Teya Salat

Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 18:27:00 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
hối hận khi không ở bên cạnh những phút giây cuối cùng.
Càng ngày, những bóng đen mông lung chiếm lấy não cô, làm cơ thể yếu đuối run rẩy sợ hãi.
NHìn cô dâu bé bỏng của mình, trong lòng Dennis chợt thấy đau nhói. Nhã Nhược của anh, mặc kệ cho mọi người chúc tụng, mặc kệ kẻ làm đầu, kẻ trang điểm cừoi đùa. Vẫn gương mặt buồn bã, lo âu. Nhìn bàn tay mân mê chiếc điện thoại ấy, nhìn đôi mắt sưng mọng lên, phờ phạc, dù được lớp phấn che đi, vẫn để lộ ra dấu hiệu của một đêm thức trắng và khóc nhiều.
Tại sao? ĐẾn cuối cùng, hình ảnh Hạ Âu vẫn băm lấy họ, cả trong cái ngày trọng đại nhất đời anh, hình ảnh ấy vẫn ám ảnh.
HÔm nay, cô sẽ thuộc về anh. Và mai sau cũng vậy…
Thế nhưng, nếu anh ta ra đi mãi mãi, liệu cô có hạnh phúc ở bên anh hay chăng?
Bàn tay vô thức không hiểu từ lúc nào đã nắm lại thật chặt.
Một giọt nước mắt long lanh từ khoé mắt ai kia chợt rơi xuống, lân trên chiếc vỏ điện thoại…………
Tim nhói lên, giọt nước mắt ấy, đã phá vỡ tất cả rồi.
Anh thẫn thờ trở về phòng chú rể, cố ngăn cho mình khóc thật to, nắn nót viết những dòng cuối cùng cho ngừoi con gái ấy………
“ Cô dâu bé bỏng của anh………..”

KHẽ đưa tay lên chùi giọt nước mắt sắp trào xuống, Nhã Nhược ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt.
-Mẹ!
-Nhã nHược! Mẹ muốn hỏi con một câu cuối cùng! Con quyết định lấy Dennis thật ư?
- MẸ, con đã nói với mẹ rồi mà? NHã Nhược khổ sở không dám khẳng định
-Sẽ không hối hận?
-Mẹ!
Bà Âu đau khổ ôm lấy đứa con gái yếu đuối đang oà lên khóc nức nở, dỗ dành.
-Mẹ đã nghe hết mọi chuyện rồi. Hạ Âu đã hi sinh quá nhiều vì con. Chuyện cậu ấy rời bỏ con là lỗi của cha con. Dù ông ấy đã đi xa, thế nhưng chúng ta cũng không thể bắt cậu ấy phải hi sinh thêm nữa.
Ngừoi con gái kia nấc lên, khóc to hơn trong vòng tay mẹ.
-MẸ biết con yêu Dennis, thế nhưng liệu khi con lấy cậu ấy, con có thể có hạnh phúc không? Mẹ không muốn con sống bên Dennis mà lại luôn dằn vặt về một kẻ khác. Điều đó sẽ chỉ gây đau khổ cho cả 3 đứa mà thôi. Dennis cũng sẽ phải mệt mỏi nếu biết được con không hạnh phúc.
-Mẹ! Con phải làm gì bây giờ? Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn mẹ, cầu xin một lời khuyên, một lối thoát cho mình.
-Mẹ không thể giúp con được. NHưng có một câu cuối này mẹ muốn nói cho con.” Không ai có thể sống hạnh phúc trên bất hạnh của kẻ khác”

***

Trên đường phố, một dáng hình bé nhỏ với tà áo cưới trắng tinh bay phấp phới, chạy thật nhanh.
Đợi em anh nhé!Hạ Âu………..

***

Cùng lúc đó tại Cửa sau lễ đường….
Trần Ân mở cánh cửa xe, quay về phía Dennis hỏi lần cuối:
-Cậu có chắc là sẽ ra đi?
Dennis không trả lời, kéo lê chiếc vali quần áo, trên tay là vé máy bay chuẩn pị cho tuần trang mật của hai người. Đôi mắt khẽ ngước lên nhìn căn phòng cô dâu trên tầng hai, trìu mến tựa như đang nhìn cô, thì thào:
“Tạm biệt em, Nhã Nhược”
Rồi quay về phía chiếc xe, cô cúi đầu để Trần Ân không thấy mình đang khóc.
-Đi thôi!

Trần Ân đau khổ tự hỏi bản thân
Đáng lẽ, đã phải rất đau khổ khi người mình yêu đi lấy cô gái đó, thế nhưng lòng dù có chút hờn ghen, vẫn vui vì cuối cùng anh đã tìm được hạnh phúc, sẽ đạt được mơ ước lớn nhất cuộc đời.
Đáng lẽ, phải vui vì anh đã không cứoi kẻ đó, sẽ cùng mình bỏ chạy khỏi chốn này. Có thể vẫn còn một hi vọng mong manh cho tình yêu sai lầm này đây. Thế nhưng, lòng lại đau khổ hơn bất cứ khi nào. Vì nhìn thấy giọt nước mắt của người anh yêu, đang rơi vì một ngừoi khác.Vì biết rằng, để hành động cao thượng. để rời bỏ, kẻ ấy đã phải dằn vặt rất nhiều.
Liệu, Dennis anh yêu, có quên được người đó.
Chiếc xe vụt nhanh trên đường, lao về phía sân bay……….
Một lễ cưới được mong chờ, cả cô dâu và chú rể sẽ đều không xuất hiện……

Chương 20 Trả thù
Bước chân mỏi rã rời, nước mắt lại lăn đầy mặt, trôi đi bao phấn son.
Đau đớn, hình như bàn chân đã chảy máu rồi, tim dường như cũng muốn rỉ máu.
Đám cưới của cô, ngày hạnh phúc nhất trên đời. Đã mong chờ bao lâu nay, làm anh hi vọng thật nhiều. Cố lắc khỏi đầu cảnh tượng anh nhận được tin báo cô bỏ trốn khỏi lễ đường. Anh, chắc chắn sẽ rất đau khổ. NHưng có một kẻ khác kia, cũng đang rất đau đớn.
NẾu không có cô ở bên, kẻ ấy sẽ tuyệt vọng xiết bao. Thật sự không muốn nhìn thấy bản thân phải hối hận vì đã bỏ rơi Hạ Âu.
NHưng…
Hình ảnh khuôn mặt bầu bĩnh, với những giọt nước lăn trên má. Một giọng líu lo hát những bản tình ca dễ thương. Một gương mặt ngây thơ, ngu ngơ lúc bị cô gian xảo lừa bịp.
Kỉ niệm dường như đã tràn về đầy trong kí ức. Là anh giúp cô chống đỡ những ngày mất cha. lÀ anh giúp cô những ngày khó khăn mất nhà, phá sản. lÀ anh an ủi cô lúc đau đớn vì nhớ Hạ Âu. Tất cả, là anh.
KẺ ấy đã khiến con tim băng giá của cô tan ra, đã làm nụ cười trở lại trên đôi môi 3năm trời chỉ biết tàn nhẫn. Làm cô biết yêu khi mà đã tưởng trọn đời chìm trong tuyệt vọng.
Vậy mà, cô lại rời bỏ anh vào cái ngày anh mong chờ biết bao lâu.
Âu Nhã Nhược, mày đúng là ác quỷ.
Tà váy cưới vướng víu, làm cô ngã xuống biết bao lần.
Chảy máu, đớn đau.
NHưng bước chân lại vẫn không ngừng chạy. Phải chăng trong vô thức chỉ nghĩ tới cái chết cận kề của một ai đó mà quên đi hạnh phúc của mình và người yêu.
“Không ai có thể sống hạnh phúc trên sự đau khổ của kẻ khác


***

Bệnh viện…
Tự dưng lại thấy thật run, con tim lại sợ sệt, yếu đuối vô lý do.
Cánh cửa phòng mổ đóng kín.Vắng lặng!
Ca mổ đã kết thúc rồi sao?
Bàn chân yếu mềm không dám bước vào đó, vì sợ đối mặt với kẻ kia.
Hay…là sợ không được gặp lại anh nữa. Hạ Âu…
Chầm chậm đẩy cánh cửa ấy, bước chân khựng ngay lại!
Căn phòng trống trải, trên giường mổ chỉ còn 1 tấm vải trắng muốt.
Bỗng chốc, Nhã NHược oà lên khóc.
Đôi chân mệt mỏi ngã xuống nền đá lạnh buốt.
Thế là đã hết thật rồi. Tại sao, đã cố chạy thật nhanh, đã từ bỏ tất cả. Vậy mà lại không cho cô 1 cơ hội cuối cùng nhìn thấy anh lần nữa sao?
Tại sao, anh lại tàn nhẫn mà rời bỏ cô cơ chứ, không phải đã nói rất yêu cô đó sao?
Anh, đã ra đi thật rồi.Kể từ đây sẽ chẳng thể nào nhìn thấy cái nhíu mày ấy, chẳng thể nào được vòi anh ăn kẹo mút nữa rồi.
CUối cùng, tại sao vẫn là cô phải chịu bất hạnh.
Anh, đi về thế giới bên kia, để mình cô nơi đây, để trả thù cô phải không?
Tại cô quá xấu xa, tàn nhẫn phải khôNG?
-Chị Nhã Nhược?
Tiếng Hạ Thanh.
Gương mặt đầm đìa nước mắt quay lại, sợ hãi nhìn vào gương mặt kinh ngạc kia?
-Hạ Thanh! Anh em…
-Anh em tỉnh lại rồi, không cần phải mổ nữa!
Bỗng chốc tim lại vỡ ra.
Nhã Nhược lao mình chạy về phía phhòng bệnh.
TIẾng Hạ Thanh vọng theo:
-NHưng không phải chị đang….
Câu hỏi chưa được trả lời, đã có một kẻ lao đi như một viên đạn.
Hạ Âu, anh đã tỉnh lại rồi sao?


Chưa kịp bước vào phòng đã nghe tiếng cười của anh. ẤM áp đến lạ.
Lòng bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm. Run rẩy, hạnh phúc.
Từng tiếng cừoi rót vào tim như làm lòng ấm lại.
Cô đẩy cánh cửa thật nhanh, chạy đến, ôm chầm cơ thể kia?
Bỗng nhiên một cánh tay đẩy cô ra thật mạnh:
-Cô là ai?
Bỗng chốc, vỡ oà. Nhã nhược bị đẩy mạnh, nằm sóng soài dưới mặt đất. Cô y tá đang cười nói với Hạ ÂU, vội vàng đến đỡ Nhã Nhược dậy.
Nhưng gạt ra nhanh chóng, kinh hoàng, ngỡ ngàng nhìn kẻ kia
Gương mặt ấy, là Hạ ÂU của cô, hơi nhợt nhạt sau những ngày nằm bất động nhưng vẫn ánh lên nét nghiêm nghị, mà ấm áp
CŨng đôi lông mày ấy đang nhíu lại vào nhau làm con tim cô run rẩy.
Nhưng tại sao,lại không nhận ra cô nữa rồi.Tại sao lại đẩy cô ra?
Có biết rằng ba chữ kia còn đau hơn vạn lần cú đẩy ấy.
Cô y tá cuối đầu lặng im.
Hạ Thanh lúc này cũng vừa tới, chợt nhận ra nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt kia.
NHư nhìn thấy một cứu tinh, Nhã Nhược lao về phía Hạ Thanh, hỏi trong sợ hãi:
-Hạ Thanh, anh em, tại sao lại quên mất chị rồi?
Cúi đầu lặng im.
Cơn hoảng sợ lại lên đến cực độ:
-Em nói là anh em đùa đi, nói đi. Sao anh em có thể quên chị được, chị biết mà.
Kẻ đáng thương ấy oà lên khóc to hơn , lay thật mạnh bờ vai trước mắt, cố tìm một lời mong đợi.
NHưng đáp lại chỉ là sự im lặng, phủ nhận, cúi đầu.
Lại như một viên đạn lao về phía anh, hai bàn tay nhỏ bé cố bóp chặt bờ vai ấy, lắc thật mạnh, hỏi trong nước mắt:
-Hạ Âu, em là Đậu Đậu của anh đây mà. Anh làm sao có thể quên em được chứ. Nói đi, anh nói là anh nhớ đi.
Nhưng đáp lại là nét kinh hãi trên gương mặt trắng bệch đó. HOảng sợ đến cực độ.
Bỗng chốc, kẻ ấy giật mạnh tay cô ra, ôm lấy đầu mình, kêu lên:
-Tôi không quen cô. Tránh xa tôi ra. Đau đầu quá…
Bàn tay bóp chặt mềm nhũn ra. Ngã xuống. LẶng câm!
Hạ thanh vội vàng đỡ lấy cơ thể ấy, lạnh buốt:
-Chị, bác sĩ nói anh ấy chỉ tạm thời quên một số thứ thôi. Sau này sẽ từ từ nhớ ra mà!
Gương mặt tái xanh, ngước lên tuyệt vọng:
-Thật chứ, sẽ nhớ ra chị chứ?
-uhm.nhưng giờ phải ra ngoài cho anh em nghỉ ngơi đã. Chị làm anh em đau đầu thhì không tốt đâu.
Ngoan ngoãn như một chú mèo con, Nhã NHược bước theo Hạ Thanh ra ngoài, cố ngoái đầu nhìn lại anh một lần nữa.
Kẻ ấy vẫn ôm đầu, không nhìn cô lấy một lần.
Cánh cửa khép lại.
Bờ vai bị kìm nén run rẩy. Trên giường bệnh, một kẻ cắn răng cố ngăn mình chạy theo kẻ ấy.
MỘt gjọt nước mắt lăn trên gương mặt nhợt nhạt kia, thấm vào tay, lạnh buốt.
Thật sự, phải quên sao?
(bạn đang đọc truyện tại quyenkk.hexat.com chúc các bạn vui vẻ^^)
Chương 20 (tt)
Bàn chân lê từng bước mệt mỏi tiến vào lễ đường, chờ đợi một ai đó tức giận la mắng, một sự căm ghét từ con người cô yêu nhất trên đời.
Cố tìm ra những lời không làm tổn thương anh nhất. Nhưng sẽ thật khó để bắt anh phải chấp nhận. Nhưng quyết định của cô, sẽ không thể rút lại.
Đành rằng, anh sẽ thù hận, sẽ cả đời không cho cô nhìn thấy gương mặt yêu thương đó nữa, nhưng không thể khiến anh bị tổn thương về sau này. Yêu cô, là bất hạnh lớn nhất của anh.
LỄ đường vốn được chuẩn bị thật lộng lẫy, trang hoàng như một cung điện. Vậy mà giờ lại vắng lặng đến đáng sợ.
Bàn tay miết nhẹ lên từng thớ gỗ, cố ngăn cho mình không bật khóc.
NHưng, anh đang ở đâu?
-NHã Nhược!
Cô quay đầu lại ngạc nhiên nhìn thấy người đứng trước mặt lại là mẹ mình,không phải anh.
-Cậu ấy đi rồi, hình như trước cả khi con đi. Có lẽ cậu ấy đã quyết định rời xa con, để con có thể sống thoải mái hơn. Âu cũng là định mệnh, con sẽ không phải dằn vặt vì đã rời bỏ Dennis. Cậu ấy để lại cái này trên bàn.
Nhã NHược run rẩy cầm lấy phong thư. Im lặng, không dám mở nó ra.
Bóng mẹ cô khuất dần.
Ngay lúc mẹ đã đi xa, dáng hình nhỏ bé lại lần nữa đổ sụp.
Bàn tay nâng niu nét chữ thân thương, cố đọc lấy nhưng nước mắt lại trào ra, ướt đẫm tờ giấy trắng.
“Nhược Nhược
Xin lỗi vì đã rời bỏ em. Anh cũng đã rất mong chờ
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 16 17 18 19 20 21 >>
Trang 1-21:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android