Wap Tải Game Mobile Miễn Phí
Bây giờ: 20:43:38 - Hôm nay: 01/10/2024
home Home » Đọc Truyện » Truyện teen
XUỐNG CUỐI TRANG
kịp phản ứng, chạy theo chiếc xe đen bóng lao đi thật nhanh, thật nhanh.
Anh khuỵ người xuống, mệt mỏi, đau đớn. Tự trách mình vô dụng, nhìn người mình yêu nhất bị cuớp ra khỏi tầm tay, cô đã nắm tay anh thật chặt, đã hi vọng anh chở che, giữ cô lại. Vậy mà anh chỉ biết ngồi đây, nhìn cô bị cuớp đi, kêu gào. Anh tự hận mình, đập tay thật mạnh vào tim, đau đớn kêu tên cô:
-Nhược Nhược!

***

-Buông tôi ra. Hạ Âu. Đồ khốn kiếp. Anh đang làm gì vậy?
Mặc cho cô kêu gào, mắng nhiếc, anh vẫn im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng không nhìn cô, chỉ hằn học nhìn vào khoảng không trứơc mặt.
- Mẹ kiếp! Anh mà không thả tôi xuống thì tôi nhảy xuống đấy. Hạ Âu. Dừng ngay xe lại. Anh điên rồi.
Phải! Anh đang điên rồi. Đang rất muốn lao thật nhanh, thật điên cuồng đưa cô chạy khỏi nơi này, tránh xa con người kia. Để cô không còn có thể nắm tay hắn nữa.
-Anh dừng xe lại. nếu không chúng ta sẽ chết đấy.
Chết ư? Anh đã chết một lần 3 năm về trứoc rồi thì giờ đây còn sợ chi. Nếu chết mà có thể ở bên cô mãi mãi cũng còn đỡ đau hơn lúc này.
-Mẹ kiếp! Tôi sẽ nhảy xuống đấy.
Cô văng tục, rồi tức giận, định mở cửa xe lao xuống trong khi xe đang lao với tốc độ tử thần.
Kít………
Anh thắng gấp lại truớc khi cô kịp nhảy xuống. Mất đà, cả cô và anh lao về phía trước. Đầu cô đập vào kính, đau nhói. Anh va mạnh vào vô lăng, gục mặt xuống, bờ vai khẽ rung lên.
-Xuống xe.
Cô vẫn ngơ ngác, chưa định thần nổi chuyện gì vừa xảy ra ngồi im.
-XUỐNG XE. Anh gắt lên.
Hạ Âu mở mạnh cửa xe, đóng rầm lại rồi kéo cô buớc đi.
-Hạ Âu, buông tôi ra.
-Hạ Âu, anh đang làm tôi đau đấy.
-Hạ Âu, dừng lại đi.
Cô cứ gào thét, bị anh kéo xệch đi trên đường, rên xiết. Cổ tay bị anh bóp chặt đến mức tựa như bị dần ra. Đau buốt.
-Á! Hạ Âu, đau quá.
Con người kia bất chợt dừng bước chân lại thật gấp, làm cô mất đà lao về phía truớc. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt trên cổ tay cô, nó đang dần đỏ lên, nước mắt cô cũng rưng rưng. Cô đau thế sao? Có biết anh còn đau hơn vạn lần không?
Anh buông tay cô ra, thẫn thờ bước đi về phía sân vận động, mắt vô thần.
Chẳng hiểu sao cô không bỏ chạy mà lại ngoan ngoãn bước theo anh. Cả hai ngồi yên lặng trên sân, theo đuổi những suy nghĩ riêng tư.
Cô hơi khó chịu với sự yên lặng quá lâu này, cất tiếng hỏi anh:
-Anh có chuyện muốn nói cơ mà!
Anh dường như chẳng chú ý đến cô, nói như độc thoại:
-Em có nhớ không, tại đây em đã tỏ tình với anh, đã đề nghĩ anh làm bạn trai em. Tại đây là lần đầu em ..
Cô ngắt lời anh:
-Hạ Âu, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Đừng nhắc lại quá khứ nữa.
- Em có nhớ lần em cắt tóc bị anh mắng cũng ở…
-Hạ Âu. Cô gắt lên. Anh nhắc lại điều đó làm gì, cô đã phải đau rất nhiều vì chúng, đã cố quên rồi mà sao lại còn nhắc. Anh không thể để cho cô quên đi quá khứ sao?
-Anh đã rất vui vào ngày đó em biết không? Đến bây giờ anh vẫn còn cái cảm giác ấy, vui sướng hạnh phúc khi biết tình cảm của anh.


Cô lấy hai tay bịt tai lại, gào lên
-Anh im đi. Tôi không muốn nhớ lại chúng. Chúng ta hãy quên đi. Tôi đi đây.
Cô quay lưng lại, bước đi. Nhưng anh ở sau lưng cô, chua xót hét lên:
-Em có biết tôi đã yêu em thế nào không hả? 3 năm qua tôi đã phải đau đớn đến thế nào? Vậy mà cô, cô lại tay trong tay cùng thằng khác, vui vẻ. Âu Nhã Nhược, cô quá độc ác.
Tức thì cô quay đầu lại, mắt long lên
-Yêu? Anh nói yêu tôi mà lại rời bỏ tôi. Anh nói yêu mà bỏ mặc tôi 3 năm qua sống khổ sở. Trong 3 năm qua, lúc tôi đau khổ nhất vì mất cha, lúc gia đình tôi gặp hoạn nạn, lúc tôi buồn và cô đơn thì anh ở đâu. Hạ Âu, anh yêu như vậy sao? Anh tưởng rằng anh đau thì tôi hạnh phúc lắm hay sao? Anh đã nói gì? Đã nói chăm sóc tôi cả đời vậy mà trong khi tôi cần đến anh nhất thì anh đang ở nước Mĩ xa xôi lo vun vén cái tương lai ích kỉ của anh. Tôi đã quỳ xuống cầu xin anh như một kẻ hèn kém nhất nhưng đổi lại anh đã làm gì.Anh đã ruồng bỏ tôi vậy mà giờ đây lại dám mắng tôi độc ác. Anh nghĩ anh còn đủ tư cách hay sao? Hạ Âu, tôi nói cho anh rõ nhé, anh với tôi bây giờ là một kẻ xa lạ. Anh nói tôi độc ác cũng đúng thôi, nhưng tôi tàn nhẫn vậy là nhờ học từ anh đấy. Ha ha ha. Ngày trước, anh yêu tôi vì nhà tôi có tiền hơn nhà anh, còn bây giờ anh yêu tôi làm gì? Tôi không còn tiền để bố thí anh nữa đâu Hạ …
Bốp…………
Anh tát cô, một con người luôn điềm tĩnh và hiền hoà của ngày xưa, một Hạ Âu kiềm chê, mẫu mực, đã tát cô.
Má đau rát, nước mắt chảy dài, lạnh giá. Đau quá. Anh sững sờ trước ánh mắt căm phẫn của cô, bàn tay lơ lửng trong không trung. Anh sợ hãi co người lại trước cô. Đau khổ, hận thù.
Cô lấy tay xoa nhẹ gò má, khóe môi nhếch lên khinh bỉ:
-Anh tát tôi. Hừ. Coi như tôi trả nợ anh vậy. Hạ Âu, xin anh nhớ cho, tôi và anh không có ai nợ ai. Vĩnh biệt.
Cô ôm lấy đôi má bỏng rát, lao vào màn đêm.
Hạ Âu đau đớn đứng lặng yên. Cô nói đúng lắm, mắng đúng lắm. Anh đã ruồng bỏ cô đã không cho cô cơ hội sửa đổi. Giờ thì anh còn tư cách để mắng cô sao. Anh và cô, thực sự đã chẳng còn như ngày xưa thật rồi.
Vĩnh biệt, Đậu Đậu.
(bạn đang đọc truyện tại quyenkk.hexat.com chúc các bạn vui vẻ^^)
Chương 14 Kẻ bất hạnh

Cô đau đớn chạy thật nhanh khỏi sân vận động, má bỏng rát, nuớc mắt lại tự dưng chảy. Anh ta, có quyền gì mà tát cô chứ? Đã bảo là không bao giờ để ý đến anh, không bao giờ khóc vì anh nữa, vậy mà khi nghe anh nói lời yêu, tim lại đau nhói. Anh yêu cô? Đây là lần đầu cô nghe được từ anh câu nói ấy. Truớc kia, những tưởng chỉ có mình cô yêu anh, chỉ có cô là đau khổ vì anh nhưng hoá ra, anh cũng đã rất đau, rất yêu, rất nhớ. Nhưng tại sao vẫn rời bỏ cô. Để giờ nhắc lại làm gì, nói ra lời yêu để làm gì? Cô đã không còn cái cảm giác ngày xưa bên anh nữa rồi. Làm cô đau thật nhiều, rồi lại không thể buông tha cho cô. Hạ Âu, anh thật tàn nhẫn.
Chợt bước chân cô khựng lại, trước cổng nhà cô, một bóng người thân quen đang ngồi co ro, hai tay khoanh vòng lại trước chân, đầu cuối gằm xuống, mái tóc bạch kim sáng lên trong bóng tối, rũ rượi. Dù trong bóng đêm, cô vẫn nhận ra con người ấy đang run lên, mệt mỏi.
Dennis! Anh đang chờ cô sao?
Anh nghe thấy bước chân của cô, ngẩng đầu lên, lòng bất giác sợ hãi, cơ thể run rẩy.
-Dennis, anh sao lại ngồi đây? Trời đang lạnh lắm anh biết không, xem mặt anh tái đi rồi này.
Cô cất giịong lo lắng, đưa tay lên định chạm vào da anh. Nhưng thật không ngờ, Dennis nghiêng đầu qua một bên, tránh cái chạm ấy, khẽ trả lời mệt mỏi:
- Em đã về!

Cô hơi bất ngờ trước thái độ của anh, bàn tay lơ lửng giữa tầng không, bất giác trở nên vô duyên. Nhã Nhược cảm thấy ngại ngùng, buông thõng bàn tay xuống, nói thật nhỏ nhẹ:
- Anh không cần phải lo lắng quá đâu, em và anh ta đã….
Bất chợt, con người kia ngăn cô lại bằng cái ôm siết, anh cố siết chặt vòng tay mình cố ôm thật chặt cô, như muốn cột cô lại thật chặt, muốn hoà thành một khối, để mãi mãi không phải chia lìa. Cái siết chặt làm cô đau đớn:
-Dennis, buông em ra. Đau quá.
- Đừng rời xa anh được không? Xin em đấy, có thể quên hắn ta đi mà ở bên anh được không? Giọng anh yếu đuối, van xin.
Cơ thể cô chẳng đủ sức kháng cự, run rẩy trước lời cầu xin ấy. Anh đang sợ mất cô sao? Anh vì sợ, vì lo lắng mà bất chấp bầu trời lạnh giá ngồi đợi cô hàng tiếng đồng hồ. Vì yêu quá mức nên cầu xin cô hay sao?
Cô, thật sự xứng đáng cho anh phải làm nhiều đến vậy?
-Dennis, em….
- Nói đi, nói là em yêu anh đi, nói là em không yêu hắn ta đi. Xin em đấy.
- Dennis, anh bình tĩnh lại đi,
- Anh sợ lắm, mệt mỏi lắm rồi. Anh sợ sẽ không bao giờ gặp được em nữa, sợ khi anh ta đưa em đi thì em sẽ mãi mãi biến mất. Giọng Dennis càng lúc càng run rẩy, cô nhận thấy cơ thể đang áp chặt vào mình kia đã mềm hẳn đi, không còn đủ sức đứng vững, nhưng tay vẫn cố siết lại, ôm lấy cô không rời, lạnh giá.

- Anh đang lạnh kìa, Dennis. Vào nhà đã.
-Em phải nói đi, sao em lại không nói gì. Em có yêu anh không? Có thể quên Hạ Âu không nói đi. Bàn tay anh càng ngày càng siết mạnh, lún sâu vào da thịt cô, làm cô đau vô cùng.
- Em và anh ta không có quan hệ gì cả. Dennis, người em yêu là anh.
- ha ha ha.
Bất chợt anh buông cô ra, tuôn ra một tràng cuời điên loạn và man rợ. khoé miệng nhếch lên, mai mỉa:
-Cô vĩnh viễn không thể quên anh ta đúng không.
Cô mở tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh, Anh đag nói gì vậy.
-Âu Nhã Nhược, cô, định lừa dối tôi đến bao giờ nữa hả? Cô nói đi, sao không nói gì chứ, hả! cô câm rồi à?
-Dennis, đau em.
Bàn tay anh bóp chặt lên bờ vai bé nhỏ của cô, răng nghiến chặt, anh đã điều tra toàn bộ qúa khứ của cô, đã định cho cô một cơ hội nói thật lòng, vậy mà đến giờ cô vẫn muốn lừa dối anh sao? Cô thật sự quá độc ác. Anh gằn từng từ:
-Đau rồi sao? Chính là tôi muốn cô đau đấy. Cô đã yêu anh ta đến vậy, đã vì anh ta mà làm mọi thứ, vì nhớ nhung anh ta mà sống điên loạn 1 năm trời. THế mà còn có thể nói dối tôi là chỉ có mình tôi thôi sao? Cô! Đã cùng anh ta bao nhiêu năm trời gắn bó, thì cô có thể quên hắn dễ dàng vậy sao. Tôi, vĩnh viễn chỉ là vật thế thân cho anh ta thôi đúng không?
-Dennis, anh hiểu nhầm rồi. em và Hạ Âu chỉ là…
- NHầm? Ha ha ha. Tôi đúng là đã nhầm, nhầm khi yêu cô, nhầm khi ngu ngốc, khù khờ mà lao đầu vào yêu cô, để bị cô lợi dụng, làm vật thế thân cho hắn, để cô lôi ra mà đùa giỡn. Tôi ngu quá đúng không?

- Dennis, anh bình tĩnh lại đi. Em xin anh đấy.
- Bình tĩnh ư? Cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao? Tôi yêu cô đến mức nào cô có biết không? Tôi đã bất chấp là cô không hề yêu tôi, bất chấp phải đau đớn đến mức nào, thậm chí không màng đến cô lạnh nhạt, đến quá khứ của cô. Ngu ngốc đến mức nghĩ rằng cô cũng đang yêu tôi. Nhưng cô, đã cho tôi cái gì? Âu Nhã Nhược, thực sự tôi đã làm sai điều gì mà đáng bị em đối xử như vậy.
Dennis, anh thật sự đã phải khổ sở đến vậy sao? Cô đã quá ích kỉ phải không? Khi chỉ biết lo nghĩ đến bản thân mà nhẫn tâm chà đạp đến anh, một con người quá ngây thơ, trong sáng. Kể từ khi quen và yêu cô, anh đã đánh mất đi nét hồn nhiên ngày nào, anh đã ít được cười hơn, lúc nào cũng phải lo lắng, đau khổ.
Cô nợ anh quá nhiều, Dennis.
Cô sợ hãi nhìn anh, người cũng nhũn ra, ánh mắt anh thật đáng sợ, nhưng nhìn vào ấy cô vẫn thấy nỗi đau vô bờ, anh có lẽ đã chôn kín nỗi đau thật lâu, thật nhiều.
- Em thật sự xin lỗi anh dennis, em đã định nói cho anh biết nhưng em sợ làm anh buồn.
Bốp….
Một cái tát nữa giáng vào gò má bầu bĩnh của cô, chồng lên vết tát chưa lành ban nãy. Cú giáng mạnh vào cơ thể mềm yếu mệt mỏi, làm cô ngã xuống, nằm sóng soài trên nền đá. Là Dennis. Anh tát cô.
Anh tiếp tục điên cuồng gào lên, văng tục, điên loạn:
-MẸ kiếp, tôi không cần cô xin lỗi, tôi cần cô yêu tôi thật lòng, tôi không muốn nghe cô xin lỗi.
Nhưng rồi, anh lại khuỵ xuống, ôm lấy cơ thể cô đang đau đớn run rẩy:
- Xin lỗi em, là anh sai rồi. Anh xin lỗi, anh không nên tát em. Anh….

- Anh không có lỗi Dennis, tất cả là tại em. Tại em ích kỉ, độc ác với
LÊN ĐẦU TRANG
Xem thêm: Truyện teen
<< 1 ... 6 7 8 9 10 ... 21 >>
Trang 1-21:
Hỗ Trợ:
+ Email: Quyenkk.hotro@gmail.com
Online: quyenkk
TextLink: Tải game miễn phí | Tải game android
Teya Salat