Polaroid

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 18:29:46 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
thì ké với tiệc của một người nào đó. Phải rồi, trong vòng nữa tháng trở lại đây tụi bạn anh có đến hai ba đứa làm đám cưới. Em cứ để đó anh xoay xở cho!
– Nhưng mà như vậy anh sẽ mang tiếng với bạn bè. Sau này họ nghĩ gì về anh đây? Không, em không thể bắt anh Tuân phải cố gắng một cách vô lý như vậy!
Tuân nhẹ nhàng:
– Được rồi, không phải tiến hành ngay bây giờ, Diệp Trúc đừng có khẩn trương như vậy. Em vô nhà đi, từ từ suy nghĩ rồi trả lời anh sau mà.
Diệp Trúc vào nhà, nghe người mệt mỏi đến rã rời. Bây giờ cô lại bị rơi vào rắc rối mới:
Giải pháp Tuân đề xuất thật táo bạo, quá vô lý và thiệt thòi cho anh. Làm sao cô có thể chấp nhận sự giúp đỡ to lớn đó?
Nhưng nếu im lặng chắc chắn Trang Đài sẽ còn tìm tới nói này nói nọ thật.
Và còn Bình Nguyên nữa. Cô không muốn cứ thế này, anh âm thầm bám theo cô. anh đến là tim cô tan vỡ. Đúng là phải có một giải pháp để Nguyên quên cô, từ bỏ cô mà quay về lo tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha!
Một tay cầm khăn giấy che miệng che mũi, một tay xoa nhè nhẹ lên chỗ bắp vai vừa bị ông bác sĩ “lụi” vào mũi thuốc ngừa bệnh dại, em nhăn nhó đi qua dãy hành lang chật ních con người ta. Có nhiều đôi mắt tò mò và hơi mất thiện cảm dành cho cô nàng. Cô nàng hiểu hết, bụng bảo dạ:
kệ tui, tui hổng phải như mấy người. Nghe mùi oxy già, cồn êtê là tôi muốn ói ra rồi! có nhiều người thì dành cho cô ánh mắt ái ngại lẫn buồn cười. Cái quần Jean bị thủng mấy chỗ ở đầu gối và khuỷu chân. Chiếc quần jean thun ôm sát nên mỗi bước đi là Chi Mai nghe đau thấu trời vì những vết thương cọ vào lớp vải quần.
Phía sau Chi Mai, cách vài bước chân là một tên con trai dáng ốm cao, mái tóc loăn xoăn im lặng nối gót. Ngó bộ dạng của hắn thật buồn cười. Dáng đã cao lại mặc quần ống suông, áo sơ mi vải jean sô dài và rộng thùng thình. Hắn trông giống một tên hầu nam bị cô chủ nhỏ quở trách hơn là một vệ sĩ không hoàn thành nhiệm vụ hay một thằng em tánh hay vòi vĩnh đang lẽo đẽo mè nheo bà chị gái.
Ra khỏi dãy hành lang ngột ngạt Chi Mai bỏ tấm khăn che mũi che miệng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
– Ơi hời! Khỏe rồi!
Bầu trời cao trong xanh vời vợi. Có nhiều bức tường ngang dọc nhưng người ta thiết kế nhiều tiểu cảnh, vườn hoa cây kiểng nên không khí dễ chịu hơn nhiều so với bên trong bệnh viện.
Có lẽ Chi Mai cứ đứng ngữa mặt hít khí trời mãi nếu gã con trai nãy giờ đi theo cô không rụt rè gọi:
– Này, chị ấy ơi! ....
Chi Mai quay phắt lại trợn mắt:
– Chị ấy chị ơ cái gì? Ta tên Chi Mai!
– À, chị Chi Mai. Tôi muốn bàn với chị về các khoản do tai nạn rủi ro.
Chi Mai xấn lại gần như ghé vào tận mắt gã:
– Đây không phải là tai nạn rủi ro mà do các người vô ý thức. Chó dữ như vậy thì cẩn thận chứ. Bộ tưởng người ta bị chó cắn thì không bị đau à?này, cho các người biết nghe. Chẳng những tôi bị đau ở chỗ chó cắn mà còn bị xốc kinh khủng nè. Hãy về băm vằm con chó quỉ quái của các người đi đã !
Gã con trai gãi đầu:
– Trời ơi!? Chị Chi Mai à, tôi đã nói với chị rồi. Đâu có ai muốn sự việc ngoài tưởng tượng này xảy ra chứ. Tôi thành thật xin lỗi chị và tôi rất thành tâm muốn được bồi thường cho chị!
Chi Mai độ lượng:

– Thôi được, ngó cậu cũng hơi thật thà, có thiện ý. Tôi sẽ ngồi lại thương lượng với cậu. Nhưng mà tôi khát cháy cổ rồi nè.
Gã con trai lẹ miệng:
– Vậy mời chị Chi Mai vào căn tin bệnh viện ...
Chi Mai la lên:
– Cái gì? Căn tin bệnh viện à?! Không đời nào!!
– Phải vào bệnh viện đã là cực hình với tôi rồi.
– Vậỵ ....chị thích đi quán nào?
Chi Mai rảo bước, tay chỉ quán giải khát bên kia đường. Cô nàng đi nhanh đến nỗi gã con trai chân dài là thế mà phải vất vả lắm mới theo kịp.
Vừa ngồi xuống ghế Chi Mai vẫy ngay người phục vụ và gọi một ly cam vắt.
Tên con trai kéo ghế ngồi xuống bên kia chiếc bàn vuông.
Chi Mai hất hàm:
– Uống gì tự gọi đi.
Y cười hiền:
– Tôi không khát. À, tôi tên Hoàng Hạc.
Chi Mai phì cười suýt bị sặc. Cha mẹ hắn quả khéo sinh con và cũng khéo đặt tên luôn. Hắn cao lêu nghêu, y chang con hạc!
Cô gật gù:
– Hoàng Hạc? Một cái tên rất ...ấn tượng!
Hoàng Hạc vui mừng, bà nạn nhân này đã bớt dữ dằn một chút rồi!
– Cảm ơn chị. Chị Chi Mai à, vậy theo ý chị thì nên nhận bồi thường như thế nào ạ?
Chi Mai đáp tỉnh bơ:
– Còn thế nào nữa. Tôi giữ các biên lai tiêm thuốc. Sau khi tiêm xong sẽ tới gõ cửa yêu cầu cậu thanh toán.
– Chỉ vậy thôi sao? - Hoàng Hạc khấp khởi.
Chi Mai giơ tay chận lại:
– Hê ! Đừng vội vàng hoan hỉ! Tôi chưa nói hết mà. Chuyện tiền nong thì phải chờ khi tôi chích xong các mũi thuốc ngừa, khoảng tháng rưỡi. Còn ngay bây giờ cậu hãy viết biên nhận có mượn của tôi số tiền một trăm ngàn đồng.
Ngày mai phải trả !
Hoàng Hạc ngớ ra:
– Ủa! Tôi mượn tiền của chị ....?
– Ừ! Phải như vậy tôi mới có thể nhận được tiền bồi thường ảnh hưởng tinh thần chứ?
Hoàng Hạc hiểu ra:
– À, chị sợ tôi bỏ trốn hả? Trời, làm sao tôi dám làm vậy? Nhưng chị đã yêu cầu thì tôi thực hiện. Không chỉ một trăm mà hai trăm luôn nè.
– Hai trăm! Đó là cậu tự nguyện. Đừng hối hận đó nghe.
– Ơ mà. .... – Gì đây? - Chi Mai hơi run – rút lại ý kiến rồi à?
– Không. Tôi ...không có đem theo giấy bút – Tưởng gì!
Chi Mai mở xách tay lấy giấy bút ...
Hoàng Hạc hí hoáy ghi rồi đưa trả cho cô. Trên tờ giấy ghi mấy dòng như sau:
“Tôi tên Hoàng Hạc, sinh viên năm thứ hai đại học sư phạm thành phố, có mượn của bạn Chi Mai:
sinh viên năm hai - đại học kinh tế số tiền mua sách là hai trăm ngàn đồng. Hẹn ngày ...sẽ trả!”.
Chi Mai tròn mắt. Cái gì? Hắn cũng là sinh viên năm hai ư?
Cô đọc tiếp và hỏi trỏng:
– Sao biết tôi là sinh viên kinh tế?
– Thì ...lúc nãy chị nói với bác sĩ đó !
– Ờ, quên chớ? :
gấp tư tờ giấy cho vào túi xách cẩn thận Chi Mai uống nốt phần nước cam còn lại trong ly rồi đứng lên - xong rồi, mai nhớ đem tiền tới cho tôi nghen. Tôi đi đây!

Hoàng Hạc nhìn theo Chi Mai khẽ lắc đầu. Ôi! Lần đầu tiên anh gặp phải một bà chị nhỏ dữ dằn và tính toán ghê như vậy. Cùng là sinh viên năm thứ hai mà coi bộ muốn làm lớn quá ! Bất giác Hoàng Hạc sờ mặt mình. Gương mặt cô ta trẻ trung và mạnh mẽ, cố làm ra vẻ người lớn chứ không hề già ! Như vậy chả lẽ mặt mình ngây ngơ?! ....
Cô nàng vừa nói gì nhỉ? À phải rồi. Dặn mai phải đem tiền tới. Ủa! Đem tới đâu mới được chứ? Trường đại học kinh tế đâu phải chỉ năm bảy chục sinh viên mà dễ tìm ra cô ta.
Hoàng Hạc vội vã trả tiền rồi đuổi theo Chi Mai:
– Chị! Chị Chi Mai! Chờ tôi chút xíu đi!
Tiếng gọi lớn của Hoàng Hạc lọt vào tai một người đàn bà vừa bước xuống xe ở phía bên kia đường. Đó là bà Vạn Đại. Bà đưa mắt tìm kiếm, thấy chàng trai trẻ cao nghệu đã dừng lại và đang nói gì đó với Chi Mai. Đúng là Chi Mai nhà Diệp Trúc!
Bà vội bảo tài xế qua gọi Chi Mai.
Hai bác cháu gặp nhau, vô cùng mừng rỡ.
– Bác không ngờ gặp con ở đây. Mà sao quần con bị rách tùm lum vậy?
Chi Mai than thở:
– Xui hết biết luôn bác ạ. Lúc nãy con đang đứng trên vỉa hè thì một con chó từ trong nhà nga đó nhảy xổ ra! Con có chọc ghẹo gì nó đâu? Vậy mà nó làm dữ! Con càng la hoảng nó càng ngoạm chặt ống quần con. Kết quả thì bác thấy đó. Con phải vô bệnh viện chích ngừa bệnh dại!
– Còn cậu con trai hồi nãy là. .... – Là chủ của con chó đó đó. Con và hắn đã thương lượng xong điều kiện bồi thường rồi. Còn bác? Con quên hỏi bác đi đâu?
Bà Vạn Đại khẽ thở dài:
– Nhìn con bác lại nhớ Diệp Trúc mà buồn!
– Anh Bình Nguyên lúc này thế nào hở bác?
Bà buồn rầu:
Thì vẫn vậy! không thèm nói chuyện với Trang Đài dù chỉ một câu. Bác càng ngày càng nghi ngờ. Hình như trong chuyện này có gì bí mật mà nó không chịu nói ra.
Hai bác cháu nói chuyện trong xe. Chi Mai cúi nhìn hai bàn tay mình đang xoắn vào nhau. Cô ngẩng lên, ngập ngừng:
– Con cũng nghĩ như bác. Anh Bình Nguyên luôn nói là hãy tin anh ấy.
Nhưng tiếc là anh ấy không chịu giãi bày để bác và con, chúng ta biết đâu là sự thật. Mà bác nè, anh Nguyên đối xử với thằng bé con trai ảnh thế nào hở bác?
Bà Vạn Đại thở dài thườn thượt:
– Chẳng chút tình cảm gì cả ! Y như người xa lạ ở tận đẩu đâu ấy! Nói con đừng có cười bác nghe. Hàng ngày bác cứ ngắm tới ngắm lui thằng bé Bình An xem nó giống Bình Nguyên ở điểm nào? Nhưng vô ích. Hình như nó chỉ giống Trang Đài. rồi bác tự hỏi:
liệu có đúng thằng bé là con trai của Bình Nguyên không? trẻ con ngây thơ vô tội nhưng bác muốn biết rõ ràng mọi chuyện nên. ....- nói đến đây bà hạ giọng - bác nhân cơ hội thằng nhỏ bị bệnh mới xin làm xét nghiệm máu, phân tích AND luôn!
Chi Mai đồng tình:
– Dạ, bác làm vậy là rất đúng bác ạ.
– Ừ, bác rất vui vì vẫn còn có con để tâm tình. Nhưng chuyện hai bác cháu mình vừa nói con hãy giữ kín, đừng nói với bất cứ ai nhé? chờ khi nào có kết quá rơi ta tính!
– Dạ, con nhớ. Bác yên tâm.
Chi Mai chào bà Vạn Đại. Cô mở cửa xe chui ra ngoài. Từ xế hộp mát rượi vì máy điều hòa, ra ngoài cái nóng của nhiệt độ ban trưa ngột ngạt nhưng Chi Mai không hề thấy khó chịu.
“Để xem nào! Hôm nay xui xẻo, ra đường bị chó cắn nhưng được bồi thường thỏa đáng! Hôm nay lại nghe một tin mới. Hy vọng mọi việc sẽ kết thúc đúng theo ý mình mong mỏi!” - Chi Mai thầm nói với mình như vậy!
Nhân lúc Diệp Trúc đem tài liệu vào hộp, Tuân nói khẽ:
– Hết giờ làm việc em nán lại một chút nhé. anh có chuyện quan trọng để nói đó.

Diệp Trúc thở dài:
– Không ngoài chuyện lừa gạt Trang Dài chứ gì? Nói thiệt với anh Tuân là tới bây giờ em vẫn còn phân vân không biết chọn cách đó là sai lầm hay đúng đắn nữa!?
Tuân nhẹ nhàng:
– Anh đã nói rồi. Chuyện đó thuộc về chuyện tư. Để sau giờ hành chánh hẵng bàn mà.
– À vâng, thưa phó giám đốc!
Chiều tan sở, Diệp Trúc ngồi lại chờ Tuân. Anh thường xuyên về muộn hơn tất cả mọi người trong công ty! Lý do là vì dạo này ông giám đốc nghỉ phép đi điều trị bệnh ở nước ngoài. Mọi việc đều ùn cả vào Tuân. Thêm vào đó, anh lại quá cẩn thận. Mỗi khi ra về là phải hoàn tất mọi việc cần giải quyết cho ngày tiếp theo!
Năm giờ rưỡi Tuân mới đi ra. Anh thấy Diệp Trúc đang ngồi ở salon.
– Xong rồi. Bây giờ ta bàn với nhau nhé - Anh trao phong bì màu nhũ vàng cho Diệp Trúc - Đây nè, em xem đi. Rất đẹp! Mà dù cho nó xấu thì em cũng phải chấp nhận thôi. Anh chờ thằng bạn thân in đúng. ....ba tấm thôi!
Diệp Trúc đặt nó xuống bàn, hỏi Tuân:
– Tại sao lại in ba cái?
– Một cái đem mời mụ Trang Đài, hai cái còn lại mỗi chúng ta giữ một cái làm kỷ niệm!
Diệp Trúc cười buồn. Kỷ niệm ư?
Tuân nói tiếp:
– Còn về chuyện tiệc tùng ở nhà hàng thì anh cũng liên hệ xong rồi. Mượn điểm đám cưới một thằng bạn của anh.
Diệp Trúc chép miệng:
– Anh liều quá đó anh Tuân. Ngộ nhở Trang Đài quậy tưng bừng thì làm sao đây?
Tuân cười khoái trá:
– Nếu có chuyện đó xảy ra thì chính cô ta sẽ bị người ta lôi cổ về nhà. Vừa lôi vừa đánh!
– Em không hiểu?!
– Có gì đâu mà không hiểu. Nhà
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 28 29 30 31 32 ... 34 >>
Trang 1-34:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android