Lâm Thịnh tức giận hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất, hắn quát – “Mẹ nó, ở đâu ra cái bọn khốn kiếp đó.”
Rất nhanh người thanh niên làm theo lời Lâm Thịnh, một nữa vệ sĩ đã được đưa đi, giờ trong căn biệt thự đã thưa thớt người hơn. Nhược Thi đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ không biết là đã xảy ra chuyện gì, cô phân vân lo lắng, có phải Hạo Thần đến không, có phải đã xảy ra chuyện gì với anh rồi không.
Ở bến cảng, một dãy xe đen bóng được đậu ngay hàng, Hạo Thần ngồi cùng Linh và Cách Cách trong một chiếc xe, bên ngoài là bọn đàn em của Lâm Thịnh đều đã bị cảnh sát khống chế.
CST Khương đang đứng quan sát những người khác đem số hàng lậu của Lâm Thịnh lên xe thì nhận được cuộc gọi – “Thật sao? Đang đến à? Được, tôi biết rồi”
Hạo Thần từ trong xe bước ra nói – “Có chuyện gì?”
Khương đắc ý nói – “Hắn đã mắc bẫy, hiện tại bọn đàn em của hắn đang đến. Ở đây cứ giao cho tôi, cậu đến chỗ của Lâm Thịnh đi.”
“Được, cẩn thận” – Hạo Thần đặt tay lên vai Khương rồi rời đi.
_____________
Lâm Thịnh tâm tình không vui, lại không có tin tức gì từ bến cảng, hắn đang ngồi tựa lưng vào ghế sô pha thì một tên đàn em đạp cửa xòn vào – “Lâm tiên sinh, chúng ta bị đột kích, hiện tại bên ngoài đã bị khống chế rồi.”
Nghe vậy Lâm Thinh liền bật dậy, hắn quát – “Mẹ kiếp, chắc chắn là tên Quan Hạo Thần”
Ở trên phòng Nhược Thi cuối cùng cũng hiểu được tình hình – “Tử Đằng, mau đi theo mẹ”
“Sẽ không sao chứ mẹ, nếu bị phát hiện, mẹ có lại bị người xấu đánh không?”
“Sẽ không, chúng ta mau đi”
Nhược Thi lén lút dẫn Tử Đằng đi ra ngoài, lúc này Lâm Thịnh đang đứng quay lưng lại nên không phát hiện, một tên đàn em liền la lên – “Muốn trốn à?”
Lập tức mọi sự chú ý đều dồn về Nhược Thi, cô vội bế Tử Đằng lên rồi chạy ra cửa sau.
“Mau bắt chúng lại” – Lâm Thịnh rút cây súng bên hông ra rồi chạy theo.
“Mẹ ơi Tử Đằng sợ”
“Đừng sợ, ba đang ở ngoài đợi chúng ta, ra ngoài rồi chúng ta sẽ an toàn.”
Hành lang lúc này đã vắng người do người của Hạo Thần đều đã khống chế hết. Cánh cửa được bật ra, cuối cùng Nhược Thi cũng nhìn thấy được gương mặt quen thuộc.
“Thần”
“Ba ơi” – Tử Đằng cũng gọi theo.
Hạo Thần quay người lại liền chạy đến ôm lấy Nhược Thi và Tử Đằng. – “Em không sao chứ?”
Nhược Thi cả người run rẩy, chỉ còn biết lắc đầu. Lâm Thịnh và bọn đàn em lúc này mới chạy đến, nhìn thấy con tin không còn nữa, Lâm Thịnh giơ họng súng lên hướng bọn họ mà bắn.
“Thần à” – Linh gọi to, lập tức chạy đến ôm lấy Hạo Thần
Bằng – Tiếng súng vang lên, máu cũng chảy xuống, Lâm Thịnh và bọn đàn em lập tức bị các họng súng khác chỉa vào.
“Linh, sao em ngốc vậy” – “Hạo Thần đỡ lấy Linh.
“Em cuối cùng cũng có thể làm được điều gì đó cho anh rồi, em không phải vô dụng, đúng không?” – Lúc này ánh mắt Linh chua xót.
“Ai nói em vô dụng? Em đừng nói nữa, anh đưa em đến bệnh viện”
Linh liền kéo Hạo Thần lại – “Không cần đâu, em biết em sẽ đi ngay thôi, Thi Thi… chị xin lỗi”
“Chị đừng nói nữa, chúng ta đến bệnh viện, chị sẽ không sao đâu, chị còn phải chăm sóc Tiểu Minh nữa”
Linh lắc đầu – “Gian Hùng đến rồi, chị phải đi cùng anh ấy, Tiểu Minh nhờ anh chăm sóc, xin anh đừng bỏ rơi nó”. Linh phun ra một ngụm máu tươi rồi mắt nhắm lại.
“Linh, Linh” – Hạo Thần gọi tên cô, lắc mạnh thân thể cô nhưng vẫn không thấy có phản ứng.
“Thần à, chị ấy đi rồi” – Nhược Thi giọng run run nói.
Hạo Thần bế Linh đứng dậy nói – “Chúng ta đi trước, Lâm Thịnh thì để Khương đến rồi giải quyết.”
Linh được an táng xong, Hạo Thần quyết định nhận Tiểu Minh làm con nuôi, Lâm Thịnh thì bị phán tội 20 năm từ, ở tuổi của hắn chỉ là không biết có sống được thêm 20 năm nữa không.
Cuối cùng, chuyện cần giải quyết vẫn là Nhược Thi và Tử Đằng.
Sau khi dùng cơm tối, Nhược Thi đưa Tử Đằng về phòng ngũ rồi đi đến phòng của Hạo Thần – “Anh muốn nói gì với em?”
“Mấy ngày nay anh bận nhiều việc nên chưa hỏi em, lần trước khi em bế Tử Đằng chạy ra ngoài, sao nó lại gọi anh là ba?”
Nhược Thi hơi lùi lại phía sau, cô cứ nghĩ là lúc đó hỗn loạn anh không nghe thấy – “Có…có sao? Anh chắc là nghe lầm rồi”
Hạo Thần kéo Nhược Thi lại ngồi trên đùi mình.
“Vậy anh đưa Tử Đằng đi xét nghiệm, đến lúc đó em hết chối cãi”
Nhược Thi chỉ cúi đầu, Hạo Thần nói tiếp – “Tại sao giấu anh? Tử Đằng là con anh mà”
“Vì trước đây em rời đi, không muốn anh biết đến Tử Đằng vì không muốn anh lại thêm đau khổ thôi”
“Anh vui còn không hết, ai nói đau khổ hả?”
“Là Hoàn Nghiên, anh ấy nói lúc em biến mất anh đã sụp đổ rồi, nếu để anh biết đến sự tồn tại của Tử Đằng không chừng anh lại sụp đổ thêm lần nữa.”
Hạo Thần lập tức chau mày lại – “Hoàn Nghiên? Vậy cậu ta biết ngay từ đầu sao?”
“Là anh ta giúp em thoát chết và đưa em ra sân bay, dù sao cũng đã cứu em và Tử Đằng, anh cũng đừng làm khó anh ấy.”
“Cái tên đó vẫn còn để bụng chuyện cái phòng thí nghiệm đây mà, nhưng vì có em làm hậu thuẫn, thôi được anh không tuy cứu nữa. Nhưng em phải bù lại cho anh mới được”
Nhược Thi ngơ ngẫn hỏi – “Bù cái gì cho anh?”
“Sáu năm bị cấm dục, giờ anh phải đòi lại hết” – Hạo Thần khẽ cười nói.
Nhược Thi nghe vậy liền đỏ mặt đánh tới tấp vào người anh – “Đáng ghét, anh chỉ biết chuyện đó thôi sao.”
_____________
Ngày này rồi cũng đến, chỉ là chậm hơn so với những người khác. Tử Đằng mặc một bộ vest màu đen, trên cổ được thắt cái nơ màu đỏ xinh xắn, nhưng biểu tình trên mặt có vẻ không được vui, thấy vậy Hàn Cách liền hỏi – “Tử Đằng, hôm nay là hôn lễ của ba mẹ sao mặt cứ nhăn lại vậy?”
Tử Đằng thấy cuối cùng cũng có người quan tâm mình nên bĩu môi kể tội – “Mẹ với ba cứ đi cùng nhau, chẳng thèm nhìn con nữa”
Hàn Cách liền phì cười, lấy tay xoa đâu nó nói – “Ai bảo không ai thèm nhìn, chẳng phải đang ở cùng dì sao, còn có Thi Tiên chơi cùng con sao?”
“Con không thích, mẹ không biết nghĩ gì mà sao cứ bắt con ở cùng con bé đó”
Nghe vậy Hàn Cách liền nhéo má của Tử Đằng – “Không được khi dễ cục cưng của dì biết chưa?”
“A đau mà, dì bắt nạt con”
Từ xa Nhược Thi và Hạo Thần đi đến, dạo gần đây đúng là Nhược Thi cứ bắt Hàn Cách trông coi Tử Đằng giúp, Hạo Thần thấy lạ nên hỏi – “Nếu em muốn thì chúng ta có thể thuê bảo mẫu, không cần phiền Cách Cách, một Thi Tiên cũng đủ phiền nó chết rồi”
“Em chỉ muốn Tử Đằng sẽ thân hơn với Thi Tiên, dù sao em cũng rất thích con bé”
Hạo Thần như nghĩ ra điều gì đó – “Chẳng lẽ em muốn chúng là sau này cùng một chỗ sao?”
Nhược Thi đắc ý gật gật đầu thì liền bị Hạo Thần gõ đầu một cái, Thiên La thấy vậy liền bế Thi Tiên lên còn Hàn Cách thì mặt một màu xám xịt. Không hiểu nổi cái cô Nhược Thi này nghĩ gì nữa.
Hạo Thần nói – “Em đúng là không có não mà, Cách Cách là cháu của anh, Thi Tiên cũng gọi anh một tiếng là ông cậu, vậy em nghĩ xem quan hệ của Tử Đằng và Thi Tiên là gì mà muốn chúng ở cùng một chỗ hả? Còn con nữa Cách Cách, sau này phải gọi Tử Đằng là anh”
“Gì chứ, chỉ mới 6 tuổi, con không chịu” – Hàn Cách phản đối nhưng nghe không có uy cho lắm.
Cuối cùng Nhược Thi cũng hiểu ra, cô liền cúi đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ, ôm chầm lấy Tử Đằng – “Tử Đằng mẹ xin lôic, mẹ sai rồi”
Hạo Thần tiến đến bế Tử Đằng lên – “Được rồi, chúng ta vào trong thôi”
Nhược Thi đứng dậy khoác tay Hạo Thần, cả ba người cùng tiến vào trong chào hỏi khách mời.
Ở một góc khác trong lễ đường, một cặp vợ chồng trẻ đang đứng, người vợ thì cứ càu nhàu chồng mình.
Hoàn Nghiên thầm nghĩ, tuy Hạo Thần không khó dễ hắn, nhưng hắn đem mọi chuyện nói với Như Mộng thì thà để hắn khó dễ còn hơn. Tên Quan Hạo Thần này vẫn là quá cao tay đi.
***************** THE END *****************