Tại một căn biệt thự với cánh cổng sắc cao và nhọn, bên trong được bố trí nhiều vệ sĩ, từ ngoài nhìn vào thật khiến người ta không dám đến gần, chỉ sợ bị khí thế nơi đó bức chết.
Nhược Thi được nhốt trong một căn phòng trống, không hề có vật dụng gì trang trí, chỉ là một căn phòng, bên cạnh là Tử Đằng như đang ngủ say, dần có lại ý thức, Nhược Thi từ từ mở mắt ra rồi quan sát xung quanh, cô và Tử Đằng không bị trói, Nhược Thi khẽ gọi Tử Đằng dậy, cô xem xét trên người Tử Đằng không có vết thương gì thì mới yên tâm.
“Mẹ à, con sợ lắm, sao chúng ta lại ở đây?” – Tử Đằng thút thít nói
Nhược Thi ôm Tử Đằng vào lòng, cô cũng sợ lắm nhưng cố gắng an ủi con – “Tử Đằng đừng sợ, đã có mẹ ở cạnh con, ba sẽ nhanh đến cứu chúng ta”
Cạch – Tiếng cửa phòng được mở ra, bước vào là hai tên mặt đồ đen còn khiên theo một cái ghế đặt ở giữa phòng, tiếp theo đó bước vào là người đàn ông mập mạp, trên tay cầm điếu sì gà, hắn bước đến rồi ngồi xuống ghế, chân trái gác lên chân phải, vẻ mặt hắn thích thú nói – “Sao hả? Không ngờ còn được gặp lại tôi?”
Nhược Thi lúc đầu kinh hoàng, rồi cô cố gắng lấy lại bình tĩnh nói – “Thì ra là ông, Lâm Thịnh”
Lâm Thịnh nghe cô gọi tên mình thì cười càng thêm đắc ý – “Hắc hắc, ra cô vẫn còn nhận ra tôi à? Xem ra lần này ông trời cũng giúp tôi trả thù các người, hại tôi ở tù lâu như vậy, tôi làm sao cho qua được.”
Nhược Thi như hiểu được mọi chuyện nói – “Vậy mọi chuyện đều do ông làm? Là do ông gây ra vụ việc trong dự án đầu tư lần này, ông còn cùng Linh hợp tác để bắt tôi đến đây?”
“Con đàn bà đó…vì muốn cô biến mất mà không từ thủ đoạn. Nhưng cô ta vẫn là còn chút tình người muốn tôi không hại cô, chỉ tiếc đó không phải tác phong của tôi.”
“Ông thật là hèn hạ”
Lâm Thinh tức giận dùng chân đạp Nhược Thi văng ra xa – “Chết tiệt, dám chửi ta?”
Tử Đằng chạy đến ôm Nhược Thi, nó hoảng sợ không ngừng khóc – “Mẹ ơi con sợ, mẹ không sao chứ?”
“Tử Đằng ngoan, mẹ không sao, không đau chút nào cả” – Khóe miệng Nhược Thi rướm máu.
Lâm Thịnh đứng dậy nói – “Đợi tên Quan Hạo Thần tìm đến đây, ta cho các người một lũ chết chung”
Dứt lời hắn cùng mấy tên khác khời đi, Nhược Thi hơi ngạc nhiên khi hắn không khóa cửa phòng lại, hắn sao có thể quên đi chuyện quan trọng này. Nhược Thi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phải rồi, với lực lượng này cửa có mở cô cũng không chạy được. Xem ra giờ chỉ mong cho Hạo Thần sẽ không đến, nếu không anh sẽ không yên được với tên Lâm Thịnh hẹp hòi này.
Sở cảnh sát, phía trước bị bao vây hết bởi mấy chiếc xe đen bóng, những người đi ngang nhìn vào lại nghĩ chắc là do vụ án lớn gì đây. Bên trong, Hạo Thần ngồi đối diện với cảnh sát trưởng Khương.
Khương húp một ngụm cà phê, chau mày lại nói – “Xin cậu đừng có gây rối nữa, một mình cậu đến cũng đủ rồi dẫn nhiều người đến như vậy làm gì? Sợ bên tôi không đủ nhân lực sao?”
“Là do cậu không tiếp điện thoại của tôi, nên tôi mới phải dùng đến biện pháp mạnh thôi”
Khương ung dung nói – “Cậu mà điện tôi thì chẳng có gì tốt lành cả, không giết người thì cũng là án kinh tế, tôi vẫn còn một đóng hồ sơ về cậu chưa giải quyết xong, nếu cậu coi tôi là bạn thì xin có gì cứ trực tiếp đến trung ương mà khai báo”.
Hạo Thần tay gõ nhịp nhàng trên bàn nói – “Cậu những lời này mà được xem là của một cảnh sát trưởng sao? Tôi có đóng thuế đấy, cậu có trách nhiệm chút đi.”
Khương dùng tay xoa xoa thái dương nói – “Được rồi lại là chuyện gì đây?”
“Nhược Thi và con cô ấy mất tích rồi, cậu điều tra xem, còn nữa…Lâm Thịnh hắn lúc này thế nào, tôi muốn cậu cung cấp thông tin của hắn cho tôi. Trước đây chẳng phải ra tù hắn vẫn còn tù treo sao? Hẳn là bên cậu quản lý hắn”
Khương hơi ngạc nhiên – “Lâm Thịnh sao? Mà lại liên quan Tô Nhược Thi, cậu cho tôi xin” – Khương thành khẩn nói, cô gái này so với Hạo Thần còn rắc rối hơn, bản thân cũng là nạn nhân nên nghe đến 3 chữ này là lại thấy rùng mình.
“Tôi biết hắn là giám đốc công ty xây dựng bên Anh, lần này vụ án tham ô trong dự án của chúng tôi có thể hắn là chủ mưu, cũng có thể hắn cho người bắt cóc Nhược Thi, cậu mà cứ ngồi im, tôi sẽ đốt cái ổ này của cậu”
“Cậu dám?” – Nói xong Khương nghĩ nghĩ thấy đúng là dám, một phòng thí nghiệm đã cháy thì cái sở cảnh sát này có là gì. Khương nói tiếp.
“Thôi được rồi, tôi sẽ lấy hồ sơ của Lâm Thịnh cho cậu xem, cũng sẽ cho người đến sân bay điều tra xem hắn đã về nước chưa.”
Khương đứng dậy đi vào trong, Hạo Thần nhận được cuộc gọi – “Thế nào rồi?”
Thiên La đầu dây bên kia nói – “Đúng như dự đoán, công ty bên đây có vấn đề, ban đầu họ không hề hợp tác nhưng tôi đã liên hệ với Thích tiểu thư đến nên cuối cùng họ cũng cho chúng ta không ít thông tin.”
Hạo Thần nói – “Vậy cậu mau về, tôi có việc khác giao cho cậu.”
“Được, Thích tiểu thư cũng sẽ cùng đi với tôi, cô ấy nói là sẽ đại diện công ty làm rõ việc này.”
“Được”
Phịch – Khương ném tập hồ sơ dày lên bàn. – “Xem đi”
“Sao nhiều như vậy?” – Hạo Thần nhăn mặt.
“Hắn cũng không đơn giản, thời gian trong tù hắn đăng ký học một cái bằng, sau đó còn có biểu hiện rất tích cực, được ra sớm một năm rồi hưởng tiếp tù treo, trong thời gian đó hắn đi làm thêm, kinh doanh, rồi sau một năm hắn xuất ngoại. Từ đó chúng tôi không quản nữa.”
Hạo Thần ngã người ra sau – “Xem ra hắn không đơn giản thật, lên kế hoạch lâu như vậy”
“Giờ thì phiền cậu về cho, để không khí phía trước được thoáng mát một chút, chuyện điều tra tiếp theo có tin tức tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Được, cậu nhanh lên cho tôi” – Hạo Thần đứng dậy rời đi.
Dòng xe chạy trên đường thành một hàng, những người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn, không biết có phải nhân vật nổi tiếng nào không mà lại khoa trương như vậy.
Hạo Thần ngồi trong xe, đang nói chuyện điện thoại cùng Cách Cách – “Chuyện gì vậy Tiểu Cách?”
Cách Cách đầu dây bên kia ấp úng, không biết có nên nói hay không – “Cậu à, chuyện của Thi Thi không biết con có nên nói không, chỉ là con nghĩ chắc cũng có liên quan với nhau.”
Hạo Thần liền nói – “Là chuyện gì?” Không chừng có thể cứu được Thi Thi”
Cách Cách nói – “Trước đây việc mà Thi Thi bị bắt cóc chắc cậu vẫn còn nhớ. Thật ra lúc đó bọn bắt cóc có đưa cho chị Linh tờ giấy để cậu liên lạc với họ nhưng chị Linh đã làm như không biết gì, con nghĩ chuyện lần này không chừng chị ấy cũng có liên quan, vì ngay từ đầu chị ấy đã không muốn Thi Thi xuất hiện bên cạnh cậu…”
“Được rồi Tiểu Cách, cháu ở đâu? Cậu sẽ đến đón, chúng ta cùng đến tìm Linh”
“Con đang ở văn phòng, cậu đến trước công ty của con đi”
“Ừm, chạy nhanh lên, đến công ty M”
Bar Lạc Hoa
Hiện tại bar vẫn chưa mở cửa, Hạo Thần cùng Cách Cách đi vào bằng cửa sau đi thẳng đến phòng làm việc của Linh.
RẦM – Hạo Thần đẩy mạnh cửa, Cách Cách theo sau bước vào.
Linh đang ngồi trước màn hình máy tính bị giật mình, cô vội đứng dậy đi về phía Hạo Thần, khoác tay anh nói – “Thần, sao đột nhiên anh lại đến? Cả Cách Cách nữa, có chuyện gì sao?”
Hạo Thần rút tay lại, dùng hết sức bóp chặt cổ tay Linh – “Thi Thi mất tích, có liên quan em đúng không?”
“Buông ra, anh làm em đau” – Linh hoảng sợ rút tay lại nhưng không được, Hạo Thần càng dùng thêm sức.
“Nói mau, anh vẫn đang cho em cơ hội để hối cãi, nếu không biết nắm bắt thì anh sẽ không tử tế với em nữa.”
Giọng Linh bắt đầu run, mắt thì đã ướt – “Tình cảm hơn mười năm mà anh có thể vì Thi Thi đối xử với em thế này sao?”
“Tình cảm hơn mười năm? Vậy em có muốn tôi tính sổ luôn chuyện em bỏ tôi mà đi lấy người khác không? Gần em lâu như vậy, tôi thật không tin được em thật nhiều mưu kế.”
Linh gào lên – “Phải, em chính là như vậy đó, anh vì sao cứ phải là Tô Nhược Thi thì mới được? Em chỉ không muốn mất anh.”
Hạo Thần nắm chặt hai vai Linh nói – “Nói cho anh biết, Thi Thi đang ở đâu? Nếu em chịu nói mọi chuyện, anh sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ là người bạn hiểu anh nhất, Tiểu Minh vẫn sẽ là con nuôi của anh, mau nói cho anh biết”
Linh quẹt đi nước mắt, nhìn thẳng Hạo Thần nói – “Em không biết gì hết”
Hạo Thần trừng mắt, anh buông Linh ra để cô ngồi bệt dưới đất – “Các người vào đây”
Lập tức một vài tên vệ sĩ bước vào, Hạo Thần nói – “Cô ta thưởng cho các cậu, đừng chơi chết người là được, xong thì bán vào cái bar nào đó cũng được”
Linh kinh ngạc, toàn thân run rẩy – “Anh dám…?”
Cách Cách không đứng yên nhìn nữa, cô chạy đến lay mạnh Linh – “Chị Linh, hãy thức tỉnh đi, cậu và Thi Thi là yêu nhau thật lòng, Thi Thi cũng là người bạn thân nhất của em, xin chị hãy nói ra tung tích của Thi Thi, cũng coi như là cứu chị đó.”
Linh đứng dậy hơi chao đảo, cô dựa vào Cách Cách – “Thần, anh thật muốn như vậy? Anh không còn cần em nữa sao?”
Hạo Thần đứng quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng dứt khoác – “Không cần nữa”
Linh nghe vậy liền thất thần, ngã về phía sau nhưng liền được Cách Cách đỡ lại, Linh nói – “Em sẽ cùng anh đến chỗ của Thi Thi”
______________
“Lâm tiên sinh, đột nhiên có một nhóm người không biết thuộc băng nhóm nào tấn công vào kho hàng của chúng ta gần bến cảng, hiện tại chúng ta không đủ người để chống lại.” – Một người thanh niên vội vàng chạy vào văn phòng của Lâm Thịnh báo cáo tình hình.
Lâm Thịnh tức giận đập bàn – “Cái gì, trước giờ đâu có loại chuyện này xảy ra, bọn nào mà to gan như vậy?”
Người thanh niên nói tiếp – “Không biết là chúng làm việc cho ai, giờ Lâm tiên sinh quyết định thế nào?”
Lâm Thịnh xoay cái ghế đang ngồi nói – “Cậu cùng một nửa anh em đến đó tiếp ứng”
“Nhưng nếu điều đi một nửa, vậy việc canh gác ở đây sẽ bị nới lỏng, nếu tên Quan Hạo Thần đó mà đến thì …”
Lâm Thịnh tức giận quát – “Cậu biết vậy thì đi nhanh rồi trở về cho tôi, đừng có đứng có nhiều lời, hàng ở bến cảng phải giữ lại, đó là tất cả những thứ tôi có không thể để bị lấy mất được”
“Tôi rõ rồi Lâm tiên sinh” – Người thanh niên nói xong cúi người đi ra ngoài.
Đọc tiếp