Bước vào trong Nhược Thi đầu tiên là đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Linh tạm thời có thể yên tâm. Nhưng trên sofa, là ba mẹ Thần đang ngồi xem báo.
Mẹ Thần nhìn thấy liền nói – “Thi Thi, con đã đến”
“Cháu chào hai bác” – Nhược Thi cúi người nói
“Cháu chào ông bà ạ” – Tử Đằng cũng lễ phép chào.
Ba Thần đẩy xe lăn đến – “Đã đến rồi thì cùng nhau dùng bữa, chắc đói lắm rồi hả?”
Nhược Thi vẫn cảm thấy không đúng, sao họ không có gì là lo lắng sợ Linh phát hiện, thật khiến người ta khó hiểu, Nhược Thi hiện giờ lòng dạ không yên mà họ thì ai cũng cười rạng rỡ như vậy.
Tử Đằng lanh lẹ chạy đến ba Thần xoa xoa vào chân ông – “Ông à, chân ông không khỏe ạ? Sau này cháu sẽ xoa bóp cho ông, ông sẽ thấy rất thoải mái”
“Tử Đằng” – Nhược Thi vội nhắc nhở con
Ba Thần không hề gượng gạo mà cười sảng khoái nói – “Được, vậy ngày nào cũng phải nhờ cháu xoa bóp cho ông”
Mẹ Thần cũng phụ họa thêm – “Phải xoa bóp cho bà nữa, cháu thật ngoan”. Bà xoa xoa đầu Tử Đằng.
Dì Hân lúc này từ trong bếp đi ra – “Lão gia, phu nhân cơm đã dọn lên rồi.”
Mẹ Thần khoác tay Nhược Thi nói – “Thi Thi, cùng đi dùng bữa nào”
“Nhưng mà …không đợi chị Linh sao ạ?” – Nhược Thi hỏi.
Hạo Thần nghe vậy nhịn không được quay đầu lại hỏi – “Sao phải đợi cô ta?”
Mẹ Thần nói – “Giờ này chắc Linh cũng đang dùng bữa cùng Tiểu Minh, không liên quan chúng ta, thôi đi nào”
Nhược Thi càng nghe càng không hiểu, tâm trí cứ lờ mờ không hiểu nổi rốt cuộc là sự tình gì. Chẳng lẽ còn chuyện gì mà cô chưa biết sao, xem ra tuy cô là người trong cuộc nhưng mọi chuyện thì lại luôn là người biết sau cùng. Đợi khi Tử Đằng đã ngũ, Nhược Thi bước ra khỏi phòng thì thấy Hạo Thần đang ngồi một mình Nhược Thi tiến lại gần hỏi – “Chẳng phải Tiểu Minh là con anh sao? Hai người không phải sống cùng nhau?”
Hạo Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn Nhược Thi nói – “Ai nói anh cùng một chỗ với cô ấy?”
Nhược Thi im lặng không nói, Hạo Thần nói tiếp – “Em chẳng những không tim không phổi, mà còn không có óc?”
“Anh thật quá đáng, chẳng phải Tiểu Minh gọi anh là ba sao? Chẳng phải gia đình ba người dạo phố rất vui vẻ? Tiểu Minh là con anh, ở cùng một chỗ là lẽ đương nhiên”
“Sao em cứ khẳng định Tiểu Minh là con anh?”
“Em…”
“Linh nói với em à?” – Hạo Thần nắm chặt hai vai Nhược Thi nói – “Có phải vì như vậy mà em mới bỏ đi không? Có phải Linh nói gì với em không?”
Nhược Thi quay mặt đi chỗ khác, đã 6 năm rồi, nhắc lại chuyện này có còn quan trọng không. Nếu cô không ngốc thì có lẽ mọi chuyện đều là do Linh bịa ra, giờ mà nói ra hết chẳng phải nhận người sai là cô, tội cô càng không thể thoát, cô lại càng phải trả giá cho việc làm tổn thương Hạo Thần. Tất cả mọi chuyện đều nói lên được rằng – cô ngốc!
Cuối cùng Nhược Thi nói – “Không có, là em do em không đủ dũng khí ở cạnh anh, em chỉ muốn có cuộc sống bình thường, không muốn ganh đua, em lúc đó nghĩ chị Linh ở cạnh anh vẫn tốt hơn nên mới rời đi. Em thời gian qua sống cũng rất tốt.”
Hạo Thần hừ lạnh một tiếng quay ngươi đi – “Rất tốt? Anh cũng nhìn ra được không cần em nói. Ra ngoài”
Nhược Thi bước ra đóng cửa lại, định bỏ đi thì nghe tiếng vỡ đồ trong phòng, cô biết anh đang tức giận, đứng đợi một lúc thấy bên trong đã yên tĩnh nên Nhược Thi cũng bước về phòng ngũ cùng Tử Đằng.
_______________
Một người đàn ông ngoài 40 tuổi nhưng tóc bạc cũng đã nhiều, thân hình mập mạp ngồi trên ghế ung dung nói – “Họ đã điều tra được gì chưa?”
Một người thanh niên nói – “Vẫn chưa, trước mắt họ chưa nghĩ đến công ty chúng ta mà chỉ lo tập trung điều tra tình hình tài chính của công ty đối tác bên Pháp.”
Người đàn ông nói – “Ừm, cứ kéo dài thời gian như vậy, từ từ mọi dấu vết cũng sẽ mất hết thôi, hahaha”
Người thanh niên nói – “Gần đây, bên cạnh Quan Hạo Thần xuất hiện một cô gái, người của chúng ta theo dõi thấy thì hắn hình như rất quan tâm cô gái này.”
Người đàn ông hiếu kì hỏi – “Vậy sao? Hắn đổi tình nhân đâu phải lần đầu cậu mới thấy, chuyện hắn kè kè với người nào chúng ta cũng không quản hết được, không cần quan tâm nhiều đâu.”
Người thanh niên liền nói – “Nhưng là bên cạnh cô gái đó còn có một đứa con trai, hắn đâu cần bao dưỡng tình nhân đã có con chứ”
“Vậy cậu điều tra ra gì rồi?” – Người đàn ông thấy hiếu kì hỏi.
“Cô gái tên Tô Nhược Thi, là trợ lý của phó giám đốc Danh Á Vinh của công ty đối tác bên Pháp, hình như lần này cô ta về nước là để giúp Danh Á Vinh, nhưng không hiểu sao gần đây lại đi cùng Quan Hạo Thần. Cô ta có một đứa con trai tên Tô Tử Đằng 6 tuổi …”
Người đàn ông liền cắt lời – “Được lắm, không cần nói nữa. Tô Nhược Thi, lần này xem ra là cơ hội ta trả hết một lần cho các người”
“Vậy tiếp theo nên làm gì?” – Người thanh niên khó hiểu hỏi.
“Mua vé may bay, chúng ta lập tức về nước. Ta có một kế hoạch mới, ta muốn tiêu diệt tận gốc, làm cho tên Quan Hạo Thần đó không thể đứng dậy nổi nữa. Hahaha”
_____________
“Anh cuối cùng cũng chịu gặp em” – Nhược Thi vẻ mặt bất mãn nói.
“Anh ta đối với em thế nào?”
“Á Vinh, em không sao, anh không cần lo đâu. Anh hẹn gặp em là có chuyện gì đúng không?”
“Anh sắp tới sẽ qua Anh, anh phải đến đó xem công ty đối tác nói thế nào về chuyện lần này, vì căn bản tra không ra là người của công ty chúng ta làm. Thi Thi! Em là trợ lý của anh, có thể theo anh không cần ở lại với tên Quan Hạo Thần đó”
Nhược Thi hơi do dự, lần này tự nhiên bỏ đi nữa không biết mình sống yên được nữa không. – “Xin lỗi, em không thể đi với anh”
“Em đã có ý định này ngay từ đầu?”
Nhược Thi gật đầu – “Em biết tất cả chỉ là hiểu lầm, em muốn đền bù lại cho anh ấy, dù phải trả giá thế nào em cũng chấp nhận.”
Á Vinh tức giận, lớn tiếng – “Em…”
Lấy lại được bình tĩnh Á Vinh mới nói tiếp – “Có thể dành cho anh một ngày, cùng với Tử Đằng, cả ba chúng ta cùng đi chơi được không?”
“Được, em sẽ dẫn Tử Đằng đến”
“Để anh đưa em về” – Á Vinh nói
“Không cần đâu, em muốn ngồi lại một chút rồi đi dạo phố, anh cứ về trước, mai gặp.”
Á Vinh và Nhược Thi chào tạm biệt rồi anh lái xe rời đi. Nhược Thi ngồi một mình trong quán, tay cứ khuấy khuấy cái tách, mắt thì nhìn ra ngoài không rõ là bản thân muốn nhìn gì.
Cốc cốc – hai tiếng gõ nhẹ lên bàn làm Nhược Thi giật mình quay lại.
“Là anh?” – Nhược Thi kinh ngạc nói.
“Phải, tôi ngồi được không?” – Hoàn Nghiên vừa nói thì tự ngồi xuống.
“Trùng hợp thật” – Nhược Thi cười nói.
“Tôi đã thấy cô nãy giờ, đợi người đó đi tôi mới đi lại. Cô…sao lại trở về? Không giữ lời hứa với tôi.” – giọng Hoàn Nghiên lộ vẻ oán trách.
“Tôi về vì công việc, chỉ là không ngờ gặp lại hết mọi người, tránh cũng không được”
Hoàn Nghiên ngồi dựa vào ghế, tư thế rất thoải mái nói – “Cô có biết Thần rất hận cô không?”
“Tôi biết”
Hoàn Nghiên thở dài – “Tôi thật không biết phải làm sao đây, nếu cậu ấy mà biết người đứng sau mọi chuyện là tôi…thì tôi thà tự mình nhảy xuống biển trước”
“Không nghiêm trọng vậy đâu, anh chính là ân nhân của tôi mà, tôi sẽ không làm gì liên lụy anh” – Nhược Thi cố nhịn cười vì thái độ sợ sệt của Hoàn Nghiên.
Nhược Thi nói tiếp – “6 năm nay, anh ấy đã sống thế nào vậy?”
Hoàn Nghiên ngạc nhiên vì câu hỏi của Nhược Thi, anh nói – “Cậu ta luôn tìm cô, thậm chí cho đến giờ vẫn không ngừng tìm cô, 6 năm qua đối với cậu ấy như thế nào thì tôi không biết, nhưng đối với tôi, đối với những người xung quanh cậu ấy thì có lẽ họ còn cảm thấy khổ sở hơn khi nhìn cậu ấy sống trong cái dạng này. Một Quan Hạo Thần đã vì cô mà bị hủy hoại hoàn toàn.”
“Rốt cuộc là thế nào?” – Nhược Thi áy náy hỏi.
“Lúc đầu cậu ta đau khổ, chạy khắp nơi tìm cô, có tin động đất hay bạo động cậu ta liền mua vé máy bay đến đó để tìm xem cô có ở nơi đó không có gặp nguy hiểm không. Nghe tin có tai nạn, nạn nhân là nữ thì cậu ta liền đến để nhận dạng thi thể. Chính tôi và Cách Cách đã từng nói cô đã lên máy bay nhưng do cậu ta không tìm được cô đi chuyến bay nào, nên cậu ta cứ như điên tìm cô khắp nơi. Đến khi tìm kiếm bất lực cậu ta bắt đầu tự làm say mình, ngày nào chúng tôi cũng phải lái xe đưa cậu ta say mèm về nhà miệng thì không ngừng gọi tên cô. Có khi tôi nghe riết lại cảm thấy 3 chữ Tô Nhược Thi nghe thật chướng tai…cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến công ty mà chỉ biết có cô thôi.”
“Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa …” – Nhược Thi khóc khóe mắt đã đỏ, cô lấy hai tay bịt tai mình lại, thật không muốn nghe tiếp nữa.
“Nhiêu đó còn chưa hết được 1 năm, cô còn phải nghe tiếp 5 năm nữa chứ. Nhưng cũng may cậu ta sớm thức tỉnh, bắt đầu đứng lên điều hành lại công ty gần như sụp đổ, nhưng chỉ là cậu ta làm việc quyết đoán hơn, tuyệt tình hơn. Đôi khi tôi cảm thấy đối thủ của cậu ta thật thảm, giống như phải hứng lấy mọi tội lỗi mà cô gây ra. Cậu ta gặp người là muốn đánh, đôi khi lại còn vì những việc cỏn con mà la mắng các cấp dưới.” – Hoàn Nghiên khiêu khích nói, cũng phải trả thù cho những gì mình bị hành hạ 6 năm qua.
“Tôi không nghe nữa, tôi hiểu được mà, nhưng tôi có một chuyện muốn hỏi anh”
“Chuyện gì?”
“Tiểu Minh có phải là con của Thần không?”
“Sao cô biết chuyện này?” – Hoàn Nghiên kinh ngạc
“Vậy đó là thật?”
“Không, thật ra trước đây chuyện này cũng từng gây chấn động. Nhưng đã được lám sáng tỏ, thật ra Linh chỉ là người phụ nữ tham lam tình cảm của Thần, mà theo tôi biết thì…cậu ta chỉ có một đứa con trai duy nhất. Tên nó là Tử Đằng thôi” – Nói tới đầy Hoàn Nghiên cố tình nhấn giọng nhìn xem phản ứng của Nhược Thi.
“Chuyện này cũng là do tôi sai ư?” – Nhược Thi ngơ ngác.
Đọc tiếp