XtGem Forum catalog

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 20:40:19 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
cơm cho con.
Nhìn theo con gái, bà Hương nói với ông Điền:
– Em mong sao mọi việc sẽ tốt đẹp với nó.
Ông Điền ngắt ngang:
– Em à, trước mặt Diệp Trúc nhớ phải thận trọng lời nói đó.
– Ý anh là sao? - bà Hương nhíu mày.
– Chuyện tình cảm sau này của nó hãy để nó tự quyết định. Coi vậy chứ vết thương kia chưa lành lặn đâu. Em nên ý tứ đừng làm gợi lại nỗi đau của nó.
Tuân chở Diệp Trúc trên chiếc Nouvo RC 110 của mình. Vừa chạy anh vừa nói:
– Diệp Trúc à, nếu anh xin làm con trai nuôi của ba mẹ em thì anh dám bảo đảm ba mẹ em sẽ đồng ý ngay!
– Dựa vào đâu mà anh tự tin như vậy?
– Vào khả năng của mình!
– Anh tự tin quá sớm!- Diệp Trúc cắt đứt niềm tin nơi Tuân - ba mẹ em sẽ không bao giờ đồng ý vì từ hồi đó tới bây giờ ba mẹ chỉ thích con gái thôi.
– Chà, em làm anh thối chí quá Diệp Trúc à.
– Em nói thật đó. Tốt hơn anh hãy cứ là anh như bây giờ là được rồi anh Tuân ạ.
Tuân im lặng. Không biết Diệp Trúc chỉ vô tình nói câu đó hay cố ý ...Nhưng là thế nào đi nữa thì anh thấy mình nên thận trọng hơn.
Diệp Trúc đập đập vai anh:
– Giảm tốc độ đi anh Tuân. Coi chừng chạy lố qua à. Nhà Thùy Linh có trụ cổng màu đỏ gạch đó!
Tuân giảm ga thắng lại, Diệp Trúc chúi nhủi vào lưng anh. Trong một giây có choáng ngộp. Một bờ lưng vững chãi giống một bờ lưng vững chãi! Nhưng nó không thoảng hương nước hoa sang trọng của đàn ông như ở Bình Nguyên.
Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ, phảng phất từ Tuân! ....
Cô lắc đầu thật mạnh như muốn xua đi dòng cảm xúc bất ngờ ập đến.
Tuân quay lại, hơi lo lo:
– Em chóng mặt hả Diệp Trúc?
Diệp Trúc vội cười khỏa lấp:
– Dạ không, em bình thường mà.
Cô nhìn vào nhà Thùy Linh, Thùy Linh vai đeo túi vải jean bạc thếch dáng điệu ngổ ngáo đang đạp chiếc xe đạp kiểu leo núi ra cổng.
Chiếc xe lọt ra ngoài. Thùy Nhân khép cổng định dấn pedal thì thấy Diệp Trúc. Cậu ta la lên:


Chị Diệp Trúc! Hôm nay tới sớm quá ta! May cho chị đó nghẹ. Hai mươi phút nữa là chị Hai em đi ra ngoài. Mà chị ấy đã đi thì có trời mới biết chị ấy đi đâu!
Đang thao thao Thùy Nhân khựng lại. Cậu liếc nhìn Tuân rồi hạ giọng hỏi Diệp Trúc:
– Ai vậy chị Trúc? Nhìn giống một trợ lý đặc biệt lắm!
Diệp Trúc dí mạnh vào trán cậu ta:
– Trợ lý cái đầu em. Ảnh là anh Tuân, bạn của chị và chị Hai của em đó.
Chào đi.
Thùy Nhân nghiêng đầu:
– Em chào anh Tuân. Giá mà bây giờ em không phải đến lớp học thêm thì em ở nhà tiếp chuyện anh rồi.
– À, lần này không được thì còn lần sau. Chắc chắn anh còn đến nữa mà.
– Vậy hẹn gặp anh lần sau, em đi đây.
Diệp Trúc lẩm bẩm:
đúng là láu cá. Mới nháy mắt đó mà nó đã quên mất mình rồi! Cô vẫy Tuân, ý bảo anh theo mình vào nhà Thùy Linh. Ba mẹ vắng nhà, Thùy Linh vừa giặt đồ xong, đang chuẩn bị ra ngoài thật. Cô ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của hai người.
Diệp Trúc giải thích ngắn gọn:
– Anh Tuân muốn tham quan phòng tranh của mày đó.
– Vinh hạnh cho tôi quá. Xin mời nhị vị lên!
Thùy Linh đưa hai người lên lầu, vừa đi vừa nói - qua hai lần giới thiệu em bán được một số tranh nên bây giờ còn hơi ít!
“Ít”, của Thùy Linh cũng được mấy chục bức!
Nhìn tới nhìn lui Tuân không thấy bức nào vẽ Diệp Trúc. Anh chợt nảy ra một ý nghịch ngợm nên gọi Thùy Linh:
– Họa sĩ ơi! Họa sĩ chắc vẽ được tranh biếm hoặc hài hước chứ?
– Đương nhiên! Nhưng sao bỗng nhiên anh Tuân lại hỏi em câu này?
– Ấy, dĩ nhiên anh có lý do của anh. Nhưng mà liệu có bảo đảm anh sẽ cười sau khi xem tác phẩm hài do em vẽ không?
Thùy Linh nhìn Diệp Trúc, phàn nàn:
– Mày coi đó, ông khách này làm tao tự ái ghê!
Diệp Trúc khích lệ:
– Tự ái quái gì. Mày chỉ việc trổ tài cho ông ta ngán là đủ rồi.
Thùy Linh dựng giá vẽ, soạn màu và cọ:
– Rồi, em sẽ vẽ tranh hài. Anh Tuân muốn đề tài gì nào?
Tuân huơ tay một vòng:
– Ở đây có hai người khách. Em nhìn mặt Diệp Trúc kìa! Một khuôn mặt đẹp và quyến rũ. Nếu em vẽ mặt cô ấy tếu được thì anh phục.
Diệp Trúc phản đối:
– Không được. Tại sao em lại bị đem ra làm đề thi cho Thùy Linh chứ ?
Thùy Linh không biết ý định của Tuân nhưng cô tự dưng thích đùa phá Diệp Trúc nên phẩy tay:
– Mày đừng lo, tao sẽ đưa anh Tuân vào đề bài luôn. Hết sức công bằng.
Tuân hỏi:
– Chúng tôi có phải ngồi im re làm mẫu không?
– Không. Nhị vị cứ nói chuyện thoải mái.
Tuân đến ngồi gần Diệp Trúc. Hai người đều nóng lòng chờ xem khuôn mặt mình dưới nét cọ hý họa của nữ họa sĩ Thùy Linh.
Cỡ nữa giờ hay lâu hơn một chút, tác phẩm của Thùy Linh hoàn tất. Ngoài tưởng tượng của Tuân. Nhìn mặt Diệp Trúc trong tranh thì không thể nhịn được cười. Lấy chủ đề là Diệp Trúc , Thùy Linh vẽ Diệp Trúc nhăn nhó ngồi nhai nhai cọng lá trúc. Dưới chân cô vương *** lá trúc. Xa xa phía sau Tuân ẩn sau ánh mắt trời ngoác miệng cười hả hê.
Diệp Trúc giãy nảy:
– Không chịu đâu, tao xấu quá trời vậy nè.
Tuân gật gù ra chiều rất hài lòng. Có thế chứ. Anh sẽ bảo Thùy Linh tặng bức họa cho Diệp Trúc để cô luôn nhìn ngắm và cười với nó, trong nó có anh!
hiết chương 8
(bạn đang đọc truyện tại quyenkk.hexat.com ,chúc các bạn vui vẻ)
chương 9:
Bình Nguyên bấm số điện thoại di động. Nhưng khi phía bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng thanh tao:
“alô, xin lỗi ai vậy ạ?!” thì anh cúp máy.
Anh muốn phát điên lên vì nhớ cô nhưng anh không đủ can đảm để nói chuyện với cô dù chỉ qua điện thoại.
Cửa phòng bật mở, Bình Nguyên giật mình nhìn lên. Trang Đài đứng đó, áo ngủ mỏng như sương.
Nguyên rít lên giận dữ:
– Ai? Ai cho phép cô vào phòng tôi một cách tự nhiên như vậy hả?
– Anh à, em. .... – Im ngay! Cút ra khỏi đây ngay! Tôi phát ói khi nhìn mặt cô. Cô thật là trơ tráo.
Trang Đài vẫn nhẫn nhịn:
Anh Nguyên, em biết anh rất giận em. Nhưng em thật lòng yêu anh. Em xin anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa. Nhất định em sẽ là một người vợ tốt mà.
Bình Nguyên đứng dậy rời bàn viết, Anh lầm lì tiến lại gần Trang Đài.
Không thèm nói câu nào, anh xách tay Trang Đài đẩy mạnh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Trang Đài uất ức nhìn cánh cửa. Phải làm sao đây?!
Bà Vạn Đại xuất hiện, ngạc nhiên nhìn cô con dâu:
– Ủa! Sao con đứng ngoài này?
– Dạ con ...Mẹ ơi! Anh ấy xua đuổi con!?
Bà Vạn Đại thở dài phiền muộn:
– Ta thật chẳng hiểu nổi chuyện của hai con. Có chuyện lục đục gì sao không chịu nói ra chứ?!
Trang Đài đâu khổ lắc đầu:
– Dạ không có mà mẹ. Tụi con không lục đục gì cả. Chính con cũng bàng hoàng vì sự thay đổi của anh ấy! - nói đến đây Trang Đài sụt sịt - con nghi tại anh ấy đã có người phụ nữ khác. Con buồn quá mẹ ơi! Phận con đã đành. Con chỉ tủi cho bé Bình An, nó bị cha mình ghẻ lạnh ...
Bà Vạn Đại chột dạ vội nói lấn át đi:
– Làm gì có người phụ nữ khác? Ta nghĩ có khi nó quen cuộc sống tự do, nay con quay về đột ngột nên nhất thời nó chưa thể chấp nhận được mà thôi. Con yên tâm, để ta đi nói chuyện phải quấy với nó. Cũng không còn sớm nữa, con vô ngủ đi.
– Dạ, con cảm ơn mẹ.
Bà Vạn Đại im lặng. Bà định vào phòng con trai ngay nhưng đổi ý, đi về phòng mình.
Ông Vạn Đại ngồi trầm tư bên ghế bành:
Ngó bộ mặt đăm đăm nặng trịch của vợ, ông hỏi:
– Lại chuyện gì nữa vậy bà?
Bà thở hắt:
– Nhà mình lúc này ngoài chuyện cậu quí tử ra thì còn gì khác đâu chứ?
– Nó làm sao?
– Lại đuổi con nhỏ nọ ra ngoài.
– Hừ, của nó tạo mà bây giờ muốn chạý là sao chứ?
Bà Vạn Đại khuyên chồng:
– Mai ông nên nhẹ nhàng với nó chút xíu. Phải xa Diệp Trúc nó khổ sở lắm mà ông!
Ông Vạn Đại trợn mắt:
– Bà còn ở đó bênh vực cho nó nữa. Nói thiệt với bà là tôi tức lắm! Đi ba đồng bảy đỗi không mắc lừa hay cả tin ai. Vậy mà về nhà lại bị thằng con mình nó qua mặt mình. Bà xem, ba mẹ Diệp Trúc để yên không làm to chuyện là hú hồn rồi. Cứ nhớ lại gương mặt Diệp Trúc thì tôi xót xa. Tôi cũng thương con nhỏ lắm chứ. Nhưng chuyện đã tới nước này thì phải đành chấp nhận. Chứ vương vấn Diệp Trúc làm chi nữa không biết!?
Bà Vạn Đại khẽ thở dài. Có nói gì đi nữa thì bà vẫn thương con trai hơn.
Hình như trong câu chuyện này có vướng mắc gì đó không thể nói thành lời được. Ức ở chỗ Bình Nguyên một mực im lặng không tâm sự với bà.
Sáng hôm sau, khi ông Vạn Đại qua gõ cửa phòng con trai, thì nó đã đi tự lúc nào. Bên ngoài trời mới sáng tỏ ...
Bình Nguyên đi đâu vậy kìa? Hay nó đã suy nghĩ lại và qua phòng Trang Đài? Đứng trước cửa căn phòng dành cho cô con dâu bất ngờ , ông Vạn Đại cảm thấy trong người mình có đến mấy dòng cảm xúc đan chen nhau. Cho tới giờ phút này ông vẫn không hoan nghênh Trang Đài. Tuy nhiên vì đứa bé là cháu nội ông, ông thấy mình phải có trách nhiệm, cư xử đúng đắn với người đã có công sinh ra và chăm sóc chu đáo cho cháu nội của mình.
Bên trong chợt ré lên tiếng khóc của con nít.
Rồi cửa phòng bật mở, chị giúp việc bế bé Bình An đi ra.
– Dạ, ông chủ! ..... Ông Vạn Đại ngạc nhiên:
– Mẹ nó đâu mà cô ẵm nó ra?

– Thưa ông, mợ Hai đi ra ngoài tự nãy giờ. Mợ có nhờ con nếu cháu thức dậy thì trông coi giúp mợ ấy.
Ông Vạn Đại cau mày:
– Quái! Đi đâu sớm dữ vậy không biết?!
Ông Vạn Đại không hề biết rằng tình cờ thức dậy, Trang Đài thấy Bình Nguyên chuẩn bị ra ngoài. Thế là cô đi theo ...
Bình Nguyên biết mỗi sáng Diệp Trúc đều thức dậy sớm để chạy bộ ra công viên gần nhà để tập thể dục. Từ nhà Bình Nguyên đến đó khá xa, anh phải đi bằng hon da. Trang Đài đi theo anh bằng taxi. Đến gần công viên Trang Đài bảo tài xế taxi dừng lại và chờ cô ở đó.
Đi theo anh ở phía xa xa, cô thấy anh gởi xe trong bãi rồi rồi đi vào công viên. Hừng đông sớm công viên đã đông người. Ông già, bà lão, người sồn sồn, thanh niên, thiếu nhi, phụ nữ. ....đủ cả! Mỗi người một kiểu và mang trang phục thể thao khác nhau. Họ tập thể dục dưỡng sinh, nhảy dây, đi bộ, đánh cầu lông, đá cầu ...
Trang Đài đến gần hơn và bây giờ đã có thể xác định đối tượng thu hút Bình Nguyên là ai! Cô ngờ ngợ nhìn cô gái đang nhảy dây với tốc độ thật nhanh Bình Nguyên đang nhìn cô ta! - chắc chắn là vậy! rõ ràng Trang Đài đã gặp cô ta ở đâu đó ...A, nhớ ra rồi! Chính là cô gái thấp thoáng ở nhà Bình Nguyên cái hôm Trang Đài mới đến. Hình như hôm đó cô ta ra về lặng lẽ, không ai hay biết. Vấn đề chắc chắn là ở cô gái này! Cô ta có quan hệ thế nào với Bình Nguyên và gia đình anh ta? ...phải tìm hiểu mới được!
Trang Đài bắt đầu điều tra từ chị giúp việc. Thời may, chị giúp việc đã được ông bà chủ căn dặn trước nên Trang Đài không khai thác được gì. Thế là Trang Đài phải tiếp tục theo dõi Bình Nguyên. Cô không mất thời gian nhiều lắm, một tuần sau Bình Nguyên chạm mặt Diệp Trúc. Mà nếu như Bình Nguyên còn muốn tiếp tục tránh mặt Diệp Trúc thì coi như anh gặp xui xẻo. Diệp Trúc đá cầu và không hiểu cô đá cách gì mà nó rơi xuống ngay chỗ anh ngồi. Tích tắc sau cô nhìn thấy Bình Nguyên. Anh hơi mỉm cười cúi nhặt quả cầu rồi đứng lên đi về phía Diệp Trúc.
– Chào em! - Anh lên tiếng mà tránh nhìn mắt cô. Anh chìa
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 26 27 28 29 30 ... 34 >>
Trang 1-34:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android