miệng kia vẫn mấp máy gọi tên mình…

Nhưng cú đá không ngừng lại, như có cảm giác còn mạnh hơn!

Quang thấy vậy, thật không biết làm thế nào, chỉ sợ nếu vào ngăn cản, người tiếp theo sẽ là mình…nhưng nếu không, một người sẽ chết, và tội giết người sẽ ngay ở trước mặt Nhật Minh!

-Minh! Dừng lại đi!

Giọng mẹ Ly đột nhiên vang lên, những phát đá mạnh cũng đột ngột dừng lại…

-Mẹ! Sao lại tới đây!

Mẹ Ly kéo Nhật Minh, lấy tay lau nhẹ vầng trán đẫm mồ hôi:

-Nghe này, Quỳnh Lam đã không sao rồi, bây giờ có làm gì họ thì cũng không thay đổi được gì, Nhật Minh, mẹ biết con yêu Quỳnh Lam, vậy thì đi chăm sóc con bé đi, nó còn đang yếu lắm!

 

LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Tiểu thuyết tình yêu
<< 1 ... 70 71 72 73 74 ... 93 >>
Chương 1-93:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android